[Tôi biết mà, người phụ nữ chỉ có nhan sắc không có đầu óc này chán ghét tôi! Hừ, trái tim tôi bây giờ còn lạnh hơn việc giết cá trong siêu thị RT-Mart cả mười năm. Người phụ nữ này, cứ chờ đấy, sẽ có ngày tôi trở thành con mèo mà cô không thể với tới.]
Sau đó, nó diễn lại giọng tôi trong lòng: [Đại Hổ, Đại Hổ, sao con thế này? Từ ngày mẹ đẩy con ra, con chưa bao giờ cười nữa! Mẹ sai rồi! Đại Hổ!]
Tôi: [...]
Ngón chân tôi quặp lại.
5
Tống Bạc Khê nói: “Tôi đã đưa Đại Hổ đi tắm rồi, bây giờ nó rất sạch sẽ.”
“Cảm ơn.” Tôi khẽ rụt ngón chân lại, ngượng ngùng nói: “Thật sự làm phiền anh quá. Tắm hết bao nhiêu tiền, tôi sẽ chuyển khoản cho anh.”
Giọng Tống Bạc Khê lạnh nhạt: “Không cần đâu.”
Tôi ngây ngốc “À” một tiếng.
Tống Bạc Khê nói: “Gần đây tôi bận một chút, thỉnh thoảng không thể về nhà. Con thỏ ở nhà một mình tôi không yên tâm, có thể gửi nó ở nhà cô vài ngày được không? Khi nào xong việc tôi sẽ đón nó về.”
Nói xong, sợ tôi không đồng ý, anh cười mỉm: “Không sao nếu cô không thể, đừng có áp lực tâm lý. Tôi nghĩ là con thỏ và Đại Hổ có thể chơi với nhau để g.i.ế.t thời gian.”
Tôi bị nụ cười của Tống Bạc Khê làm lóa mắt, khi tỉnh lại thì đã đồng ý.
…
Ôi, sắc đẹp đúng là tai họa.
Chỉ mỗi Trình Đại Hổ ở nhà đã không yên, giờ thêm con thỏ có thù mới hận cũ với nó, chắc nhà sẽ bị chúng phá tan mất.
Tôi do dự mở miệng: “Nhưng tôi cũng đi làm, ở nhà chỉ có hai con thôi.”
Tống Bạc Khê nói nhẹ nhàng: “Không sao, cô chỉ cần chuẩn bị thức ăn cho thỏ trước khi đi làm là được. Tôi sẽ trả tiền theo ngày, 200 một ngày có được không?”
Tôi: [...]
“Sao lại ngại? Từ nhỏ tôi đã muốn nuôi một con thỏ.” Tôi chân thành nhìn anh: “Anh đúng là tìm đúng người rồi.”
Trình Đại Hổ: [...]
Ngón tay thon dài của Tống Bạc Khê nhẹ nhàng vuốt ve thân thể con thỏ, đôi mắt sáng ngời đầy ý cười.
Tôi: [Đói mà không biết ăn gì, muốn nếm thử vị đắng của tình yêu.]
6
Sau khi kết bạn trên WeChat, sáng hôm sau lúc tám giờ, Tống Bạc Khê gõ cửa nhà tôi.
Trước khi đi anh đã nhắn tin cho tôi, nhưng tôi đang mơ đẹp nên không thấy. Khi tiếng gõ cửa đánh thức tôi, đầu óc tôi vẫn đang trong trạng thái ngừng hoạt động.
Ghét dậy sớm, có cảm giác như nắp quan tài bị lật mở.
Cửa mở ra, Tống Bạc Khê mặc áo sơ mi trắng và quần tây, tóc mái lòa xòa trên trán, dáng người cao lớn đứng ở cửa, trong lòng còn ôm một con thỏ trắng như tuyết.
Trong khoảnh khắc, tôi tưởng mình nhìn thấy phiên bản chuyển giới của Hằng Nga.
