Cố Kiếm Môn không nói gì tiếp, tay trái chậm rãi chạm vào thanh trường kiếm giắt bên hông. 

Ánh mắt nam nhân kia cũng chuyển sang thanh trường kiếm này: 

“Danh kiếm ‘Nguyệt Tuyết’, nghe nói đây là trường kiếm chỉ dùng được bằng tay trái, rút kiếm khỏi vỏ có thể chặt đứt bông tuyết trên bầu trời.” 

Cố Kiếm Môn vẫn không nói gì, chậm rãi rút kiếm, âm thanh trong trẻo chậm rãi vang vọng trong căn phòng. Lý Tô Ly cảm nhận được bầu không khí không tầm thường, vội vàng thối lui sang một bên. 

Nam nhân kia cười, tay vẫn xoay nhẹ cán dù, chỉ có tốc độ càng lúc càng nhanh: “Công tử muốn xem thành ý của chúng ta à?” 

Cố Kiếm Môn rút kiếm, chỉ vào nam nhân kia, lệ khí tỏa ra quanh người khiến trường bào thùng thình căng phồng, ống tay áo chao đảo bất an. 

Cánh tay của nam nhân kia đột nhiên ngưng bặt, nước mưa xoay tròn xung quanh dù trúc cũng lập tức rơi xuống ồ ạt. Ngay khoảnh khắc đó, cây dù trúc đột nhiên ‘phịch’ một tiếng nổ tung, như đóa hoa đột ngột nở rộ, tất cả nan dù cùng vỡ tan, để lộ từng thanh kiếm nhỏ bằng kim loại bên trong. Mười bảy nan dù vỡ tan, mười bảy thanh kiếm nhỏ tản mác ra xung quanh, bắn sang hai bên. Cán dù trong tay nam nhân kia lộ ra thân kiếm sắc bén. Hắn tung người nhảy lên, cầm kiếm đâm thẳng về phía Cố Kiếm Môn. 

Nhưng nhát đâm của hắn bị Cố Kiếm Môn ngăn cản, hắn lách sang bên phải, né tránh đòn phản kích của Cố Kiếm Môn. Cố Kiếm Môn rút kiếm đuổi theo, lại một nhát chém. Nam nhân kia cúi người, tiết tấu của hắn đã bị Cố Kiếm Môn áp chế hoàn toàn, trường kiếm trong tay không thể thi triển. Mưa bên ngoài trở nên tầm tã, nước mưa gõ lên mái hiên, phát ra tiếng vang kịch liệt, nhưng giờ phút này nam nhân kia chỉ nghe thấy tiếng hít thở của bản thân. 

“Công tử muốn giết ta à!” Nam nhân kia quát khẽ. 

Cố Kiếm Môn tay trái dùng kiếm, tay phải vung quyền, khí thế như sấm sét, hoàn toàn không còn vẻ lười biếng như lúc trước mà như mãnh thú trên chiến trường, nhe nanh múa vuốt. Hắn cười lạnh mộttiếng: “Sao bảo cho ta xem thành ý của ngươi cơ mà? Thế thì lấy thành ý ra đây!” 

Nam nhân kia xoay tròn thanh kiếm trong tay, thanh kiếm được hắn gọi là ‘Mộ Vũ’ đột nhiên trở nên cực kỳ mềm mại, cuốn lấy Nguyệt Tuyết của Cố Kiếm Môn. Cố Kiếm Môn cảm thấy lực lượng trên thân kiếm lập tức mất đi điểm tựa, trong lòng cả kinh, vội vàng vung quyền. Giờ phút này nam nhân kia cũng rút lại kiếm của mình, đạp chân lùi về phía sau. 

“Rốt cuộc công tử có ý gì?” Nam nhân kia thở hồn hển hỏi.

Cố Kiếm Môn đứng đó, tay trái cầm kiếm, đột nhiên nhắm hai mắt lại, hai tay áo đang phất phới bỗng trở nên tĩnh lặng, cứ như khí thế sấm sét trên người lập tức tiêu tan. Thế nhưng Lý Tô Ly ở bên cạnh quan sát lại biết, Cố Kiếm Môn làm vậy là đang tích tụ khí thế của mình, tiếp đó hắn sẽ càng thêm đáng sợ. 

Đây là võ thuật tuyệt học của Cố gia - Binh Thế. 

“Nếu đã thế, vậy cho công tử xem thành ý cao hơn của chúng ta!” 

Tay trái của nam nhân kia đột nhiên cử động, mười bảy thanh kiếm nhỏ vừa bay tới cắm hai bên tường đột ngột chuyển động theo. Lý Tô Ly cả kinh, trợn mắt nhìn lại, phát hiện rất nhiều sợ to cực mỏng gần như trong suốt nối tay trái của nam nhân kia với mười bảy thanh kiếm nhỏ. 

Cố Kiếm Môn mở bừng mắt,vung kiếm về phía nam nhân kia. 

Nam nhân kia ‘ô’ một tiếng, tay trái kéo mạnh, mười bảy thanh kiếm nhỏ từ trên tường bay vụt xuống, đánh úp phía sau Cố Kiếm Môn. 

Cố Kiếm Môn xoay người, xoay tròn thanh kiếm của mình. Mười bảy thanh kiếm nhỏ kia trúng một đòn của ‘Nguyệt Tuyết’, lại bỗng nhiên chia tách. Cố Kiếm Môn cũng đột ngột dừng người lại. 

Mười bảy thanh kiếm nhỏ bắt đầu bay lượn trong gian nhà, không theo quy tắc nào, như được thần nhân khống chế, bay lượn tung hoành. Nhưng thực ra người khống chúng nó chính là cánh tay trái không ngừng cử động của nam nhân kia. Lý Tô Ly cảm thấy nếu bất cứ thanh nào trong số đó bay về phía hắn, hắn không cách nào đón đỡ. 

Nhưng Cố Kiếm Môn lại trở nên tĩnh lặng, những thanh phi kiếm kia lượn vòng xung quanh hắn, nhưng không tấn công. Rốt cuộc, một thanh kiếm nhỏ đâm về phía hắn, còn Cố Kiếm Môn cũng hànhđộng. Hắn đột nhiên nhảy múa, ống tay áo dài bay tán loạn, áo đen múa lượn. Cố Kiếm Môn vung kiếm, đột nhiên thi triển một điệu kiếm vũ tuyệt thế. Mười bảy thanh kiếm nhỏ bao vây xung quanh hắn cũng bắt đầu nhảy múa. Hắn vung kiếm, múa tay áo, cúi người, tiếng kim loại va chạm vang lên lả lướt cuốn hút như tiếng đàn. Cố Kiếm Môn trở nên phấn chấn, một thanh kiếm một điệu nhảy chẳng khác nào thần nhân. Mười bảy thanh kiếm nhỏ lại áp sát nhưng không tìm thấy chút sơ hở nào, còn Cố Kiếm Môn giữa khu rừng kim loại dao động này, cầm kiếm múa điệu kiếm vũ tuyệt thế. 

Khoảnh khắc này, Lý Tô Ly như thấy được Cố Kiếm Môn mà mình quen thuộc. Lúc đó Lý Tô Ly vừa gia nhập môn hạ Cố phủ, đi theo vị đương gia Cố phủ Cố Lạc Ly. Vị đương gia Cố phủ với gương mặt kiên nghị này dẫn hắn đi nghênh đón tiểu công tử từ Thiên Khải Thành trở về. Khi đó thanh danh của tiểu công tử đã khiến toàn bộ Bắc Ly chấn động. 

Bách Hiểu Đường lần đầu đánh giá Công Tử Bảng, liệt kê tám vị con em ở Bắc Ly có thể xưng là ‘công tử’. Cố Kiếm Môn xếp thứ tư, được hai chữ Lăng Vân. 

Lý Tô Ly rất muốn xem vị Lăng Vân công tử này, hắn ra sức ngóc đầu, cuối cùng cũng thấy được gương mặt trong khoảnh khắc hắn cưỡi ngựa chạy qua ngoảnh đầu lại. Là một gương mặt còn trẻ hơn mình, thanh tú, lạnh lùng, mang theo nụ cười, khí phách bừng bừng, khiến cánh tay đang cầm đao cũng không nhịn được nóng lên. 

“Lăng Vân công tử gì chứ, vẫn là đứa nhóc ngang tàng.” Cố Lạc Ly lại cười mắng. 

Nam nhân kia kéo mạnh tay trái, sau đó lại đột nhiên buông lỏng tay. 

Những thanh kiếm nhỏ đang bay múa giữa không trung đột nhiên mất sức, rơi xuống như mưa chạng vạng. Nam nhân vung thanh kiếm trong tay, lao về phía Cố Kiếm Môn. Cố Kiếm Môn lại dừng người, sức lực của hắn như đột ngột biến mất. Hắn cắm mạnh thanh Nguyệt Tuyết trong tay xuống, nửa quỳ dưới đất. Cuối cùng, kiếm của nam nhân kia chỉ lên trán hắn. 

“Công tử!” Lý Tô Ly không nhịn được hô to, định lao tới. Cố Kiếm Môn phất tay ngăn hắn lại. 

“Kiếm nhỏ Trường Hồng, lúc tất sát thì vung xuống như mưa chạng vạng (Mộ Vũ). Đúng là cái tên không tệ.” Cố Kiếm Môn gật nhẹ đầu,giữa hai hàng mi đầy mệt mỏi. 

Nam nhân kia đột nhiên thở dài một tiếng: “Có phải từ đầu công tử đã không định hợp tác với chúng ta không?” 

Cố Kiếm Môn cúi đầu không nói. 

