Một thiếu niên đang đi từ trên núi xuống, tóc của hắn được buộc bằng một cọng cỏ, tùy tiện khoác phía sau, quần áo được giặt giũ khá sạch, nhưng vẫn cũ nát không thể chịu nổi, để lộ lồng ngực đầy cơ bắp bên dưới, dáng vẻ lãng nhân giang hồ tiêu biểu. Hắn còn cõng theo một thanh trường thương, nhưng phía cuối trường thương lại treo một cái rổ, trong rổ chất đầy thảo dược.
Còn lại là một người trung niên trang phục sạch sẽ, mái tóc chăm chút tỉ mỉ, đang ở dưới chờ hắn, tạo thành cảnh tượng đối lập. 
Người nọ mỉm cười: “Tư Không Trường Phong, nếu không biết ngươi khéo còn tưởng ngươi lên núi đánh nhau ấy chứ, làm gì có dáng vẻ của một thằng nhóc hái thuốc.” 
“Ta không phải thằng nhóc hái thuốc.” Tư Không Trường Phong phun cọng cỏ đuôi chó đang ngậm trong miệng ra. “Tân Bách Thảo, lần sau mà gọi ta như vậy, cẩn thận ta cho ngươi một thương hôn mê bất tỉnh. Đây, ở đây cả, ngươi xem đi!” 
Tân Bách Thảo mỉm cười, nhận lấy cái rổ kia, lựa chọn tỉ mỉ một lần: “Quả nhiên ta không nhìn lầm, đúng là ngươi rất có thiên phú, chọn thuốc không có sai sót gì. Dựa theo phân lượng mà ta đã nói với ngươi ngày hôm qua, đi sắc thuốc đi.” 
Tư Không Trường Phong bất mãn nhận lấy cái rổ: “Thuốc đã bắt ta tự hái, sắc cũng bắt ta tự sắc, ta là người bệnh mà còn mệt hơn.” 
“Ngươi có trả tiền khám không?” Tân Bách Thảo hỏi. 
Tư Không Trường Phong tức tối trả lời: “Chưa trả.” 
“Vậy thì đúng rồi, ngươi chưa trả tiền khám, thì thuốc không phải tự hái thuốc, tự sắc à? Chúng ta cứu mạng ngươi, cho ngươi một gian nhà cỏ để ở, ngươi còn chưa thỏa mãn à?” Tân Bách Thảo trả lời. 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play