Ngày thứ mười bảy.
Bách Lý Đông Quân bế quan minh tưởng trong xe ngựa mười bảy ngày, cuối cùng cũng mở mắt.
Quân Ngọc lại uống một ngụm rượu, cười nói: “Môn võ công này đúng là đỡ lo, nhắm mắt ngồi trong xe ngựa là tu luyện được.” Bách Lý Đông Quân vừa tỉnh lại từ minh tưởng, tinh thần hơi đờ đẫn, ánh mắt ngây ngốc nhìn phía trước.
“Cảm giác ra sao?” Nguyệt Dao lo lắng hỏi.
“Như chìm vào một giấc mộng dài, có lúc nóng nực như rơi vào địa ngục, có lúc giá lạnh như ngã vào băng nguyên vạn trượng. Mấy lần ta cố tỉnh lại nhưng không thành công. Có điều không có lúc nào cảm thấy lạnh lẽo như lúc này.” Bách Lý Đông Quân hít một hơi lạnh.
“Vớ vẩn, đó là vì chúng ta đã đến...” Quân Ngọc kéo rèm xe, bên ngoài gió lạnh thấu xương, chính là băng sơn hoang nguyên mênh mông vô biên: “Khu vực cực bắc.”
Bách Lý Đông Quân lập tức ngáp một cái, hô to: “Kéo rèm xuống kéo rèm xuống, không đúng sư huynh... sao ngươi lại mặc áo lông cừu dày như vậy?” Vừa dứt lời, đột nhiên hắn cảm thấy trên người ấm áp. Hắn quay sang, phát hiện Nguyệt Dao đã khoác chiếc áo lông cừu màu trắng trên người mình lên người y. Nguyệt Dao mỉm cười: “Khi ngươi nhập minh tưởng, trên người nóng như lửa đốt, chân khí bộc phát, chúng ta ngồi trong xe ngựa mà như ngồi trong nhà tắm, ta sợ chân khí của ngươi không tỏa ra được nên không khoác thêm cho ngươi.”
Bách Lý Đông Quân khoác áo lông cừu, ngửi hương thơm thoang thoảng trên đó, tinh thần lại bắt đầu mê mẩn, y cười ngây ngô: “Nguyệt Dao tỷ tỷ, thế thì tỷ phải chịu lạnh à. Không thì...”
“Chúng ta khoác chung đi?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT