Huệ Tây Quân nghe Bạch Vô Hạ nói vậy, đột nhiên quay đầu: “Yến đương gia vốn không biết chuyện về phủ Bách Lý hầu!”
Yến Biệt Thiên rũ hai ống tay áo: “Ngươi cũng không biết chuyện về Yến Biệt Thiên ta!”
Tiếu Lịch vung ống tay áo, một cây phán quan bút xuất hiện trong tay, hắn tung người nhảy lên, đang định ra tay liền một lèo giết chết Bách Lý Đông Quân. Rốt cuộc Bách Lý Đông Quân cũng hô lớn: “Tiểu Bạch!”
Tư Không Trường Phong cười lạnh: “Đừng gọi biệt danh.”
“Sắp mất mạng đến nơi rồi còn nói đùa!” Bách Lý Đông Quân cũng đổ mồ hôi lạnh.
Bạch Lưu Ly xoay người một cái, bỏ qua Cố tam gia trước mặt, vung cái đuôi dài đánh Tiếu Lịch từ trên không rơi xuống. Phán quan bút của Tiếu Lịch đột nhiên vạch một cái, nhưng đánh lên lớp vảy của Bạch Lưu Ly chỉ tạo thành tiếng vang thanh thúy, phán quan bút của hắn vung về phía trước, dựa thế lùi lại phía sau, hạ xuống vững vàng trên mặt đất.
“Đây mà là rắn à? E là đã thành giao rồi.” Có người kinh ngạc cảm thán.
Cố tam gia nằm dưới mặt đất lúc này đã không còn vẻ kinh hãi lúc vừa rồi, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên hung ác, hô nhỏ: “Lão ngũ!”
Chỉ trong chớp mắt, hai cái bóng đen lao ra từ hai bên cửa phủ.
Hầu như không ai chú ý tới bọn họ xuất hiện vào lúc nào, chỉ có Bạch Vô Hạ cười lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua Yến Biệt Thiên.
Từ lúc bắt đầu, Tiếu Lịch tấn công cũng chỉ là làm nghi binh, dẫn đắt con rắn kia rời khỏi.
Có vẻ như Bạch Lưu Ly đã nhận ra Bách Lý Đông Quân đang gặp nguy hiểm, nhưng Bạch Mi Tiếu Lịch lại xoay phán quan bút trong tay, tiếp tục lao tới, đập thẳng lên đầu Bạch Lưu Ly. Bạch Lưu Ly tuy đao thương bất nhập, nhưng trúng một đòn nghiêm trọng như vậy, cuối cùng vẫn bị đau, cái đầu hơi rũ xuống một chút.
Hai cái bóng đen đã tới bên cạnh Bách Lý Đông Quân.
“Ta chính là con trai của Bách Lý Thành Phong và Ôn Lạc Ngọc, ngươi lại tưởng ta không biết võ công?” Bách Lý Đông Quân ngạo nghễ nói.
Khi Bách Lý Thành Phong còn trẻ tuổi đã từng vinh danh trên Lương Ngọc Bảng của Bách Hiểu Đường, sau này được lập làm thế tử đã bị Bách Hiểu Đường không bao giờ can thiệp vào chuyện triều đình loại bỏ khỏi bảng kia. Còn Ôn Lạc Ngọc, đó là con gái của gia chủ một trong những thế gia lớn nhất trên giang hồ.
Ngay cả hai bóng đen kia cũng hơi do dự.
Tuy chỉ có một khắc, nhưng một thanh trường thương đã xé gió đánh ra kịp thời.
Mũi thương kia cuốn sạch gió bão, khí thế phi phàm, cuốn theo gió cát đầy đất.
‘Keng keng’ hai tiếng, hai kẻ dùng đao đánh lén đều bị đánh bật lại.
Tư Không Trường Phong chỉ dùng hai thương.
Tuy hắn chỉ biết tổng cộng có tám thương.
“Đây là... Truy Khư Thương?” Trong sân có một ông lão nhíu mày nói.
“Truyền nhân của Lâm Cưu?” Nụ cười của Bạch Vô Hạ càng sán lạn. “Đúng là càng ngày càng thú vị.”
Tư Không Trường Phong dậm mạnh trường thương xuống đất: “Mộc Ngọc Hành - Yến gia, Kim Tiễn Phường - Cố gia, định giết tiểu công tử của phủ Trấn Tây Hầu ta?”
Tiếng gõ hùng hồn mạnh mẽ, lời nói khí phách hừng hực, nện trong lòng mỗi người “Các môn phái khu vực Tây Nam bọn ngươi, là đồng lõa?” Tư Không Trường Phong lại hỏi.
Yến Biệt Thiên rất tàn nhẫn, Cố tam gia rất ngốc, nhưng mọi người trong khu vực Tây Nam không có lòng tranh hùng, chẳng qua chỉ mong môn phái mình dự tiệc yên ổn. Mà người có, như Bạch Vô Hạ vốn cũng có lòng tranh hùng, hay là Huệ Tây Quân, hắn là người trong triều đình, tuyệt đối không thể đắc tội với phủ Trấn Tây Hầu.
Cho nên câu hỏi đầu tiên của Tư Không Trường Phong là chấn nhiếp, câu hỏi thứ hai là tru tâm.
“Cáo già.” Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói.
“Chỉ là đầu óc lanh lợi thôi.” Tư Không Trường Phong trả lời.
“Yến đương gia, tuyệt đối không thể.” Có người khuyên nhủ, mọi người cũng lao nhao phụ họa.
Chỉ có Bạch Vô Hạ không nói một lời, mỉm cười nhìn Yến Biệt Thiên, dáng vẻ nóng lòng muốn thử, chỉ thiếu điều đưa đao cho hắn.
Yến Biệt Thiên thở phào nhẹ nhõm, ổn định lại cảm xúc của mình, tiếp đó lập tức cúi mình: “Tiểu công tử, đã mạo phạm rồi. Vừa rồi tiểu công tử lôi một thi thể ra sỉ nhục Yến gia và Cố gia, quả thật khiến ta mất đi lý trí. Ta xin được tạ lỗi với công tử. Nhưng mong công tử thu hồi thi thể, trả lại cho Cố gia. Chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra, được không?”
Bách Lý Đông Quân thở dài: “Ngươi ngu thật hay là giả ngu?”
Yến Biệt Thiên sửng sốt: “Công tử nói vậy là có ý gì?”
“Chuyện minh hôn vốn là vớ vẩn tới cực điểm, ta cầm theo một cái quan tài chạy vào tiệc cưới của ngươi, chứng tỏ là tới phá rối, không định nói lý. Ngươi còn bảo ta là coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra? Có phải ngươi ngu thật không?” Bách Lý Đông Quân thở dài.
Chuyện này đúng là không nói lý, nhưng Bách Lý gia vốn am hiểu nhất là không nói lý.
“Tức là tiểu công tử quyết tâm phá hủy chuyện thông gia của hai nhà chúng ta?” Ánh mắt Yến Biệt Thiên lóe lên vẻ hung ác.
Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Ta cũng đồng ý nói lý một lần.”
“Ồ?” Yến Biệt Thiên nhìn lướt qua, Tiếu Lịch thối lui tới bên cạnh hắn.
Bách Lý Đông Quân cất cao giọng nói: “Ta muốn hỏi một câu, hai vị vai chính trong tiệc cưới này, Yến Lưu Ly tiểu thư và Cố Kiếm Môn công tử, họ nghĩ thế nào.”
Trong ánh mắt mọi người, rốt cuộc Yến Lưu Ly cũng đi lên trước một bước, chậm rãi tháo khăn voan phủ trên đầu xuống: “Ta... đồng ý gả cho Cố Lạc Ly đại ca.”
Yến Biệt Thiên cả kinh, lại cả giận nói: “Ngươi điên rồi à!”
“Ta và Cố đại ca quen nhau từ nhỏ, trái tim của Lưu Ly vốn đã đi theo huynh ấy. Ta đồng ý gả cho Cố đại ca, gả vào Cố phủ.” Lời nói của Yến Lưu Ly rất trầm ổn, nói từng chữ đanh thép.
“Cho dù hắn là người chết?” Lông mày của Yến Biệt Thiên nhíu chặt lại.
Yến Lưu Ly nhìn về phía Yến Biệt Thiên, ánh mắt sắc bén: “Cho dù huynh ấy là người chết!”
Yến Biệt Thiên trong lòng chấn động, ấn tượng của hắn đối với vị tiểu muội này rất nhạt, vì tiểu muội tính tình khá lạnh, không thích giao tiếp với người khác, thường ở một mình trong nơi ở, không muốn tiếp xúc với người ngoài. Tuy hắn là ca ca ruột nhưng đối xử với hắn chỉ có cung kính chứ không có thân cận. Nhưng Yến Biệt Thiên cũng quen với chuyện này, vì toàn bộ Yến gia không có ai muốn thân cận với hắn.
Nhưng hôm nay rốt cuộc hắn cũng hiểu, vị tiểu thư duy nhất của Yến gia này không phải người không tranh với đời như vẻ ngoài. Hắn nên biết sớm, nếu muội muội đã họ Yến, chắc chắn không thể đơn giản như vậy được.
“Thế thì, Cố Kiếm Môn công tử thì sao?” Bách Lý Đông Quân lại cười hỏi Cố Kiếm Môn như bức tượng kia.
Cố Kiếm Môn cũng bước lên trước một bước, đứng song song với Yến Lưu Ly.
“Chuyện cưới hỏi này, bây giờ đối với ta nó không hề quan trọng. Yến Lưu Ly muốn kết hôn với ai, không muốn kết hôn với ai. Không liên quan tới ta. Ta chỉ muốn hỏi một chuyện.” Cố Kiếm Môn nhìn về phía Cố tam gia cách đó không xa: “Tam thúc, chẳng phải ngươi nói ca ca nhiễm bệnh mà chết à?”
“Nhiễm bệnh hiểm nghèo mà chết, sợ bệnh dịch lây truyền nên thi thể bị thiêu, tro cốt đặt ở khu sau. Nhưng thi thể ca ca ở đây là sao?”
“Vì sao trên thi thể lại có vết kiếm!”
Tất cả cảm xúc dồn nén bộc phát ngay thời khắc này, Cố Kiếm Môn phẫn nộ quát.
Trong lòng hắn đã hiểu rõ mọi chuyện. Nhưng tận mắt chứng kiến thi thể huynh trưởng, rốt cuộc hắn không nhịn nổi nữa.
“Lý Tô Ly, kiếm!” Cố Kiếm Môn vung ống tay áo, xiêm y đỏ rực trên người lập tức vỡ vụn, để lộ áo tang bên dưới, hắn giơ cánh tay trái, đó là đòi kiếm!