Vương Trù cầm thanh Phá Quân chém thẳng xuống, tiểu nhị cũng không yếu thế, vung song đao nghênh đón. Tuy Phá Quân đao của Vương Trù khí thế bất phàm nhưng lại có vẻ cồng kềnh, khi nhấc lên không được linh hoạt, ngược lại song đao của tiểu nhị nhẹ nhàng mau lẹ, nhanh chóng chiếm thượng phong.
“Thất Sát tướng?” Tiểu nhị hừ lạnh một tiếng.
Vương Trù thối lui sang một bên, đột nhiên quét ngang thanh Phá Quân đao, hất văng sáu thanh đao khác lên. Hắn cắm Phá Quân đao xuống đất, nắm lấy Tham Lang đao dài và hẹp, tiện tay hất lên, đánh văng hai thanh miêu đao của đối thủ. Tiếp đó hai tay cùng múa lên, một đao ném lên rồi lại đón lấy đao khác, va chạm thanh thúy không ngừng vang lên. Ngoài Phá Quân đao, bảy lưỡi đao khác trùng trùng điệp điệp trên tay hắn, biến ảo khó lường, đánh cho tiểu nhị liên tục thối lui, chỉ có nước chống đỡ.
“Dao không tệ.” Lão già khôi ngô trầm giọng tán thưởng.
Gã trung niên đứng bên cạnh hắn cau mày: “Chỉ có Khôi Lỗi thuật của Ám Hà và Thập Bát Đao trận của Tô gia mới có thủ pháp linh hoạt như vậy?”
“Sao lại tách Ám Hà và Tô gia ra?” Lão già cao to lạnh lùng nói. Gã trung niên vội vàng cúi đầu: “Tam gia thứ lỗi, là Tạ Hà lỡ lời.”
Thân là một trong những người đứng đầu Tạ gia, Tạ Hà hừ lạnh một tiếng, nhìn những người trước mặt, trong lòng âm thầm tính toán.
Tiểu nhị kia đã coi là sát thủ hạng hai trong Ám Hà, mười sáu đao khách Tạ gia còn lại trong sảnh là hạng ba. Gã trung niên bên cạnh lão đã đắm chìm trong Trảm Hồn đao pháp của Tạ gia nhiều năm, là cao thủ hạng nhất, lại thêm mình, vốn tưởng thắng lợi đã trong lòng bàn tay, nhưng với vũ lực mà gã đầu bếp không bắt mắt này thể hiện, e rằng những người có lẽ cũng không dễ đối phó.
Bách Lý Lạc Trần tuy được gọi là Sát Thần, nhưng ông nổi danh với năng lực dẫn quân sát phạt quyết đoán, võ nghệ trên sa trường cũng cực kỳ xuất chúng, nhưng về phần võ công thì khó mà sánh được với người trong giang hồ. Thiếu niên tuấn tú cầm kiếm chắc bị trọng thương chưa lành, miễn cưỡng có sức đánh một trận, không đáng ngại. Cô gái tên Tô Viện vừa nói chuyện có vẻ tinh thông thuật dịch dung, chắc cũng không thành vấn đề. Còn Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong, tuy mới chừng đó tuổi đã lên tới tiêu dao thiên cảnh, đúng là khiến người khác kinh hãi thán phục, nhưng chưa chắc đã đỡ được đao của mình. Hai người còn lại, người trẻ tuổi trông bình thường kia tuy nằm trong hiểm cảnh mà dáng vẻ không hề để tâm, e là không yếu hơn Tiêu Nhược Phong bao nhiêu, nhưng chế ngự hắn cũng không phải vấn đề gì lớn. Còn lão già chăn ngựa kia...

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play