Ai Quản Ai

Chương 2: Lần đầu gặp nhau và mái tóc đỏ (2)


1 tháng

trướctiếp

02.

 

Lúc cậu vừa chuyển đến khu chung cư này, Trần Chính Tắc ở đối diện với cậu.

 

Hai thằng nhóc 17 18 tuổi gặp nhau, rõ ràng đều là tuổi ăn chơi, nhưng không hề có chút liên quan gì nhau.

 

Chắc là do mất bố khi còn nhỏ, Trần Chính Tắc giống như tên của anh vậy, đặc biệt nghiêm túc.

 

Năm học cấp 3, Trần Chính Mặc mang chiếc giày thể thao màu trắng, khóa kéo của đồng phục thể dục luôn kéo lên tận trên cùng, đi học với chiếc cặp sách cũ kĩ, sau đó về nhà.

 

Mỗi sáng khi Tề Quang còn đang nằm ngủ nướng trong phòng thì có thể nghe thấy tiếng động từ cửa nhà đối diện. Tề Quang biết đó là tiếng đóng của Trần Chính Tắc khi anh ra ngoài, sau đề Tề Quang phải rời giường, nếu không thì sẽ trễ học.

 

Huyện thành nhỏ này chỉ có một trường cấp 3, Tề Quang và Trần Chính Tắc cùng trường, nhưng lại không học cùng lớp.

 

Có lẽ là do kiểu tóc của Trần Chính Tắc luôn đúng quy cách, đồng phục học sinh luôn gọn gàng sạch sẽ, nên thầy giáo đã sắp xếp cho anh kiểm tra ngoại hình của học sinh.

 

Mỗi sáng khi vào lớp, Trần Chính Tắc và bốn năm học sinh sẽ dùng một cái ghim nhỏ để ghim phù hiệu màu đỏ trên áo, cùng nhau đi kiểm tra từng lớp.

 

Nội dung kiểm tra bao gồm không khí học tập trong lớp của học sinh, có người ngủ gật hay không, tình hình vệ sinh, cùng với ngoại hình của học sinh.

 

Tề Quang nhìn qua, trên phù hiệu của Trần Chính Tắc viết là “Ủy viên kỷ luật”.

 

Lúc ấy rất thịnh hành nhuộm tóc màu vàng, nam sinh trong lớp luôn cảm thấy nhuộm tóc màu vàng vừa ngầu vừa đẹp trai, chắc chắn sẽ hấp dẫn ánh mắt của nữ sinh. 

 

Sau đó kiếm một tìm làm tóc trên đường, nhuộm tóc thành màu vàng, rồi đến trường với quả đầu màu vàng đó.

 

Tề Quang nhìn Trần Chính Tắc mặt vô biểu tình đi vào lớp học của bọn họ, đi đến nói với một nam sinh nhuộm tóc vàng nói.

 

“Bạn học, cậu tên gì? Sau khi đến trường không được nhuộm tóc, cậu nhuộm tóc làm lớp bị trừ 5 điểm, nhuộm tóc lại khi cậu đến trường vào ngày mai.”

 

Nam sinh nhuộm tóc vàng còn chưa thu hút sự chú ý của mấy nữ sinh, thì đã bị Trần Chính Tắc phê bình ngay trước mặt mọi người, còn trừ điểm của lớp, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.

 

“Cậu cậu cậu…”

 

“Cậu” hết nửa ngày cũng không biết nói gì, nên chỉ đành ngoan ngoãn nói tên của mình ra.

 

Trần Chính Tắc nghiêm túc ghi tên nam sinh vào sổ trừ điểm, trừ bao nhiêu điểm, lý do, sau đó rời đi.

 

Lúc đó Tề Quang đột nhiên cảm thấy, ngày nào Trần Chính Tắc cũng nghiêm túc như vậy có phải cuộc sống rất tẻ nhạt hay không.

 

Nhưng cậu không biết được câu trả lời, vì cậu chưa bao giờ hỏi anh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp