Trên giang hồ có rất nhiều ngọn núi cao, cao tới không thể chạm nổi. Nhưng chắc chắn cũng có những thiếu niên vừa bước chân vào giang hồ, muốn vượt qua những ngọn núi này. Đại đa số đều thất bại, nhưng cũng có một số thành công, vì vậy trở thành ngọn núi mới.
Chính vì có những thiếu niên như vậy nên mới có giang hồ, cho nên giang hồ mới tuyệt diệu như vậy.
Đường Liên Nguyệt lạnh lùng nói câu đó, Đường Thiên Lộc và Đường Phúc Lộc đều nghĩ rằng đã chọc giận Ôn Hồ Tửu, nhưng thực ra Ôn Hồ Tửu tuyệt đối không tức giận, thậm chí còn thấy vui vẻ... và tán thưởng.
Vì hắn từng là loại thiếu niên không sợ trời không sợ đất như vậy.
“Ngươi lặp lại tên ngươi đi.” Ôn Hồ Tửu mỉm cười.
“Đường môn Đường Liên Nguyệt.” Đường Liên Nguyệt nhấc ống tay áo.
“Tốc độ rất nhanh.” Ôn Hồ Tửu giơ hai tay, hai ngón tay kẹp một mũi Thấu Cốt Đinh: “Nhưng muốn đối phó ta, còn sớm mấy năm.”
Con ngươi của Đường Liên Nguyệt co lại, bỗng cúi người.
“Định chạy à?” Ôn Hồ Tửu mỉm cười, lập tức nhận ra ý đồ của Đường Liên Nguyệt.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play