Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 117: Một món quà lớn


1 tháng

trướctiếp

Một thiếu niên lưng cõng rương đựng sách, một tay cầm sách, một tay nghịch cành cây bẻ ở đâu không biết, lảo đảo đi về phía trước. Trên đường đã đụng phải không ít người, mọi người mắng hắn, hắn không giận, chỉ ngẩng đầu nở nụ cười xin lỗi.
“Sách hay vậy à?” Một giọng nói ôn hòa vang lên, thiếu niên dừng bước, hơi ngẩng đầu, hắn thu sách lại, cung kính nói: “Lý tiên sinh.” Người tới chính là Lý tiên sinh ở học đường, nhưng thái độ lúc bình thường của Lý tiên sinh cao thì cao quá, tới mức không ai dám tới gần, không thì thấp quá, thấp tới mức đệ tử không nỡ nhìn. Còn Lý tiên sinh ôn hòa nho nhã như vậy lại rất hiếm thấy.
“Tuyên Nhi, con còn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy.” Lý tiên sinh cười nói.
Thiếu niên kia khẽ cúi đầu: “Thiên hạ cất giấu muôn vàn quyển sách, cho dù con bắt đầu đọc từ hôm nay, tới tận khi chết, không ngừng một ngày, không nghỉ một khắc, cũng không thể đọc hết sách trong thế gian. Đây là chuyện tiếc nuối nhất trong cuộc đời con, để bớt đi một chút tiếc nuối, con đành phải đọc nhiều sách một chút.”
“Có người đọc sách quá nhiều nên trở thành mọt sách. Nhưng nếu đọc sách tới mức hơn cả trăm con mọt sách, vậy thì trở thành Nho Tiên, thằng nhóc nhà ngươi , sau này có thể trở thành Nho Tiên.” Lý tiên sinh xoay người: “Đi nào, ta dẫn con tới Bách Phẩm Các, mời con một bữa.”
Lý tiên sinh dẫn thiếu niên hiền lành kia chậm rãi bước vào Bách Phẩm Các, thiếu niên kia miệng lẩm bẩm, như đang hồi tưởng lại quyển sách vừa đọc. Lý tiên sinh cũng không kinh ngạc, thi thoảng còn bàn luận vài câu với hắn, cũng có chút dáng vẻ của tiên sinh. “Tuyên Nhi, con nghe ta nói này. Vốn dĩ lần này ta nhận đệ tử cuối cùng, vị trí này là giữ lại cho con. Con nói sư phụ con làm sao bằng được ta, nhắc tới võ công thì không biết võ công, nhắc tới danh tiếng thì không có danh tiếng, theo ta mới là chính đạo.” Lý tiên sinh từ từ dụ dỗ.
Thiếu niên kia lắc đầu, lời ít mà ý nhiều: “Ngài không đọc nhiều sách bằng người.”
Lý tiên sinh sửng sốt: “Ai bảo thế. Tuổi của ta ít nhất cũng gấp đôi sư phụ con. Số cầu ta qua còn nhiều hơn đường mà hắn đi, sách mà ta đọc, so với hắn thì...” Lý tiên sinh dừng một chút, nghĩ tới lão tiên sinh ngày nào cũng ngủ trong biển sách, thở dài: “So với hắn lúc hai mươi tuổi thì nhiều hơn một chút... Nhưng võ công của ta tốt mà.”
“Võ công, học từ trong sách là được.” Thiếu niên kia điềm nhiên đáp.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp