Khi Diệp Đỉnh Chi tỉnh lại, đã qua một đêm. Hắn lồm cồm bò từ trên giường dậy, đi ra ngoài sân.
Trong sân vẫn là kiếm khách trẻ tuổi cầm kiếm trúc, dường như ngày nào hắn cũng đứng trong sân nhìn lên không trung, mọi chuyện trong thế gian đều không liên quan tới hắn, hắn cũng không dính dáng gì tới thế gian này.
“Huynh đài...” Diệp Đỉnh Chi mở miệng gọi.
“Ta tên Lạc Thanh Dương.” Kiếm khách trẻ tuổi quay người, ngắt lời hắn.
Diệp Đỉnh Chi sửng sốt, trả lời: “Ta tên Diệp Đỉnh Chi.” “Chuyện gì?” Lạc Thanh Dương hỏi hắn.
Diệp Đỉnh Chi thở dài, do dự một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Ta... đói.”
Lạc Thanh Dương lạnh nhạt ‘ừ’ một tiếng, quay đầu đi vào phòng của mình, lấy từ trong đó ra ba cái màn thầu, đặt lên bàn đá, lại lấy một bình trà nóng, nói: “Ăn đi.”
Diệp Đỉnh Chi đi tới bên bàn đá, cầm cái màn thầu lên, cứng như sắt, thở dài, lại uống một ngụm trà nóng, nhạt nhẽo vô vị, tiếp đó nhìn lên bầu trời bên ngoài sân...
Nỗi nhớ nhà dâng lên.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT