Nam Cung Xuân Thủy đứng dưới thành, ngẩng đầu nhìn lên.
Trên cửa thành viết hai chữ ‘Hạ Quan’.
Bách Lý Đông Quân suy nghĩ cẩn thận, rõ ràng Nam Cung huynh luôn nhắc tới ‘Tuyết Nguyệt thành’ cơ mà, sao trên đó lại viết Hạ Quan? Hay là vừa rồi bọn họ chạy thống khoái quá, đến sai chỗ rồi?
“Đồ đệ à, sư phụ căng thẳng quá.” Nam Cung Xuân Thủy nuốt một ngụm nước miếng.
Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong nhìn nhau, sắc mặt xấu hổ, không biết trả lời ra sao.
“Tòa thành này trước kia tên là Đại Trường Hòa, là một tòa thành rất nhỏ, nằm ở nơi vắng vẻ, chỉ có phong cảnh hùng vĩ, chưa bao giờ tranh chấp gì với thế tục. Về sau có bốn người tuyệt thế đến đây, lúc đầu định thoái ẩn giang hồ, dọc đường đi qua lại cảm thấy phong cảnh nơi này không tệ nên xây nhà ở lại. Thế nhưng đã là người tuyệt thế ắt có tài hoa tuyệt thế, đâu dễ dàng biến mất như vậy, thế nên càng ngày càng thu hút nhiều người tới đây. Tòa thành này cũng càng lúc càng lớn, cuối cùng chia thành hai thành, Thượng Quan và Hạ Quan. Gió Thượng Quan, hoa Hạ Quan, tuyết Thương Sơn, trăng Nhĩ Hải, bốn cảnh đẹp nổi danh, mọi người bèn gọi nó là Tuyết Nguyệt thành. Ba trong bốn người tuyệt thế đó không có con cháu, chỉ có một kiếm tiên vẫn luôn luôn cha truyền con nối, đời đời làm thành chủ Tuyết Nguyệt thành. Truyền tới thế hệ này thì chỉ có một cô con gái, thích mặc đồ đỏ, mi tâm có dấu chu sa, năm nay hai mươi chín, nhan sắc tuyệt thế, kiếm pháp thông thiên...” Nam Cung Xuân Thủy nói một tràng dài, cuối cùng cúi đầu mỉm cười: “Ta rất thích.”
Bách Lý Đông Quân gãi đầu: “Sư phụ, ngài căng thẳng thật rồi.”
Nam Cung Xuân Thủy nghi hoặc nói: “Sao cơ?”
“Người căng thẳng dễ nói nhiều, sư phụ đã sống gần hai trăm năm nhưng vẫn không phải ngoại lệ.” Bách Lý Đông Quân cười nói.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play