Phó Nam Hề sửng sốt, “Thầy đang nói về ngôi sao nào đúng không ạ? Em——”

“—— Hai người đang nói chuyện về chủ đề gì vậy?”

Một âm thanh nghịch ngợm nhẹ nhàng vang lên cắt ngang lời nói của Phó Nam Hề.

Hai người quay đầu lại, chỉ thấy Tiếu Manh Manh và nữ diễn viên chính trong phim, Tô Mạt, trong tay cầm một ly bia, khuôn mặt mỉm cười đứng ở bên cạnh.

“Không có gì, chỉ nói về bóng đá mà thôi.” Cố Hoài Lương thu hồi ý cười trên mặt, thản nhiên trả lời.

“À~ đúng rồi, thiếu chút nữa tôi quên mất nam chính của chúng ta cũng từng là ngôi sao trong đội bóng đá đó nha.” Tô Mạt cười một cái, nâng ly lên, “Mời anh một ly.”

Cố Hoài Lương liếc mắt nhìn cô ta một cái, cũng nâng ly lên uống “Cảm ơn.”

“Em cũng vô cùng thích bóng đá, hay là chúng ta cùng nhau xem nha?” Tiếu Manh Manh hưng phấn đề nghị, “Chị thấy có được không? Chị Hề?”

Phó Nam Hề cảm thấy không sao cả, đồng ý: “Tất nhiên rồi.”

Trên một cái bàn hình chữ nhật, Cố Hoài Lương và Phó Nam Hề ngồi ở một bên, ngồi đối diện là Tiếu Manh Manh với Tô Mạt.

“Đàn anh, ở đây nè!” Khóe mắt nhìn thấy Chúc Dật đang bưng mâm đi về phía bên này, Phó Nam Hề vội vàng vẫy tay gọi.

Chúc Dật nhìn thấy trên bàn đột nhiên nhiều thêm vài người, khuôn mặt nhất thời có chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

Anh ta biết điều mà ngồi trên cái ghế mới do Phó Nam Hề mang đến, đặt cái mâm xuống giữa bàn, mỉm cười nói: “Mọi người ăn đi, tôi đi tìm chỗ khác ngồi một mình.”

Ánh mắt Cố Hoài Lương đảo qua trên mặt Chúc Dật và Phó Nam Hề, ánh mắt tối tăm, lặng lẽ xê dịch vị trí.

Sáng mai, Phó Nam Hề còn phải quay phim, sợ mặt bị sưng phù, nên không ăn uống gì nhiều, hết sức chăm chú nhìn trận đấu trên TV. 

Vốn dĩ Tiếu Manh Manh cũng muốn xem thi đấu cùng mọi người, nhưng sau khi xem được một lúc thì lại cảm thấy chán. 

Vừa nãy, cô ta nói thích bóng đá chỉ vì muốn tìm một cái cớ để ngồi cạnh Cố Hoài Lương mà thôi.

Cô ta thật ra không hiểu, hai mươi người lại tranh nhau một quả bóng trên sân để làm gì. 

Tiếu Manh Manh cúi đầu, muốn chơi di động nhưng lại sợ lưu lại ấn tượng không tốt với Cố Hoài Lương, vì thế tìm một đề tài nói chuyện phiếm với Cố Hoài Lương: “Thầy Cố, đội bóng đá yêu thích của thầy khi nào thì thi đấu ạ ?”

Cố Hoài Lương liếc mắt nhìn cô ta một cái, “Cô có thể theo dõi trên Weibo chính, khi nào có thi đấu sẽ thông báo trên đó.”

Sắc mặt Tiếu Manh Manh tối sầm lại, dừng một chút, hỏi tiếp: “Vậy khi nào thầy có thời gian tham gia đá bóng vậy ạ? Đến lúc đó em sẽ đi cổ vũ cho thầy!”