“Đánh thức cô à? Xin lỗi.” Ánh mắt Tống Bạc Khê dừng lại trên người tôi một giây, sau đó nhanh chóng rời ánh mắt đi chỗ khác, khẽ mím môi.
Gốc tai trắng muốt của anh đỏ lên rõ ràng.
Đầu óc tôi còn chưa nghĩ ra gì, tiếng lòng của Trình Đại Hổ đã vang lên trước.
[Ôi trời, chủ của con thỏ ngốc này đúng là ngây thơ.]
[Gặp mẹ tôi, đúng là cừu non vào miệng sói.]
Tôi: [...]
“Không sao.” Tôi chỉnh lại áo, nở nụ cười tiêu chuẩn với tám chiếc răng: “Đêm qua mất ngủ, hôm nay dậy trễ.”
Nói xong, tôi giơ tay đón lấy con thỏ từ lòng Tống Bạc Khê.
Trình Đại Hổ: [Đừng nói dối! Mẹ, đêm qua mẹ ôm máy tính bảng xem show giải trí, cười đến mức nhìn thấy cả răng hàm!]
Tống Bạc Khê đưa con thỏ cho tôi, tôi quay đầu dịu dàng nhìn Trình Đại Hổ.
Trình Đại Hổ không hiểu sao, nhưng đuôi nó bản năng dựng lên.
[Rất thích nhìn mẹ chằm chằm, có cảm giác như đang đối mặt đấu tay đôi với Diêm Vương.]
Tôi: [...]
Diêm Vương đến rồi~
7
Tống Bạc Khê còn mang theo thức ăn cho thỏ, tôi nhìn qua, toàn là đồ nhập khẩu, mỗi túi phải có giá hàng nghìn nhân dân tệ một túi. Còn có đồ chơi cho thỏ và bồn vệ sinh.
“Những ngày này làm phiền cô rồi.” Tống Bạc Khê nói: “Phân thỏ sẽ hơi hôi, sau khi cô đi làm về hãy nhắn tin cho tôi, tôi sẽ gọi người dọn dẹp đến.”
Thấy tôi gật đầu, anh cười nhẹ nhàng, dùng một ngón tay nhẹ nhàng chạm vào thân thể mập mạp của con thỏ: “Thỏ con phải ngoan nhé, không được làm phiền chị.”
Chị, chị.
Tôi không thể... haha haha haha haha haha haha haha haha haha!
Ai hiểu cảm giác này, hoàn toàn không thể chống cự được.
Cơ mặt của tôi có ý riêng, không thể kiểm soát được.
Điện thoại trong túi Tống Bạc Khê reo lên, anh nói: “Có việc gấp, tôi phải đi rồi. Làm phiền cô chăm sóc con thỏ.”
Tôi gật đầu, nhìn anh vào thang máy rời đi.
Cửa vừa đóng lại, Trình Đại Hổ nhìn con thỏ, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, đầy thờ ơ.
Tôi cười nhìn nó một cái: “Nếu con thỏ có chuyện gì, tao sẽ cho mày biết mẹ mày không chỉ không có văn hóa, mà còn không thân thiện.”
Trình Đại Hổ: [...]
Nụ cười trên môi nó lập tức biến mất.
Theo định luật bảo toàn nụ cười, khóe miệng của con thỏ nhếch lên.
Trình Đại Hổ tức giận đến mức cái đuôi suýt quất lên, ánh mắt đau khổ nhìn tôi.
[Cơn mưa rơi trong lòng mình cũng lớn như khi Kỳ quý nhân chạy ra ngoài mưa mắng rủa Chân Hoàn rồi bị đánh chết.]
Con thỏ uể oải rúc vào lòng tôi, nhìn Trình Đại Hổ với ánh mắt đắc ý.
Trình Đại Hổ cọ cọ đôi chân mập mạp: [Mày nghĩ mẹ tao sẽ ở nhà suốt sao? Sẽ có lúc mẹ tao phải đi làm.]
Nhìn thấy tai con thỏ cứng đờ trong chốc lát, Trình Đại Hổ nhếch miệng cười: [Danh thanh tại ngoại, có tốt có xấu, quá khứ là quá khứ, giờ tao hoàn toàn biến thái.]
Tôi: [...]
8
Sau khi cho Trình Đại Hổ ăn, tôi bắt đầu chuẩn bị chỗ ở cho con thỏ.
Trình Đại Hổ ở phía nam, con thỏ ở phía bắc, giữa là tôi ngồi trên ghế sofa xem chương trình giải trí.
Cả hai đều bình yên vô sự, nhưng chỉ trong lúc tôi đi lấy đồ ăn ngoài, khi quay lại thì thấy con thỏ dùng hai chân che mắt và kêu lên một tiếng ấm ức.
Trình Đại Hổ đang giơ chân lên giữa không trung, hạ xuống và kêu “meo meo” hai tiếng.
[Mẹ, mẹ thấy con chăm sóc bạn mới tốt không, con còn đạp lưng cho nó nữa mà.]
Tôi bước tới, nắm lấy cổ áo của Trình Đại Hổ và kéo nó ra khỏi người con thỏ, Trình Đại Hổ bất lực đạp chân giữa không trung.
“Meo.”
Tôi quay lại ngồi xuống và nhìn con thỏ. Lông nó trắng như tuyết, mắt đỏ như hồng ngọc, không một tì vết, đẹp như chủ nhân của nó.
Con thỏ dùng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay tôi, khiến trái tim tôi mềm nhũn.
Dễ thương quá!
Tối hôm đó tôi mơ thấy Tống Bạc Khê mặc áo sơ mi trắng và quần jean, trông như một sinh viên đại học, tóc đen mang đôi tai thỏ, mắt đen trắng rõ ràng, đuôi mắt cong lên khi nằm sấp trên mặt đất. Tôi thì giống như Trình Đại Hổ, một chân đặt lên lưng anh trông có vẻ mỏng manh.
“Trình Hâm.” Anh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng kêu lên.
Tôi đỏ mặt tỉnh dậy, vỗ vỗ vào má mình.
Trình Hâm, mày mơ thật biến thái.
Bên cạnh Trình Đại Hổ nghe thấy tiếng động, loạng choạng leo lên giường nằm cạnh tôi, một chân còn đặt lên tay tôi.
[Mẹ gặp ác mộng... đừng sợ.]
[Mẹ, khi con trở thành đại ca của khu này, con nhất định sẽ cướp chủ nhân ngốc của con thỏ đem tặng mẹ.]
[Chỉ là không biết anh ấy có ghét bỏ mẹ không có đầu óc hay không...]
Tôi: [...]
Tôi vội lắc mạnh Trình Đại Hổ dậy, mặt đầy lo lắng: “Đại Hổ, con sao thế? Gặp ác mộng à? Không sao đâu, mẹ ở đây, ngủ đi ngủ đi.”
Trình Đại Hổ: [...]
Mẹ thật tốt.
9
Sau một ngày lười biếng, tôi bắt đầu đi làm, và bắt đầu phát điên. Cụ thể là tôi đăng tám trạng thái trên mạng xã hội trong một ngày.
[Trời nóng đến mức mèo còn không muốn ra ngoài, vậy mà tôi còn phải dậy sớm đi làm.]
[Thật sự thích đi làm, cảm giác như kiếp trước tạo nghiệp.]
[Lương thấp thế này, làm sai việc cũng đúng, tiền nào của nấy.]
[Cứ cảm thấy tính cách của mình không phù hợp để đi làm, chỉ phù hợp để lãnh lương.]
…
Tống Bạc Khê: [Lương.]
Anh chuyển khoản cho tôi năm trăm đồng trên WeChat, tôi nhướng mày nhưng không nhận.
Tống Bạc Khê: [Hôm nay trời rất nóng, có cần một ly trà nho để tiếp sức không? Số tiền còn lại có thể mua đồ ăn vặt cho thỏ và Đại Hổ.]
Tôi: [...]
Ai hiểu được cảm giác này!