“Ta đã đợi rất lâu rồi, vẫn đợi một người nói sẽ dẫn ta đi.” “Đợi mấy năm rồi vẫn không thấy.”
“Ta đã sắp từ bỏ, may mà bây giờ chờ được.”
Cảnh Ngọc vương phi ngẩng đầu, giơ tay lau giọt lệ nơi khóe mắt, khẽ thở dài: “Nhưng, ngươi có kích động quá không.”
Khóe miệng của Diệp Đỉnh Chi hơi nhếch lên, giờ phút này hắn lại hóa thành thiếu niên đầy khí phách cưỡi ngựa vào Thiên Khải Thành ngày đó, hắn cười nói: “Nhưng chẳng phải bây giờ ta đang tuổi kích động à?” Hắn đi tới, quay người nhìn lên bầu trời ngoài sân: “Hôm nay thuận gió, thích hợp để xuất hành, đi xa, không về!” Cảnh Ngọc vương phi cười: “Ngươi định bắt cóc vương phi à?
Không sợ bị truy nã ư?’
Diệp Đỉnh Chi gãi đầu: “Chẳng phải bây giờ ta đang là tội phạm bị truy nã à? Loại bị chém đầu ấy.”
“Cũng đúng.” Cảnh Ngọc vương phi gật đầu: “Nhưng vì sao lại muốn dẫn ta theo?”
“Nàng đã từng nghe câu này chưa, nó gọi là nhất kiến chung tình.” Diệp Đỉnh Chi nghiêm túc nói: “Đêm đó, trước khi ngất lịm đi, ta đã thấy nàng, còn tưởng mình thấy ánh trăng hóa thân thành tiên tử.” Cảnh Ngọc vương phi vẫn mỉm cười: “Nhưng mấy hôm trước ngươi luôn nói muốn đi, hình như đâu hứng thú gì với ta.”
“Khi đó ta mạnh miệng, hơn nữa luôn cảm thấy thiếu niên như ta nên có phong thái riêng, nhưng bây giờ ta nghĩ thông rồi, thích chính là thích, nhất kiến chung tình chính là nhất kiến chung tình.” Diệp Đỉnh Chi kéo tay Cảnh Ngọc vương phi: “Đi thôi, dẫn nàng đi thăm thú biển lớn ở phía đông, thảo nguyên ở phía bắc, Phật quốc ở phía tây, núi lớn ở phái Nam. Trời cao biển rộng, sao phải ở trong cái lồng Thiên Khải này.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play