“Qua thời gian bận rộn này rồi tính.” Anh bưng ly rượu lên uống một hớp, ánh mắt lại nhìn lên TV ở phía trước.

Tiếu Manh Manh cắn cắn môi, có chút không cam lòng.

Thái độ xa cách của đối phương rất rõ ràng, cô ta cũng không thể không biết ngại ngùng mà tiếp tục tìm đề tài nói chuyện phiếm.

Từ bộ phim thần tượng đầu tiên của Cố Hoài Lương, cô ta đã rất thích anh. 

Giới giải trí là một ao nước sâu, rất nhiều minh tinh nổi tiếng ít hoặc nhiều cũng sẽ cõng trên lưng tai tiếng và gièm pha. 

Nhưng mà bố cô ta ngâm mình trong giới này đã nhiều năm, lại chưa bao giờ nghe nói Cố Hoài Lương có vụ tai tiếng nào. 

Sau khi biết được điều này, Tiếu Manh Manh càng thích anh hơn.

Lúc công ty văn hóa Lê Hoa được thành lập, cô ta từng khuyến khích ba mình ký hợp đồng với đại thần Cố Hoài Lương này, nhưng mà ba cô ta lại nói anh đã chuẩn bị phòng làm việc riêng cho chính mình rồi. 

Tiếu Manh Manh rất thất vọng.

Sau đó, cô ta ra nước ngoài học tập, không có thời gian cũng không có cơ hội để tiếp xúc với anh. Bây giờ thật vất vả mới có cơ hội nhân dịp kỳ nghỉ hè này, cô ta cũng không muốn bỏ lỡ. 

Tiếu Manh Manh di chuyển về phía Cố Hoài Lương, duỗi tay níu lấy vạt áo của anh. 

Cố Hoài Lương quay đầu nhìn cô ta, mày nhíu lại.

“Vậy về sau lúc thầy có trận thi đấu, có thể nói cho em biết được không?” Đôi tay cô ta chống cằm lộ ra một nụ cười đáng yêu, đôi mắt chớp chớp liên tục, ngữ điệu làm nũng: “Làm ơn, làm ơn mà.”

Chiêu này đối với con trai có thể nói là bách phát bách trúng, trước đó cô ta đã thử qua rất nhiều lần. 

Sau khi nói xong, cô ta chờ mong mà nhìn Cố Hoài Lương.

“Vậy cô đi tìm trợ lý của tôi, cậu ta sẽ nói cho cô biết.” Cố Hoài Lương dựa lưng vào ghế, trên mặt không có biểu cảm gì, tay phải tùy ý chuyển động cái ly, tay trái đeo chiếc đồng hồ màu đen rũ xuống bên cạnh, bộ dáng lười biếng lại lạnh nhạt.

Tiếu Manh Manh thất vọng thở hắt ra một hơi “Được thôi.”

Cô ta bất đắc dĩ chuyển ánh mắt sang TV, trận đấu đang ở hiệp hai, tỉ số là 2:2.

Nếu không có số, thì thật là nhàm chán nha. 

Tiếu Manh Manh tự hỏi trong lòng còn phải đợi bao lâu nữa mới có thể kết thúc, thì Tô Mạt bên cạnh nói.

“Manh Manh, tôi muốn đi vệ sinh, cô đi cùng không?”

Tiếu Manh Manh đối diện với ánh mắt của Tô Mạt, mắt sáng lên, lập tức đứng dậy: “Được thôi, đi nào!”

Sau khi hai người đi rồi thì sau đó cũng không trở lại. 

Trong hai phút cuối cùng của trận đấu, tỉ số vẫn là 2:2.

Vào phút chót, đội bóng của nước Bỉ cướp bóng thành công và có cơ hội ghi bàn. 

Khán giả trên cả sân vận động hò reo. 

Phó Nam Hề khẩn trương dùng hai tay che kín mặt, không chớp mắt nhìn hậu vệ mặc đồng phục màu đỏ đang chạy như bay về phía khung thành đối diện. 

Thủ môn được ăn cả ngã về không xông lên muốn đoạt bóng, nhưng đáng tiếc bị mất thăng bằng một chút, té ngã trên mặt đất.

Khung thành trống!

Tất cả mọi người sôi trào!

Quả bóng vẽ ra một vòng cung thấp trong không khí, chuẩn xác không mắc lỗi gì rơi vào lưới. 

Bóng vào!

Trên sân vận động, các cầu thủ Bỉ hưng phấn ôm lấy nhau, cổ động viên đội bóng Bỉ cũng vui vẻ mà hoan hô lên.

Khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, tỷ số cuối cùng đã được ấn định là 3:2.

Bên thắng đã bắt đầu ăn mừng nồng nhiệt, trong khi bên thua chán nản ngồi trên bãi cỏ, hai mắt đỏ hoe.

Mọi người xung quanh bắt đầu lần lượt đứng dậy, Phó Nam Hề nhìn thủ môn ngã gục xuống mặt đất trên tivi, mũi chua xót.

“Cạnh tranh trong thể thao chính là như vậy.” Cố Hoài Lương đột nhiên lên tiếng.

Phó Nam Hề ngẩng đầu, thấy những người khác đều bắt đầu đi ra ngoài, chỉ còn anh còn ngồi bên cạnh cô. 

“Em biết chứ.” Phó Nam Hề gật đầu, “Nhưng thủ môn sắp phải rời khỏi đội tuyển quốc gia, em cảm thấy rất tiếc nuối.”

Cô nói xong, lại khẽ thở dài.

Trận đấu cuối cùng chia tay với đội tuyển quốc gia lại bị đối thủ một đao giết chết, chỉ nghĩ lại thôi đã thấy rất đáng tiếc. 

Ánh mắt Cố Hoài Lương lướt qua lông mi dài mảnh khảnh của cô, đến đuôi mắt phiếm hồng, cuối cùng rơi vào khóe môi đang mím lại. 

Trái tim anh khẽ dao động, tự lẩm bẩm với mình: “Thật đúng là thích xem bóng đá.”

Phó Nam Hề không nghe rõ, quay sang nhìn anh: “Sao ạ?”

Cố Hoài Lương lắc đầu, “Em có muốn xem tôi thi đấu không?”

Phó Nam Hề nghe vậy thì ngẩn ra.

Cố Hoài Lương hắng giọng nói, “Tôi cũng không xác định là khi nào. Nhưng nếu em muốn xem đến lúc đó tôi sẽ cho em biết.”

Phó Nam Hề suy nghĩ một chút, hưng phấn nói: “Vậy em có thể dẫn theo một người bạn đi cùng được không? Cô ấy là fan của thầy!”

Cố Hoài Lương không nghi ngờ gì về cô “Có thể.”

“Quá tốt rồi!” Phó Nam Hề rất vui “Có thời gian em nhất định sẽ đi!”

Cố Hoài Lương nhìn đôi mắt cong cong của cô cùng nụ cười nở rộ, trong lòng cũng dâng lên một chút cảm giác vui sướng, khóe miệng bất giác nâng lên.

“Ừm.”

*

Sau khi xem trận đấu xong, Phó Nam Hề liền tiếp tục quá trình quay phim.

Cảnh diễn của cô không nhiều lắm, cũng đã đến giai đoạn kết thúc rồi. 

Không chỉ mình cô, cùng lúc còn có một vài diễn viên khác gần như đã hoàn thành vai diễn của mình, trong đó bao gồm Chúc Dật.

Để chào tạm biệt mọi người, đêm trước khi đóng máy, đoàn phim quyết định cho nghỉ nửa ngày để cùng nhau ăn một bữa cơm. 

Bộ điện ảnh này liên quan đến ẩm thực, đa số diễn viên đều có cảnh diễn nấu ăn.

Đoàn phim đã được truyền cảm hứng, liền tuyên bố buổi liên hoan này mỗi người ít nhất phải làm một món ăn cho mọi người cùng thưởng thức. 

Vì thế, đoàn phim bao một nhà hàng bên cạnh và bếp của bọn họ để cho mọi người sử dụng, còn chuẩn bị quay quá trình này đưa lên mạng cho cư dân mạng xem. 

Phó Nam Hề từ lúc còn nhỏ đã thường xuyên vào bếp phụ giúp bà, nấu ăn đối với cô không phải là việc khó. 

Tiểu Đường đảm nhận vai trò người dẫn chương trình, trong tay cầm micro, phỏng vấn khắp nơi. 

“Chị Tô Mạt, chị chuẩn bị làm món gì vậy?”

Tô Mạt nhìn về phía camera cười ngượng ngùng “Tôi chưa từng xuống bếp, chỉ có thể làm món trứng xào cà chua đơn giản. Hy vọng mọi người sẽ không ghét bỏ.”

Tiểu Đường nói: “Sẽ không sẽ không. Món trứng xào cà chua do nữ thần làm khẳng định rất thơm!”

Lời này thành công khiến cho Tô Mạt mỉm cười, cô ta vừa cắt cà chua vừa hỏi: “Vậy ông chủ của anh làm món gì thế?”

Tiểu Đường nhìn thoáng qua Cố Hoài Lương, nhún nhún vai, “Anh ấy làm món tôm phỉ thúy trong phim.”

Tô Mạt “Ồ” một tiếng, “Chúng ta có lộc ăn rồi.”

Món này là món sở trường của Lộ Không trong phim, vì thế Cố Hoài Lương đặc biệt đi học cách làm nên đã rất thuần thục.

Tiểu Đường theo thứ tự liên tiếp hỏi vài người, cuối cùng đi tới bên cạnh Phó Nam Hề.

“Chị Hề, chị đang làm món gì vậy? ”

Phó Nam Hề vừa thuần thục xắt rau, vừa trả lời: “Tôi làm món thập cẩm.”

“Món thập cẩm?” Tiểu Đường hoang mang, “Đó là món gì?”

Cậu ta trước nay chưa từng nghe qua.

Trên thớt của Phó Nam Hề đã chuẩn bị xong đậu hũ, cải ngọt, nấm đông cô, khô xé sợi,... mà cô bây giờ đang lưu loát xử lý cà rốt.

Đủ loại màu sắc, nhìn vô cùng phong phú.

Món này là món Phó Nam Hề ăn từ nhỏ cho đến lớn. Mỗi một năm ăn tết, bà của cô đều sẽ chuẩn bị tô lớn, bên trong là đủ loại đồ chay đã cắt thành sợi, tên là “Thập cẩm”, có nghĩa là một năm mới tốt lành.

“Đây là đặc sản của bà tôi đó.” Phó Nam Hề giải thích “Bình thường có mười loại đồ chay trở lên, ăn tương đối ngon miệng và thanh đạm.”

“Vậy à! Tôi đây rất chờ mong nha.” Tiểu Đường cũng không hiểu rõ lắm, nói xong cậu lại tiếp tục phỏng vấn người tiếp theo.

Phó Nam Hề học theo cách bà, dựa theo đặc tính của từng loại rau dưa khác nhau, mà đem chúng tách ra rồi xào chín, sau đó lại đổ thêm gia vị hỗn hợp vào trong nồi, thêm nước rồi nấu chung với nhau trong chốc lát, sau đó cho các loại rau vào. Cuối cùng rưới dầu mè lên đồ ăn là xong. 

Phó Nam Hề bày món 'Thập cẩm' vào giữa một đĩa sứ màu trắng, nguyên liệu phong phú đầy màu sắc rực rỡ, cộng thêm gia vị nêm nếm, sắc - hương - vị đều đầy đủ.

Nghĩ đến mình sắp phải rời khỏi đoàn làm phim, Phó Nam Hề đem một phần thức ăn do bản thân đã chuẩn bị xong, bưng đến bên cạnh Cố Hoài Lương.

“Thầy Cố.” Cô lên tiếng, đặt đồ ăn lên bàn của Cố Hoài Lương.

“Cho một mình tôi à?” Cố Hoài Lương nhướng mày, có chút ngoài ý muốn.

“Vâng.” Phó Nam Hề cân nhắc, “Món này gọi là ‘Thập cẩm’.”

“Thập cẩm?” Cố Hoài Lương ngâm nga hai chữ này “Cái tên rất êm tai.”

Phó Nam Hề cười cười, ngẩng đầu chân thành nhìn anh “Em mang món này cho một mình thầy. Chúc thầy—— cuộc sống hoàn hảo, công danh sự nghiệp đều thuận lợi.”

Lúc cô nói chuyện trong mắt có ánh sáng, thanh âm mềm mại mà nhẹ nhàng, khóe môi mang theo nụ cười nhẹ. Ánh mặt trời từ cửa sổ phía sau bếp chiếu vào, đem tóc hai bên vành tai cô đều nhuộm thành màu vàng. 

Thời gian dường như đứng yên.

Trong lòng Cố Hoài Lương khẽ dao động, mềm nhũn thành một vũng nước. 

''Thật ra em vẫn chưa nói với thầy. Chúng ta đã gặp nhau vào hai năm trước. Khi đó, em——”  Về sau cũng không biết khi nào mới có cơ hội gặp lại, Phó Nam Hề quyết định mượn cơ hội lần này cảm tạ anh thật tốt. Chỉ là lời nói còn chưa nói xong đã bị đạo diễn cắt ngang.

“A a Tiểu Hề, đây là món em làm à?” Phó Nam Hề quay đầu lại, chỉ thấy đạo diễn đang đứng bên cạnh bàn cô, kinh hỉ(1) chỉ vào thức ăn trên đó rồi hỏi cô.

(1): Kinh ngạc+vui mừng.

“Đúng vậy.” Phó Nam Hề nhìn về phía Cố Hoài Lương cười xin lỗi, rồi đi về phía đạo diễn: “Đạo diễn, có chuyện gì không ạ?”

Sau khi Phó Nam Hề rời đi, Tiểu Đường đi đến trước mặt Cố Hoài Lương.

“Anh ơi, em có thể nếm thử một miếng không?” Cậu ta nói xong lập tức dùng tay lấy đồ ăn.

“Cút!” Cố Hoài Lương nhíu mày, một tay đập vào móng vuốt của cậu ta.

Tiểu Đường nhăn mũi lại “Anh, anh keo kiệt thế.”

Cố Hoài Lương đang suy nghĩ về chuyện Phó Nam Hề vừa nói, hoang mang hỏi: “Hai năm trước tôi và cô ấy có hợp tác với nhau à?”

Tiểu Đường suy nghĩ rồi lắc đầu, “Không có mà? Chị Hề xinh đẹp như vậy, nếu từng hợp tác em nhất định sẽ có ấn tượng.”

Cố Hoài Lương nhíu mày: “Nhưng cô ấy nói hai năm trước chúng tôi đã từng gặp nhau.”

Tiểu Đường không để bụng: “Chắc là lúc gặp fans rồi? Không phải cô ấy nói anh là thần tượng của cô ấy sao? Chắc chắn là lúc đuổi theo thần tượng đã gặp nhau”

Trong lòng Cố Hoài Lương có chút khác thường, hồ nghi hỏi: “Phải không?”

Tiểu Đường gật đầu: “Đúng vậy.”

Phải không? 

===...===  

Tác giả có điều muốn nói:

Hề Hề: Em không nghĩ vậy. 

Thầy Cố: Không phải là em nghĩ, là anh nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play