Năm xưa Thái An Đế đăng cơ chính là nhờ công lao ở phía tây, hai mươi vạn đại quân phá thành, còn là công phá cánh cửa Tây Sở được tôn là kiên cố vạn đời. Một vương triều phong lưu bị chôn vùi vào tro bụi lịch sử. Bây giờ đi qua lãnh thổ phía tây của Bách Lý là tới các Phật quốc đông đúc ở Tây Vực. Những Phật quốc lớn lớn nhỏ nhỏ đó đã sớm lệ thuộc vào Bách Lý, mà diện tích mỗi Phật quốc thậm chí còn không bằng một tòa đại thành của Bách Lý, đất đai lại cằn cỗi, người dân sinh sống trong cực khổ. Cho nên các đời trước luôn suy nghĩ không biết có nên đặt khu vực đó vào lãnh thổ của mình không, đương nhiên Thái An Đế cũng không quyết định. Tuy Thanh Vương không có tài hoa tuyệt thế nhưng cũng chẳng phải loại ngu ngốc, đương nhiên không nghĩ công lao phía tây mà đại tổng quản Trọc Thanh đang nói là Phật quốc Tây Vực. hắn nghiêm túc nói: “Nếu thất bại, chắc chắn ta phải chết.”
Đại tổng quản Trọc Thanh tự rót cho mình một chén trà, chậm rãi uống một ngụm: “Ngươi mà không lên hoàng đế thì cũng chết chắc. Hay là ngươi có thể học theo hoàng thúc Thừa Đức của ngươi, giả điên giả dại cả đời. Có lẽ hai huynh đệ Tiêu Nhược Phong sẽ mềm lòng, không giết ngươi.”
Sắc mặt Thanh Vương âm trầm bất định, như vẫn chưa hạ quyết tâm được.
“Lý Trường Sinh đi rồi, trước khi đi tặng vị trí tế tửu tiên sinh cho người của Sơn Tiền thư viện, ngươi biết điều này đại biểu cho chuyện gì không?” Đại tổng quản Trọc Thanh giơ một ngón tay, gõ nhẹ lên bàn: “Điều này nghĩa là Lý tiên sinh đã quyết định sẽ rời khỏi Thiên Khải Thành. Trong số những người từng giúp Thái An Đế mở mang bờ cõi, Diệp Vũ đã chết, bị chém đầu cả nhà, chỉ còn lại một đứa con trai đang bỏ trốn giữ mạng bên Nam Quyết. Lý tiên sinh đi rồi, định dạo chơi trong thế gian, bỏ mặc những chuyện linh tinh trong thiên hạ, chỉ còn người cuối cùng tay nắm trọng binh, trấn thủ biên giới. Thế nhưng ngoài biên giới làm gì có kẻ địch nào hung hãn? Hắn định cản ai? Trong mắt hoàng đế, hắn mới là kẻ địch hung hãn! Đây không phải những năm tháng hỗn loạn chinh phạt khắp nơi, muốn có công lao thì tự tạo ra hỗn loạn, giết hắn đi, ta cam đoan trên cuộn sách Phong Long sẽ viết cái tên Tiêu Tiếp!”
Sau khi nghe xong câu cuối cùng, Thanh Vương Tiêu Tiếp xiết chặt hai nắm tay, trên trán đổ mồ hôi như mưa, hắn cắn răng: “Tạ ơn đại tổng quản đã chỉ đường.”
“Nhưng hắn là khó giết nhất.” Đại tổng quản Trọc Thanh mỉm cười, như nói một chuyện không liên quan: “Ta sẽ để Trọc Lạc giúp ngươi, ngươi không thể tự cầm đao tới giết một nam nhân được tôn là Sát Thần. Ngươi phải để người trong thiên hạ tới giết hắn. Cũng như năm xưa ngươi đã làm với Diệp Vũ, chẳng qua lần này... không dễ dàng như trước đâu.”
Thanh Vương Tiêu Tiếp thở dài một tiếng: “Ta hiểu.’
“Đi thôi. Đây không phải chuyện một sớm một chiều, ngươi cần tính toán ít nhất nửa năm. Ta đợi tin của ngươi.” Đại tổng quản Trọc Thanh giơ tay, ra hiệu cho Trọc Lạc tiễn khách.
Tiêu Tiếp đứng dậy, theo Trọc Lạc công công ra ngoài phòng. Từ khi hắn đến, Trọc Thanh thậm chí không định ngồi dậy khỏi giường, có thể nói là ngạo mạn tới cực điểm. Nhưng Tiêu Tiếp cũng chỉ bất mãn lúc đầu, tới sau đã thản nhiên tiếp nhận.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play