“Vậy vì sao còn ép ta dùng sát chiêu cuối cùng?” Nam nhân kia tiện đà hỏi. 

“Nếu ta nói, huynh trưởng đã chết, bản thân ta lại bị nhốt ở đây không thể đi cho nên rất muốn đánh một trận, có phải kiếm của ngươi sẽ đâm tới không?” Cố Kiếm Môn chống kiếm, đứng dậy. 

Nam nhân kia sửng sốt, lắc đầu, lùi lại phía sau một bước, cắm mạnh thanh kiếm trong tay xuống đất: “Ta đã nói rồi, đây là thành ý của ta. Nếu công tử đổi ý, cứ ném thanh kiếm này ra sân. Người của chúng ta sẽ nhìn thấy, chúng ta chờ công tử bảy ngày.” 

Nam nhân kia vung tay, mười bảy thanh kiếm nhỏ đồng thời thu lại. 

Hắn rút những sợ tơ mỏng manh không thể nhìn thấy trong không khí, quấn chúng bên hông, sau đó cài vào trường bào của mình. 

“Ngươi tên là gì?” Cố Kiếm Môn đột nhiên mở miệng. 

“Ta vốn không có tên, nhưng ta đồng ý nói cho công tử tên của ta.” 

Nam nhân kia vẫn giữ giọng điệu đầy thành ý: “Ta tên là Tô Mộ Vũ.” 

Cố Kiếm Môn gật đầu: “Đây là lấy kiếm làm tên. Thế nhưng, vì sao ngươi lại nói mình vốn không có tên? Ám Hà tuy rất ít khi lộ diện, trên giang hồ đa số là xưng hô theo danh hiệu, nhưng các ngươi chia thành ba nhà ba họ, sao lại lại đánh mất họ tên của mình.” 

Tô Mộ Vũ lấy từ trong lòng ra một cái mặt nạ ác quỷ màu đỏ, mặt nạ sinh động như thật, dữ tợn đáng sợ. Tô Mộ Vũ đeo mặt nạ lên mặt mình: “Bởi vì ta là Khôi.” 

Ánh mắt Cố Kiếm Môn lóe lên vẻ kinh ngạc, ngay sau đó lập tức hiểu ra; “Chẳng trách ngươi nói mình đại diện cho toàn bộ ý chí của Ám Hà. Ngươi là thủ lĩnh đội sát thủ trực thuộc đại gia trưởng Ám Hà.” 

“Hẹn gặp lại công tử.” Tô Mộ Vũ xoay người đi ra ngoài, nhưng khi sắp ra khỏi gian phòng, hắn lại đột nhiên dừng bước: “Huynh trưởng của ngươi, Cố Lạc Ly khi thiếu niên tới làm quan ở Thanh Châu, đã từng mời người đoán mệnh cho hắn. Trong quẻ bói của hắn có nói: 

‘Nếu chết vì nước sẽ chết trong sa trường, da ngựa bọc thây. Nếu chết vì nhà sẽ chết trong nhà vắng, xương lạnh khó thu. Nhưng nếu sống vì mình thì người chân đều chết, chỉ còn lại một mình.’ Đã có ai bói mệnh cho công tử chưa?” 

“Quẻ bói của ta nói, cả đời chí lớn, không phụ lăng vân, chết không an lành.” Cố Kiếm Môn cười nói. 

“Công tử nói đùa rồi.” Tô Mộ Vũ quay đầu, bước vào làn mưa. 

Lý Tô Ly nhìn theo bóng dáng kia, rất muốn biết Tô Mộ Vũ rời khỏi như thế nào, cũng như hắn đến như thế nào. Chỉ thấy bóng dáng hắn chậm rãi tan vào làn mưa, cứ thế từ từ biến mất. Lý Tô Ly ra sức dụi mắt, hắn xuất thân quân nhân, vốn không tin vào ma quỷ thần thánh,thấy cảnh tượng này đương nhiên cực kỳ kinh hãi. 

Cố Kiếm Môn như thấy được suy nghĩ của hắn, nói: “Ám Hà có ba nhà, Mộ gia vốn am hiểu bí thuật quỷ đạo. Tô Mộ Vũ này có thể tới nơi này, chỉ một người thì không làm được, chắc chắn ngoài tường còn có người bảo vệ trận pháp cho hắn. Còn bí thuật quỷ đạo thì những việc này ngươi không nghĩ ra được đâu, không cần nghĩ tiếp.” 

“Công tử!” Lý Tô Ly khôi phục tinh thần, vội vàng hỏi: “Chuyện hắn nói lúc vừa rồi?” 

Cố Kiếm Môn phất phất tay, chặn hắn lại, ra hiệu cho hắn không cần nói tiếp. Hắn thu hồi trường kiếm của mình, lại vuốt ve trường bào: 

“Kẻ địch của chúng ta là loại hung ác, nhưng tới giao dịch lại là ác quỷ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play