Ngay lúc hai phe đang giương cung bạt kiếm, Yến Lưu Ly đột nhiên hành động. Cô điểm nhẹ mũi chân, lướt qua cánh cửa hạ xuống bên cạnh Cố Kiếm Môn. Cô xoay người nhìn sang phía mọi người của Yến gia.
“Ngươi làm gì vậy?” Yến Biệt Thiên trầm giọng nói.
“Ta sẽ gả cho Cố Lạc Ly, cho nên bây giờ ta là người của Cố gia, đương nhiên phải đứng chung với Cố gia rồi.” Giọng nói của Yến Lưu Ly đầy dịu dàng nhưng lại mang vẻ cương quyết không cách nào cự tuyệt.
Tất cả mọi người của Yến gia ngơ ngác nhìn nhau, những lời của Yến Lưu Ly lúc vừa rồi đã khiến bọn họ kinh ngạc, lúc này cô phản bội càng khiến họ không thể tưởng tượng nổi.
“Tiếu Lịch, ngươi cũng định giết ta ư?” Yến Lưu Ly hỏi.
Tiếu Lịch vội vàng cúi đầu: “ tiểu thư, Tiếu Lịch tuyệt đối không làm vậy.”
“Tiếu Lịch, mang Yến Lưu Ly đi cho ta! Những người khác, giết sạch cả nhà Cố gia!” Rốt cuộc Yến Biệt Thiên cũng không nhịn được, phẫn nộ quát lớn.
Đám người của Yến gia lao tới, người của Cố gia cũng rút kiếm xông lên. Cố phủ sau cái chết của Cố Lạc Ly đã tổn thương nguyên khí nặng nề, nhiều vị cao thủ theo Cố Lạc Ly ra ngoài cũng một đi không trở lại, Tuy Yến gia từ xa đi tới, nhưng bất luận nhân số hay thực lực đều đứng trên Cố gia. Đối với Cố gia, trận chiến này chính là tử chiến!
Cố Kiếm Môn rút kiếm lao lên, nhắm thẳng tới Yến Biệt Thiên. Còn lúc này, đám người áo trắng ngồi trong sân đột nhiên đứng bật dậy, bọn họ rút binh khí bên người ra, Bạch Vô Hạ đứng đầu, cười nói: “Các huynh đệ, giúp Cố gia, diệt sạch Yến gia cho ta!”
Yến Biệt Thiên giơ đao giao đấu với Cố Kiếm Môn một chiêu, quay đầu lại nói: “Bạch Giao Môn định giúp Cố gia?”
“Đen ăn đen có quy củ của đen ăn đen, nếu ngươi một mình độc đại, làm gì còn đường sống cho chúng ta. Huống chi...” Bạch Vô Hạ cất cao giọng nói: “Ông đây tán thưởng Cố Kiếm Môn!”
Yến Biệt Thiên cười lạnh một tiếng, lại vung đao ngăn cản Cố Kiếm Môn. Đao pháp của hắn được truyền thụ từ một vị đao khách tuyệt đỉnh của nước Nam Quyết. Mấy năm nay hắn chăm chỉ luyện tập, dựa theo cách phân chia thiên hạ nhất phẩm tứ cảnh, hắn đã bước vào cảnh giới Kim Cương Phàm Cảnh từ lâu. Nhưng kiếm của Cố Kiếm Môn lại được vị tiên sinh ở Thiên Khải Thành dạy cho!
Vị tiên sinh kia chính là kỳ nhân đã xé tan võ bảng, hơn nữa uy hiếp Bách Hiểu Đường, nếu dám viết tên hắn vào lần nữa sẽ đập tan Bách Hiểu Đường.
Yến Biệt Thiên mới giao chiến năm chiêu đã biết mình không phải đối thủ của Cố Kiếm Môn. Hắn móc từ trong lòng ra một mũi tên hiệu, vung tay lên không trung, mũi tên xé gió bay ra, tạo thành tiếng động đinh tai nhức óc.
“Yến gia còn viện binh à?” Bạch Vô Hạ nhíu mày, vốn dĩ hắn đoán rằng Yến gia thua chắc rồi, nhưng nếu còn có viện binh thì tình hình trong trận cũng không dễ đánh giá...
Phía sau của Cố gia, một người trẻ tuổi tuy mái tóc bạc trắng nhưng gương mặt như ngọc đang nằm trên mái hiên, nhìn mũi tên lệnh trên không trung, thở dài: “Quả nhiên vẫn phải dựa vào chúng ta.”
Một người trẻ tuổi áo tím ở bên cạnh phe phẩy cây quạt xếp: “Chẳng phải trưởng lão đã dự liệu từ trước rồi à, thật ra căn cơ của Cố phủ vẫn cao hơn Yến gia. Tuy Cố Lạc Ly đã chết nhưng Cố Kiếm Môn cũng không phải người tài trí bình thường. Yến Biệt Thiên chỉ tàn nhẫn thôi chứ khó mà làm nên nghiệp lớn.”
“Đáng tiếc, lúc đó không chặn được quan tài kia, đỡ được bao nhiêu phiền toái.” Người trẻ tuổi tóc trắng thở dài.
“Đi thôi.” Một giọng nói trầm ổn vang lên, hai người quay đầu lại, chứng kiến năm người mặc áo choàng đen nhảy vào trong sân.
Người cầm đầu thân hình cường tráng nhưng đôi tay lại khô quắt trắng bệch, trông như một bộ xương khô khoác áo choàng lớn.
“Trưởng lão.” Hai người chào một tiếng nhưng vẫn nằm dưới đất phe phẩy quạt, không mấy tôn kính.
“Đi thôi.” Trưởng lão áo đen không dừng bước, dẫn theo đám người, tung người vài lượt là tới sân trước.
“Động thủ.” Trưởng lão áo đen trầm giọng nói.
Bốn người áo đen kia nhảy ra, xuyên qua đám người, đánh bật người của Cố phủ và môn nhân áo trắng của Bạch Giao Môn. Kiếm khách tóc trắng dẫn đầu cầm một thanh ngọc kiếm trong tay, đối mặt với Cố Kiếm Môn. Người trẻ tuổi áo tím phe phẩy quạt xếp, đánh lui Bạch Vô Hạ vài bước.
“Ta đoán ngay mà, với năng lực của Yến Biệt Thiên vốn không thể giết chết huynh trưởng.” Cố Kiếm Môn cười lạnh: “Quả nhiên sau lưng có kẻ tương trợ, các ngươi là ai?”
“Giết!” Trưởng lão áo đen trực tiếp nói.
Trên con đường dài, đám người Lôi Mộng Sát thấy mũi tên báo hiệu kia. Lôi Mộng Sát trầm giọng nói: “Xem ra Yến gia còn có trợ thủ.”
Mặc Trần công tử nói: “Chắc là những kẻ mà ta và Liễu Nguyệt đã gặp. Ta chưa từng thấy đường lối võ công của bọn họ, nhưng rất lợi hại.”
“Không tốt, tới giúp hắn thôi!” Thanh Ca công tử vội vàng la lên.
“Nhưng những người ở đây...” Lôi Mộng Sát nhìn đám cao thủ giang hồ trên đường: “Rốt cuộc Yến gia có bản lĩnh lớn đến đâu mà kéo được lắm đầu trâu mặt ngựa như vậy.”
“Chuyện ở nơi này cứ giao cho ta.” Một nam tử áo đen cầm dù đột nhiên xuất hiện trên con đường. Bên cạnh hắn là một người trẻ tuổi để hai hàng ria mép, tay mân mê một con dao sắc bén tinh xảo.
Người trẻ tuổi để ria mép mỉm cười nói: “Hiếm khi được gặp bốn trong Bắc Ly bát công tử nổi danh, nhưng không thể giết một hai người, đúng là đáng tiếc.”
Lôi Mộng Sát nhìn hai người bọn họ, sắc mặt trầm xuống: “Ám Hà.”
“Chúng ta nổi tiếng lắm à?” Gã ria mép không ngừng xoay tròn con dao trong tay.
“Chấp Tán Quỷ.” Lôi Mộng Sát liếc mắt nhìn nam tử áo đen cầm dù, lại nhìn gã ria mép nghịch dao: “Tống Táng Sư.”
Thanh Ca công tử nhíu mày: “Vì sao Ám Hà lại giúp chúng ta? Cố Kiếm Môn tìm các ngươi?”
“Không phải, đúng là lỗ vốn.” Người được gọi là Tống Táng Sư duỗi người, xương cốt vang lên tiếng lách cách. Hắn quay đầu lại nhìn đám người trên đường: “Không đi nữa, e là phải nhặt xác cho Lăng Vân công tử đấy.”
Chấp Tán Quỷ không nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng giơ cây dù giấy.
“Đi!” Lôi Mộng Sát không nhiều lời, xoay người chạy về phía Cố phủ. Trong Cố phủ, Cố Kiếm Môn đánh với kiếm khách tóc trắng và Yến Biệt Thiên, không hề rơi xuống hạ phong.
Hắn cười lạnh: “Muốn giết ta, không dễ đâu!”
“Đương nhiên là không dễ rồi!” Một tiếng hô to vang lên từ bên ngoài, mọi người quay đầu nhìn lại, tiếng hô đó đã rơi vào trong sân.
Lôi Mộng Sát ngẩng đầu lên: “Chước Mặc công tử, Lôi Mộng Sát ở đây.”
Sau đó là một tiếng sáo du dương, cánh hoa rơi lả tả, một vị công tử hào hoa phong nhã đạp lên từng cánh hoa hạ xuống.
“Thanh Ca công tử, Lạc Hiên!” Lôi Mộng Sát hô tiếp.
Sau đó lại là một nam tử mặc đồ đen từ đầu đến chân, tay cầm thanh kiếm đen tuyền, mặt phủ khăn che cũng màu đen. Hắn hạ xuống đất, không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn mọi người trong sân. Đương nhiên, hắn không nói thì có người nói thay hắn. Lôi Mộng Sát cao giọng nói: “Mặc Trần công tử, Mặc Hiểu Hắc!”
Vừa dứt lời, mọi người ồ lên kinh ngạc.
Chỉ thấy một đứa bé dẫn theo bốn nam tử tuấn tú nâng cỗ kiệu hoa mỹ, cũng từ trên không trung bay tới. Cảnh tượng đó cứ như tiên nhân giáng trần.
Cỗ kiệu kia hạ xuống vững vàng dưới đất, Lôi Mộng Sát vừa định mở miệng nhưng bị đứa bé cướp lời: “Liễu Nguyệt công tử, Liễu Nguyệt.”
Bắc Ly bát công tử đã có mặt tới hơn nửa!
Bách Lý Đông Quân dùng khuỷu tay chọt nhẹ vào Tư Không Trường Phong: “Trường Phong, đột nhiên ta cảm thấy giang hồ này... hình như khá thú vị.”