Nói tới hai chữ làm màu, Bách Lý Đông Quân không khỏi nhớ lại vị sư huynh Thanh Ca công tử Lạc Hiên. Trước khi xuất hiện là phải tấu nhạc, hiện thân thì phải rải hoa, sau khi rải hoa chắc chắn sẽ mỉm cười, sau khi mỉm cười thì nhặt hoa, nhặt hoa xong thì nói một câu.
“Xin chào, ta là Thanh Ca công tử Lạc Hiên.”
So với đám người này, đội nón che ngư dân giả bộ cao nhân, mặc áo lòe loẹt kêu Phượng Hoàng, cộng với cái loại đang đánh nhau mà đi thổi tiêu, có thể nói phương diện làm màu này chỉ hơn chứ không kém.
Thế thì sau này mỗi khi xuất hiện, mình nên làm gì? Chắc chắn là phải uống rượu rồi?
Bách Lý Đông Quân cầm bình rượu bên hông lên, ngửa mặt lên trời uống một ngụm. Bình rượu của y làm bằng bạch ngọc, vừa nhìn là biết không phải vật phàm. Bốn người thấy động tác này của Bách Lý Đông Quân là giật nảy mình, sợ trong bình rượu kia giấu vũ khí lợi hại gì đó.
Nhưng Bách Lý Đông Quân chỉ uống một ngụm rượu mà thôi. Cũng phải có một lời dạo đầu chứ.
Ta là Bách Lý Đông Quân? Quá bình thường, phải có danh hiệu đi kèm. Ta là Thanh Ca công tử Lạc Hiên, ta là Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong, ta là Lý tiên sinh ở học đường. Thế còn mình thì sao?” Ta là Càn Đông Thành tiểu bá vương Bách Lý Đông Quân? Không được, không được, danh hiệu này là từ hồi trước, bây giờ không thể gọi vậy được, thiên hạ rộng lớn, Càn Đông Thành đã là gì? tiểu bá vương đã là gì? Ông nội còn được tôn làm Sát Thần cơ mà.
Ngay thời khắc sinh tử mà Bách Lý Đông Quân lại thất thần.
Nhưng bốn sát thủ ‘Tiêu Thiều Cửu Thành, Phượng Hoàng Lai Nghi’ lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, đều nghĩ rằng người trẻ tuổi đầy rẫy chiêu lạ này đang chuẩn bị làm gì đó.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT