Tuyết rơi lả tả, hoa đào nở rộ.
Hai cảnh tượng tráng lệ vốn không cách nào tồn tại đồng thời, lại cùng xuất hiện trong khoảng sân này.
Trong thế gian chỉ có một khoảng sân thần kỳ như vậy. Nhưng cảnh sắc có mỹ lệ đến mấy, nhìn nhiều cũng hóa nhàm.
Thiếu niên mười hai tuổi nằm trên cây hoa đào, tay lắc nhẹ, một cái chén tạo từ bạch ngọc rời tay rơi xuống, đầu cũng ngả một bên, đã say khướt.
Chén rượu kia từ trên cây rơi xuống, bị ông lão áo trắng râu dài dưới tán cây vung ống tay áo, tản mác thành một dải hoa đào.
“Đại sư ảo thuật lợi hại nhất thế gian, Cố tiên sinh đúng là danh bất hư truyền.” Một tiếng tán tụng vang lên, hai người mặc áo choàng đen hạ xuống trong sân.
Vị sư phụ được gọi là Cố tiên sinh không buồn ngẩng đầu lên, chỉ giơ bàn tay vuốt nhẹ cái bàn đá cổ trước mặt, thở dài: “Là các ngươi làm tên nhóc đệ tử của ta bị thương?”
“Chúng ta chỉ muốn mời nó đến một chỗ, đồ đệ của ngươi là tuyệt mạch bẩm sinh, không luyện võ lại đi cất rượu, đáng tiếc.” Người khách áo đen giọng nói khàn khàn.
“Đồ đệ, có thấy tiếc không?” Cố tiên sinh cười hỏi.
Thiếu niên kia không đáp lời, chỉ nấc một cái đầy hơi rượu, duỗi người, khiến hoa đào lại rơi xuống.
“Xem ra không đáng tiếc lắm.” Cố tiên sinh gảy dây đàn, phát ra một tiếng vang thanh thúy: “Ta và tông chủ của các ngươi coi như bạn cũ, đi đi, ta không giết các ngươi.”
“Cố tiên sinh lớn lối thật, ngài là đại sư ảo thuật lợi hại nhất thế gian, nhưng chuyện giết người này không thể làm giả được.” Người khách áo đen chậm rãi dịch tay sang hông: “E là chúng ta am hiểu hơn ngài một chút.”
“Càn rỡ!” Cố tiên sinh nhướn mày, đột nhiên phất tay lên dây đàn một cái, tiếng đạt chợt cất lên. Thanh kiếm mỏng bên hông người khách áo đen tự tung người nhảy khỏi vỏ, người khách áo đen cả kinh, đang định duỗi tay cầm kiếm, lại thấy một bàn tay đã nắm lấy chuôi kiếm trước mình. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy vị Cố tiên sinh kia đã đứng sau lưng mình.
“Thế nào là thật, thế nào là giả? Ảo thuật trên thế gian, có hư ảo đến đâu đi nữa, nhưng vẫn có thứ là thật.” Cố tiên sinh rút thanh kiếm mỏng này ra, đột nhiên đặt tay lên cổ người khách áo đen: “Sao nào?”
Đột nhiên một tiếng sáo vang lên.
Hoa đào trên cây dồn dập rơi xuống.
Trong sân lại bị gõ vang.
Cố tiên sinh khẽ mỉm cười, lùi lại bên cạnh cây đàn, nhẹ nhàng bẻ thanh kiếm mỏng một cái, khiến nó hóa thành một phiến hoa đào, bay theo làn gió.
Người khách áo đen đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, nghĩ thầm thế này đâu phải ảo thuật, rõ ràng là yêu thuật mới đúng.
Cố tiên sinh nhìn thiếu niên trên cây: “Đồ đệ, thế nào? Võ công ẩn dưới ảo thuật của sư phụ ra sao? Có đồng ý học không?”
“Không học, không học.” Thiếu niên thậm chí không buồn mở mắt, chỉ nhẹ nhàng xua tay.
“Cố tiên sinh, có khách đến, có đồng ý tiếp không?” Ngoài cửa có một cô gái nhẹ giọng gọi, âm thanh lanh lảnh như chuông bạc, hết sức êm tai.
“Tiếp.” Cố tiên sinh vung nhẹ cánh tay, cánh cửa đột nhiên bật mở.
Một chiếc xe ngựa tinh xảo xa hoa dừng trước cửa, tuấn mã trắng toát chậm rãi đi vào. Hầu gái áo xanh ngồi đằng trước đánh xe có dung mạo khí khái bừng bừng, mao theo tư thế hơi cao ngạo, như cảnh sắc tráng lệ trước mặt cũng chỉ là chuyện bình thường, còn tiếng sáo du dương kia cất lên ngay từ trong chiếc xe.
Ánh mắt Cố tiên sinh lóe lên vẻ kinh ngạc: “Ồ? Đã nghĩ là khách quý, không ngờ lại là khách quý đến vậy.”
“Tiên sinh khách khí.” Hầu gái áo xanh mở miệng nói: “Thuộc hạ không nghe theo quản giáo, tự mình hành động, đắc tội với tiên sinh, mong ngài bao dung, tha cho bọn họ một mạng.”
“Ta không giết người đã lâu lắm rồi.” Cố tiên sinh mỉm cười, vuốt nhẹ cây đàn cổ, tiếng đàn không còn mang khí sát phạt như vừa rồi, ngược lại du dương uyển chuyển, như hưởng ứng tiếng sáo kia.”
Nhưng ta ở đây thanh tu, thật sự không muốn có ai đó quấy rầy.”
“Trong vòng năm năm, sẽ không ai trong chúng ta tới Càn Đông Thành.” Cô gái áo xanh nói: “Chẳng hay tiên sinh có đồng ý không?”
“Năm năm.” Cố tiên sinh vừa đánh đàn vừa trả lời: “Cũng không rõ ta có sống qua năm năm đó không.”
Tiếng sáo chợt ngưng.
Hai người khách áo đen đột nhiên quỳ sụp xuống, dập đầu bái lạy, thân thể còn hơi run run, dường như đang sợ hãi.
Rèm che của xe ngựa đột nhiên bị xốc lên.
Một cô gái mặc áo lụa trắng từ trên bước xuống.
Chỉ trong chớp mắt, hoa đào trong sân như ảm đạm đi đôi chút, có lẽ biết mình có nở hoa đến đâu đi nữa cũng không sánh được dung nhan của cô gái này.
Tuyết rơi cũng lớn hơn một chút, có lẽ nhìn thấy vóc dáng nõn nà như ngọc đó, tưởng là tiên tử tới từ cùng một nơi với mình.
Cặp mắt mỹ miều như làn nước chảy, nhìn lướt qua thiếu niên trên cây hoa đào một cái.
Không biết từ lúc nào, thiếu niên bỗng mở bừng mắt, bị cái nhìn kia làm cho ngã từ trên cây xuống.
Thiếu niên không còn vẻ lười nhác sau cơn say, thân thể như đang chấn động, ánh mắt trong trẻo, ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt:
“Nàng... nàng là ai?”
Cô gái kia mỉm cười: “Còn cậu, thiếu niên, cậu là ai?”
“Nàng không biết ta ư? Cha ta tên là Bách Lý Thành Phong, mẹ ta tên Ôn Lạc Ngọc, gia gia ta là Trấn Tây Hầu, ai ai trong thành cũng biết ta.” Thiếu niên lấy làm khó hiểu.
“Thế thì đã sao? Bọn họ không phải cậu, ta hỏi là, cậu là ai?” Cô gái nhoẻn miệng cười.
“Ta tên Bách Lý Đông Quân.” Thiếu niên trả lời, nụ cười của cô làm cậu ngây ngốc.
“Đông quân kha bội hưởng san san, thanh ngự đa thì hạ cửu quan. Phương tín ngọc tiêu thiên vạn lý, xuân phong do vị đáo nhân gian. Cái tên rất hay. Cậu đã nghe câu thơ này chưa?” Cô gái hỏi.
“Đông quân kha bội hưởng san san, thanh ngự đa thì hạ cửu quan...” Thiếu niên kia nhỏ giọng lặp lại những lời này, lại ngây ngốc.
(ĐÔNG QUÂN đeo ngọc bước đing -đang,
Cởi ngựa xuống trần quá cửu quan,
Mới biết trời cao muôn vạn dặm,
Gió xuân chưa thổi đến nhân gian.
Nguồn bản dịch thơ: hoainiemtayninh.blogspot)
“Này này này, đừng đọc nữa, đừng đọc nữa, mới sáng sớm đã ồn ào chết đi được.” Một giọng nói vang lên trên không trung, tiếp đó thiếu niên cảm thấy bị người phía sau đẩy một cái, hoa đào và tuyết rơi đột nhiên tiêu tán. Y đột ngột mở mắt ra, lúc này mới phát hiện mình đang ở một ngôi chùa vắng lặng, nào có hoa đào, nào có tuyệt rơi, nào có mỹ nhân.
Chỉ có một lãng khách lôi thôi lếch thếch đang bực bội nhìn mình:
“Mơ thấy mỹ nhân?”
Bách Lý Đông Quân chưa tỉnh khỏi giấc mộng: “Sao ta lại mơ như vậy được? Ta chỉ mơ thấy đang uống rượu mà thôi!”
Tư Không Trường Phong lắc đầu: “Lau nước miếng trên mép ngươi đi rồi nói.”
Bách Lý Đông Quân giơ tay sờ thử, ngón tay ươn ướt, vội vàng lấy ống tay áo lau lấy lau để.
“Ngươi tuổi tác không lớn nhưng lòng xuân cũng không ít. Ta thấy Yến cô nương tối qua cũng có nhan sắc không tệ, vẫn không bằng tình nhân trong mộng của ngươi à?” Tư Không Trường Phong hỏi.
Bách Lý Đông Quân lạnh lùng lườm hắn một cái: “Ngươi có người mình thích không?”
Tư Không Trường Phong mỉm cười: “Ta không thích nữ nhân.”
Bách Lý Đông Quân ngơ ngác, lặng lẽ lùi lại phía sau một tấc.
Tư Không Trường Phong cười mắng: “Ta chỉ nói là ta không thích cái kiểu ra vẻ yêu đi yêu lại như vậy, rõ là mất tự do!”