Đi đường khoảng nửa tháng, vẫn luôn chạy giữa chỗ rừng núi, một ngày nọ Nam Cung Xuân Thủy lại đột nhiên thay đổi tuyến đường, định nghỉ tạm trong một trấn nhỏ lân cận. Đương nhiên Bách Lý Đông Quân vui mừng khôn xiết, vì y chịu quá đủ những ngày ăn quả dại lương khô rồi. Bình Thu Lộ Bạch cũng bị uống cạn, bình còn lại thì Bách Lý Đông Quân do dự rất lâu nhưng không mở, lần này vừa vặn tới trấn gần đó mở bình.
“Nam Cung huynh, công lực của ngươi khôi phục được bao nhiêu rồi?” Bách Lý Đông Quân hỏi dò.
Nam Cung Xuân Thủy khẽ mỉm cười, vung ống tay áo: “Hay là chúng ta so tài nhé?”
Bách Lý Đông Quân vung roi ngựa, xe ngựa nhanh chóng chạy về phía trước, y lắc đầu nói: “Cái đó thì không cần.”
Nhưng chỉ khoảng nửa canh giờ sau, xe ngựa đã đi vào trong trấn. Trấn này tên Thiên Nguyệt, tuy không lớn nhưng cũng khá phồn hoa, người bán rong ven đường không ngừng rao hàng. Bách Lý Đông Quân tìm một quán rượu, bảo sai vặt đỗ xe trong sân, bản thân thì đi cùng Nam Cung Xuân Thủy tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
“Tiểu nhị, chỗ các ngươi có rượu gì?” Bách Lý Đông Quân ngồi xuống là hỏi.
Nam Cung Xuân Thủy cười mà không nói gì, tấm áo trắng lẳng lặng ngồi đó, như một khối ngọc.
Tiểu nhị vừa thấy hai người là biết thân phận bất phàm, có lẽ là quý nhân đi ngang qua nơi này, không dám chậm trễ: “Chúng ta, trong trấn của chúng ta không có rượu quý giá gì, chỉ là chút rượu gạo mà nhà mình tự ủ, không biết có lọt mắt công tử không?”
Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Rượu tự ủ thường là rượu ngon, rượu của các ngươi có tên không?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play