Ôn Hồ Tửu và Tư Không Trường Phong vẫn ở trong phòng không ra ngoài, Bách Lý Đông Quân ngồi ngoài cửa cũng ngửi thấy mùi rượu thơm nồng, lập tức thấy thòm thèm, bèn gọi một bàn rượu và đồ ăn bày ngoài cửa, ngồi luôn dưới đất ăn uống.

“Xì, còn bảo là Nữ Nhi Hồng thượng hạng!’ Bách Lý Đông Quân vừa uống vừa mắng.

Cứ ngồi như vậy đến tối, Bách Lý Đông Quân cũng lục tà lục tục nghe được không ít tin tức.

Ví dụ như trong Cố gia thật sự cử hành một buổi minh hôn, sau khi Yến Biệt Thiên chết đi, người duy nhất có tư cách thừa kế Yến gia là Yến Lưu Ly và đại đương gia đã mất của Cố gia là Cố Lạc Ly đã tiến hành một buổi minh hôn. Hai nhà ước định kết giao đời đời. Nhưng sau hôn lễ, thi thể Cố Lạc Ly vẫn do Cố gia phụ trách an táng, còn Yến Lưu Ly dẫn theo môn nhân Yến gia lập tức rời khỏi.

Sau chuyện lần này, cục diện giằng cho giữa hai nhà ở khu vực Tây Nam đã không còn tồn tại mà hóa thành thế chân vạc ba phe. Trong trận tranh đấu này Bạch Giao Môn không phải chịu bất cứ tổn hại nào nhảy bật lên, đủ để đối đầu với Yến gia và Cố phủ.

Đối với buổi hôn lễ này, những người nghỉ chân trong quán trọ đều là người giang hồ, có kẻ nói dù sao Yến Lưu Ly cũng chỉ là một cô gái, quá coi trọng tình cảm, không ngờ lại đi minh hôn với một người chết, đúng là chưa từng nghe nói. Nhưng cũng có người nói Yến Lưu Ly mới thật là thông minh,Yến Biệt Thiên đã chết, cô gái này chỉ là hạng nữ lưu, không thể khống chế được một gia tộc lớn như vậy.

Nhưng thông gia với Cố gia lại rất hợp lý. Dù sao Cố Kiếm Môn cũng không thể làm vị tẩu tẩu này thất vọng được, thời khắc mấu chốt sẽ đứng ra ủng hộ. Như vậy ý nghĩa sau lưng buổi hôn lễ này cũng không đơn giản.

Hai bên đều nói rất có lý, cuối cùng thảo luận cũng chẳng giải quyết được gì. Bách Lý Đông Quân nhớ lại đêm trăng đó, y gặp được Yến Lưu Ly. Tình cảm thắm thiết là thật, lòng dạ thâm sâu cũng là thật, thật thật giả giả, đâu mới thật là cô gái đó? Có lẽ Yến Lưu Ly ái mộ Cố Lạc Ly từ nhỏ, cũng có thể cô vốn không có chút tình cảm nào với Cố Lạc Ly, đều là ngụy trang thì sao?

“Thật phiền phức.” Bách Lý Đông Quân lại uống một chén rượu. “Đám người này đúng là ngốc, đáng lẽ nên chuốc say cô nàng ấy, uống say rồi thì sẽ nói thật.”

Nghe nói mấy vị Bắc Ly bát công tử cũng rời khỏi, chỉ uống ba chén rượu chia buồn với Cố Kiếm Môn rồi ai nấy tự rời khỏi. Chỉ có Chước Mặc công tử vốn không muốn đi, uống liền mấy hôm, nhưng lại bị Thanh Nhã công tử cưỡng ép kéo đi. Mọi chuyện trong Cố gia vẫn còn đó, e là mấy tháng tới Cố Kiếm Môn cũng không thể rảnh rỗi.

“Đáng lẽ Lôi đại ca nên tới chỗ ta uống rượu.” Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm. Trong quán trọ người tới rồi đi, tới cuối cùng không còn một bóng người, đã yên tĩnh trở lại. Giờ phút này Bách Lý Đông Quân đã hơi say, thấy trong phòng vẫn không chút động tĩnh bèn đứng dậy: “Chậc, ra ngoài chút.” Y duỗi chân, xuống lầu ra khỏi quán trọ.

Giờ phút này ánh trăng vừa lên, trên đường không có mấy người, y vừa huýt sáo vừa lảo đảo đi tới.

“Một tiếng ca ca hai người vui, ba thì nhiều bốn mùa phát tài. Năm đứng đầu sáu sáu thuận...” Tay trái và tay phải Bách Lý Đông Quân chơi tửu quyền, càng chơi càng vui vẻ, cuối cùng y hứng chí rảo bước chạy. Từ nhỏ y đã thích chạy trong đêm, tiếp đó cứ chạy băng băng, tùy tiện mà tiêu sái.

Lại nghe đầu đường vang lên tiếng vó ngựa, y vẫn không thèm để ý, mỉm cười: “Tối vậy rồi mà vẫn có người đi đường à.”

Đó là một chiếc xe ngựa tinh xảo hoa lệ, tuấn mã toàn thân trắng toát kéo xe ngựa lao nhanh trên đường. Một thị nữ ngồi phía trước đánh xe, lúc đi ngang qua bên cạnh Bách Lý Đông Quân, thị nữ khẽ quay đầu liếc mắt nhìn y. Bách Lý Đông Quân cũng ngẩng đầu lên nhìn thị nữ này.

Dưới ánh trăng, Bách Lý Đông Quân thấy được thị nữ mặc một bộ áo xanh, tướng mạo đầy khí khái, còn mang vẻ kiêu ngạo. Chỉ trong giây lát đã lướt qua.

Thị nữ áo xanh quay đầu, vung mạnh roi ngựa: “Đi!”

Bách Lý Đông Quân chạy tới vài bước, đột nhiên ngừng chân.

Ngựa trắng kéo xe, áo xanh cầm roi, cảnh tượng này...

“Là nàng?” Bách Lý Đông Quân quay người, sửng sốt trong giây lát, đột nhiên hô to: “Là nàng!” Y không hề do dự, ra sức chạy tới. Đã nhiều năm như vậy rồi, thứ duy nhất mà y không bỏ bê là khinh công, lập tức đuổi theo như phát điên. Nhưng tốc độ của chiếc xe ngựa kia càng lúc càng nhanh, có vẻ không định cho Bách Lý Đông Quân cơ hội.

“A!” Bách Lý Đông Quân gầm lên một tiếng, y không đủ sức nhưng vẫn không chịu từ bỏ.

“Dừng lại!” Một giọng nói vang lên bên tai gã.

“Không dừng!” Bách Lý Đông Quân gầm lên, nhưng đột nhiên hắn cảm thấy trên cổ phát lạnh. Y quay đầu lại, phát hiện một mái tóc bạc phất phơ theo làn gió, nam tử tuấn tú kia lạnh nhạt lặp lại hai chữ: “Dừng lại.”

Bách Lý Đông Quân sửng sốt, mũi chân điểm xuống, đột nhiên lao về phía sau.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Bách Lý Đông Quân phẫn nộ quát.

“Bạch Phát Tiên.” Kiếm khách tóc bạc đã xuất hiện trong Cố phủ hôm nay đang cầm kiếm đứng đó, lạnh nhạt đáp.

“Vì sao lại cản ta?” Bách Lý Đông Quân nhìn chiếc xe ngựa kia biến mất nơi cuối con đường.

Bạch Phát Tiên thu kiếm vào vỏ: “Đúng là đáng tiếc, mới qua nửa ngày mà ngươi đã dùng mất lời hứa không giết ngươi. Tạm biệt, lần sau gặp lại hy vọng ngươi không dễ giết như vậy.”

“Rốt cuộc các ngươi là ai? Các ngươi biết nàng ấy?” Bách Lý Đông Quân hỏi, nhưng Bạch Phát Tiên đã nhảy lên mái hiên phía cuối con đường, hắn cúi đầu cười nói: “Chúng ta là ai không quan trọng, quan trọng là có vẻ ngươi còn không biết rốt cuộc bản thân là ai.” Tiếp đó hắn tung người vài cái, biến mất dưới ánh trăng, còn cỗ xe ngựa kia đã không còn bóng dáng.

“Ta... là ai?” Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm.

“Chẳng phải đã bảo ngươi canh ngoài cửa à, sao lại chạy ra ngoài?” Ôn Hồ Tửu hạ xuống bên cạnh y, giọng nói hơi tức giận.

“Cậu, vừa rồi người nọ nói ta còn chưa biết rốt cuộc mình là ai?” Bách Lý Đông Quân quay đầu lại hỏi.

Vì sao khi y mười hai tuổi lại có người áo đen đuổi giết y ở Càn Đông Thành?

Vì sao hôm qua bọn họ lại đột nhiên từ bỏ Cố Kiếm Môn mà quay sang giết y?

“Ông nội ngươi là Bách Lý Lạc Trần, cha ngươi là Bách Lý Thành Phong, mẹ ngươi là Ôn Lạc Ngọc, ngươi còn không hiểu ý nghĩa của những cái tên đó. Quan trọng hơn nữa cậu của ngươi còn là Ôn Hồ Tửu.” Ôn Hồ Tửu vỗ vai y: “Cho nên ngươi không đơn giản như mình nghĩ đâu, ngươi muốn làm người cất rượu, cậu cũng hiểu cho ngươi. Nhưng từ khi sinh ra ngươi đã được định sẵn không thể chỉ làm người cất rượu được.”

“Là vì vậy à?” Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng y không truy hỏi, chỉ nói: “Tư Không Trường Phong đã khá hơn chưa?”

“Tạm thời không chết được, nhưng chắc say khướt rồi, không mất mấy ngày là không tỉnh được.” Ôn Hồ Tửu mỉm cười, tiếp đó đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi: “Vừa rồi ngươi đuổi cái gì?”

Bách Lý Đông Quân gãi đầu, không ngờ mặt mày lại đỏ ửng. Y tin rằng lần gặp gỡ thoáng qua này là đối phương cố tình bố trí, chỉ chứng minh danh tiếng của hắn còn xa lắc mới đạt tới mức dương danh thiên hạ. Y quay người: “Chỉ muốn chạy mà thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play