Tám năm trước, Giang Nam Vị thành.
Vị thành từng là một trong những thành thị phong nhã nhất ở Giang Nam, luôn là đề tài bàn tán say sưa trong miệng các lữ nhân du khách, trong lời kể của bọn họ, Vị thành đại diện cho phồn hoa, trù phú và âm nhạc. Nơi đó có quán rượu tốt nhất, tuấn mã nhanh nhất, và nhạc sĩ du dương nhất. Còn Quan Nguyệt sơn trang là nơi hoàn toàn không hợp với Vị thành, vì Vị thành ồn ào náo nhiệt, còn nơi đó lại rất yên tĩnh.
Nghe nói trang chủ Diệp Tinh Thần chỉ tình cờ đi ngang qua vị thành trong chuyến du hành của mình, nhưng lại bị cảnh trăng ở Vị thành này mê hoặc, không đành lòng rời khỏi, cho nên xây một tòa sơn trang tên là Quan Nguyệt, ở lại nơi đây.
Đây là cách nói phong nhã, nhưng xưa nay Phong Lang Tuyệt chưa từng thấy Diệp Tinh Thần ngắm trăng, mỗi đêm hắn chỉ múa kiếm dưới trăng, không nói câu nào, chỉ múa kiếm như phát cuồng. Trong thời điểm như vậy, Phong Lăng Tuyệt luôn thấy sợ hãi, sợ hãi một cách khó hiểu.
Từ bé cô đã không cha không mẹ, Diệp Tinh Thần dạy cô đọc sách luyện kiếm nhưng lại rất ít khi trò chuyện với cô. Cô gọi Diệp Tinh Thần là sư phụ, Diệp Tinh Thần lại gọi cô là tiểu thư.
Có một ngày, Diệp Tinh Thần đột nhiên rời khỏi, lặng lẽ không một tiếng động. Một tháng sau, khi Phong Lăng Tuyệt cho rằng hắn sẽ vĩnh viễn không trở về, rốt cuộc hắn đã về, hơn nữa còn mang theo một thiếu niên quần áo cũ nát.
Tuy quần áo cũ nát, nhưng đôi mắt lại sáng rực như sao Bắc Đẩu.
Thiếu niên tên là Ngụy Lạc Lễ.
Phong Lăng Tuyệt rất ít khi bước chân ra khỏi khoảng sân của mình, Ngụy Lạc Lễ cũng chưa bao giờ đi vào quấy rầy. Hai người cứ thế lẳng lặng trải qua hơn nửa năm.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT