Ngón tay Cố Hoài Lương dừng lại trên màn hình một chút, như không có việc gì mà lật lại những bức ảnh vừa chụp hôm nay.
“Thầy Cố, em……” Phó Nam Hề thấy vẻ mặt anh khó hiểu, nhịn không được muốn giải thích.
“Được rồi.” Cố Hoài Lương đột nhiên cắt lời cô, vẫy tay ra hiệu với Tiểu Đường ở bên cạnh, “Lại đây, giúp chúng tôi chụp một tấm ảnh chung.”
Phó Nam Hề: ???
Cố Hoài Lương kéo cô sang một bên, dáng vẻ tùy ý mà đứng cạnh cô.
Phó Nam Hề còn chưa kịp có biểu cảm gì, một cánh tay nóng rực đã khoác lên vai cô.
“Cười.” Người đàn ông cao lớn bên cạnh thản nhiên phun ra một chữ.
Đầu óc Phó Nam Hề chưa kịp suy nghĩ, cơ bắp trên mặt đã làm ra biểu cảm mỉm cười nhìn chăm chú vào ống kính.
.
“Nhìn hướng này!”
“Được rồi!”
''Phải rồi! Chính là như vậy!”
“Cười thêm một chút nữa. Phải! Phải! Phải! ”
“Tuyệt! Chậc, thật cmn đẹp”
……
Nghe giọng của Tiểu Đường, Phó Nam Hề hốt hoảng tưởng như mình đang ở trong hiện trường quay chụp tạp chí.
“Được rồi.”
Khi nhiếp ảnh gia Tiểu Đường hét lên một tiếng, áp lực trên vai Phó Nam Hề đột nhiên biến mất.
Hai tay nhận lấy di động Tiểu Đường trả lại cho mình, Phó Nam Hề đột nhiên có chút mơ hồ.
Cái này……
“Được rồi, không cần khách khí.” Cố Hoài Lương thấy Phó Nam Hề “kích động'' nói không nên lời, đại phát từ bi mà khoát tay, bày ra dáng vẻ đây chỉ là “chuyện nhỏ”.
“Tôi còn muốn đi trang điểm, em có thể từ từ bình tĩnh xem.” Cố Hoài Lương nói xong, nhấc chân rời đi.
Tiểu Đường vội vàng đi theo, đi được một khoảng sau đó tựa như hiến vật quý mà bí mật báo cáo: “Anh, vừa nãy Tiểu Mãn còn chụp lén anh đấy. Trong điện thoại di động của cô ấy, còn chụp rất cận cảnh nha! Ngay cả cận cảnh bàn tay của anh cũng chụp.
Đầu lưỡi của Cố Hoài Lương áp vào hàm dưới, cười khẽ: “Tôi biết.”
Lúc lướt xem những bức ảnh mới anh đã thấy nó.
Tiểu Đường có chút khó hiểu: “Nhưng mà anh ơi, tại sao anh lại chủ động chụp ảnh chung với Tiểu Mẫn ạ?”
Động tác còn có chút thân mật.
Tiểu Đường theo Cố Hoài Lương mấy năm, không thấy anh đối xử với nữ diễn viên nào hòa nhã như vậy.
Cố Hoài Lương nghe vậy, bước chân dừng lại, đuôi mắt hơi cụp xuống, khóe miệng nhếch lên một vòng cung, có chút lưu manh, “Tôi chiều fans không được sao?”
Tiểu Đường ngẩn ra.
Chiều fans?
Đại lão đột nhiên thông suốt?
Tiểu Đường cảm động muốn khóc, hận không thể lập tức gọi điện thoại cho người đại diện để báo tin tức tốt này.
Tổ tông Cố đại lão trong phòng làm việc của bọn họ đã thay đổi triệt để, một lần nữa trở thành minh tinh!
“Vậy anh, Weibo của chúng ta có thể hoạt động náo nhiệt hơn một chút không? Đăng hai ảnh selfie? Fans vẫn luôn yêu cầu phát sóng trực tiếp một lần đấy? Studio sắp xếp một chuyến tham quan đến đoàn phim cho người hâm mộ nha anh?” Tiểu Đường hứng thú bừng bừng.
Cố Hoài Lương liếc anh ta một cái, Tiểu Đường lập tức im miệng.
“… Làm phiền rồi ” Thanh âm vừa đáng thương vừa tội nghiệp.
*
Tối hôm đó tại khách sạn, Phó Nam Hề nhận được lời mời thêm bạn tốt đầu tiên trên WeChat.
Tên đơn giản chỉ là một chữ cái G, không có hình đại diện, không tìm được bất cứ điều gì.
Cô chỉ cho là những người bán sản phẩm trên Wechat, cũng không để ý.
Nhưng hai phút sau, di động lại vang lên.
Vẫn là người kia, còn nhắn thêm một câu: 【 Gửi ảnh chụp hôm nay cho tôi hai bức, tôi muốn đăng Weibo. 】
Phó Nam Hề lúc này mới nhận ra, đây là WeChat của Cố Hoài Lương.
Cô vội vàng đồng ý thêm bạn tốt, tìm mấy bức ảnh hiệu ứng ánh sáng rõ nhất, tốt nhất trong album ảnh gửi qua.
Phó Nam Hề: 【 Chụp không tốt lắm, mong thầy Cố thông cảm ạ. 】
Cố Hoài Lương cẩn thận nhìn kỹ, quả thật chụp không tệ.
Đây là có kỹ thuật sao?
Không, đây là tình yêu của fans đối với thần tượng đó!
Tâm trạng của Cố Hoài Lương tươi sáng, lười biếng dựa vào lưng ghế, trả lời một câu 【 Khá tốt. 】.
Anh chọn hai bức ảnh, lại chọn thêm một ảnh selfie của bản thân đăng lên Weibo.
@Cố Hoài Lương: Ở trong đoàn làm phim rất vui, hy vọng các bạn cũng vậy.
Thân là một diễn viên, Weibo của Cố Hoài Lương lại đăng không nhiều lắm, phần lớn đều là tuyên truyền phim điện ảnh hoặc là quảng cáo. Đặc biệt là khi anh bước vào đoàn làm phim, có khi mấy tháng Weibo cũng không có cập nhật gì mới.
Ngay khi anh vừa đăng ảnh tự chụp của mình tại phim trường, lượt bình luận và chia sẻ lập tức tăng lên theo cấp số nhân.
【 A a a a! Người mất tích đã trở về! Tôi muốn khóc quá! 】
【 Anh đẹp trai quá! Nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá mệt mỏi nha. 】
【 Ô ô ô, anh vui thì chúng em cũng vui. 】
【 Nhìn ảnh chụp của anh em thấy vui ngay và luôn! 】
【 Đây là ảnh tạo hình trong phim sao? Chờ mong!!! 】
【 Chờ mong anh mang đến nhân vật mới, rạp chiếu phim không gặp không về. 】
…………
Lúc các fan nhao nhao mlem nhan sắc, bình luận khen ngợi, chỉ có Lục Tư Đan ngửi được một chút mùi lạ so với bình thường.
Cô nhìn vào bức ảnh cực lớn rõ nét trên máy tính, càng nhìn càng thấy quen.
Cúi đầu so sánh với ảnh bạn thân chia sẻ cho mình trên điện thoại một chút.
Ngạc nhiên.
Mẹ nó! Đây không phải là giống, y, như, đúc, sao?!
*
Khi Phó Nam Hề tắm rửa xong đi ra, phát hiện trên điện thoại di động mới một lúc nhưng có rất nhiều tin nhắn WeChat.
Click mở ra xem, tất cả đều là của Lục Tư Đan.
【 Đây là tình huống như thế nào???? 】
Tiếp theo là ảnh chụp màn hình Weibo của Cố Hoài Lương và ảnh chụp màn hình ảnh mà cô gửi cho cô ấy.
【 Không phải cậu nói chụp là lén sao? Idol của mình tại sao lại có? 】
【 Cậu gửi cho anh ấy? Hai người thân như vậy sao? 】
【 Cậu gửi cho anh ấy, anh ấy cũng đâu cần đăng Weibo đâu! 】
【 Mau nói cho mình biết!!!! 】
【 Khát khao học hỏi của mình đặt ra sự thắc mắc với cậu! 】
…………
Phó Nam Hề có thể tưởng tượng dáng vẻ vò đầu bứt tai của Lục Tư Đan ở phía bên kia màn hình, cô khẽ cười một tiếng.
Cái gì mà khát khao ham học, có thì cũng là tính tò mò trong tâm hồn hừng hực bùng cháy thì có.
Cũng không phải là bí mật không thể cho người ta biết, chỉ là chụp lén bị phát hiện, còn giống như học sinh tiểu học nộp điện thoại lên.
Phó Nam Hề đơn giản đem mọi chuyện kể lại một cách tóm lược một lần cho Lục Tư Đan.
【 A a a a! Muốn chết! Anh ấy còn tìm cậu đòi điện thoại di động, thật đáng yêu!!! 】
【 Hu hu hu anh ấy còn cùng cậu chụp ảnh chung! tại sao Anh ấy lại tốt như thiên sứ vậy chứ. 】
【 Mình rất muốn đến thăm quan đoàn phim a a a a! 】
【 Đáng tiếc mình phải đi công tác, hận trời! Hôm nay vẫn là một ngày nhục mạ lãnh đạo. 】
【 Lãnh đạo rác rưởi! Ảnh hưởng tớ theo đuổi thần tượng . 】
*
Lục Tư Đan vào công ty do cha mẹ sắp xếp, điển hình là việc nhẹ lương cao.
Điểm duy nhất Cô ấy không hài lòng đối công việc này đó chính là có một lãnh đạo khó đối phó, mới nhận chức không bao lâu đã trách hờn với Phó Nam Hề vài lần.
Phó Nam Hề tán gẫu với Lục Tư Đan một lúc, có chút buồn ngủ.
Nói chúc ngủ ngon với Lục Tư Đan, đang định đi ngủ, thì người đại diện điện thoại tới.
“Nam Hề, vào đoàn có quen không ? Bộ phim thế nào rồi ?”
Phó Nam Hề nhất thời cảm thấy được cưng mà sợ, khi nào chị Vương có thời gian quan tâm đến tình huống quay phim của cô rồi?
“ Chị Vương, ở chỗ em khá tốt. Các nhân viên công tác cũng rất thân thiện. Em còn chưa chính thức quay phim, trước mắt vẫn lấy việc luyện vũ đạo là chính.”
“Ừ, em cố lên. Kỳ vọng của công ty đối với em rất lớn nha! Năm đó chúng tôi chọn em trong số nhiều sinh viên như vậy, chính là nhận ra em có thể!”
Chị Vương khen Phó Nam Hề vài câu , rốt cuộc tiến vào vấn đề chính, “Đúng rồi. Con gái của Tiếu tổng em biết không? Cô ấy trước kia rất xem trọng em. Trong hai ngày nữa, cô ấy muốn đến thăm đoàn phim, không có vấn đề gì đâu, phải không?”
Phó Nam Hề sửng sốt, uyển chuyển từ chối nói: “Nhưng mà đạo diễn không thích người ngoài đến thăm đoàn phim.... ”
Chị Vương cắt lời cô, '' Chuyện này em yên tâm, Tiếu tổng đã nói chuyện với đạo diễn rồi. Chị gọi chỉ là để thông báo cho em trước. Manh Manh sẽ không quấy rầy em quay phim, cô ấy đến là để quan tâm an ủi em.”
Quan tâm cô?
Mãi cho đến khi cắt đứt điện thoại, Phó Nam Hề cũng không rõ trong chị Vương rốt cuộc có ý đồ gì.
Trước kia ở công ty, cô ở từ xa đã gặp qua Tiếu Manh Manh một lần.
Cô ta là con gái duy nhất của ông chủ công ty Lê Hoa, ở độ tuổi 20, trẻ trung và xinh đẹp, một mái tóc dài màu xanh lá cây, cách ăn mặc rất thời thượng.
Phó Nam Hề tự mình hiểu lấy.tuyến Mười tám giống như mình, Tiếu Manh Manh hoàn toàn không biết cô.
Vậy cô ấy tới đây làm gì?
Phó Nam Hề mang theo chút hoang mang ngủ thiếp đi.
Cô không vì chuyện này rối rắm quá nhiều, bởi vì ngày mai chính là ngày cô chính thức quay phim.
Để phối hợp thời gian giữa thầy vũ đạo và đoàn vũ đạo, đoàn phim quyết định quay cảnh buổi diễn khiêu vũ của Phó Nam Hề đầu tiên.
Trong phim, Tiểu Mãn có hai cảnh nhảy điệu《 Lương Chúc 》.
Một lần trong thời gian yêu đương ngọt ngào với Lộ Không, cô dựa vào điệu nhảy này đã giành hạng nhất trong cuộc thi vũ đạo.
Sau khi trao giải xong, cô cầm cúp một đường chạy lon ton, hưng phấn nhảy thẳng lên người Lộ Không.
Một lần khác là vào giai đoạn sau. Tình yêu của hai người bị phát hiện, gặp phải sự phản đối kịch liệt của cha mẹ Tiểu Mãn.
Sau màn biểu diễn thành công, Tiểu Mãn chào cảm ơn rồi tìm kiếm bóng dáng của Lộ Không ở mọi nơi, nhưng vô ích.
Tiểu Mãn rất đau lòng, trước kia mỗi buổi diễn của cô, Lộ Không sẽ không vắng mặt. Nhưng lần này, anh lại biến mất.
Nhưng cô không biết là, Lộ Không không hề vắng mặt. Chỉ là anh ấy đứng ở trong góc phòng, ngẩng đầu nhìn Tiểu Mãn rực rỡ trên sân khấu, trong lòng tràn ngập đau khổ và rối rắm.
Các vũ công nam hợp tác với Tiểu Mãn trong đoàn phim đều đến từ các vũ đoàn nổi tiếng, kiến thức cơ bản rất vững chắc.
Mấy ngày nay, hai người đã tập luyện với nhau cũng đã ổn thỏa.
《 Lương Chúc 》 là câu chuyện tình yêu trong điển cổ được lưu truyền của Trung Quốc, âm nhạc cùng vũ đạo cổ điển kết hợp lại với nhau khắc họa rõ ràng tình yêu tuyệt mĩ giữa Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.
Trong phim chỉ lấy đoạn vũ đạo cuối cùng hai người hóa thành bướm, nên phần này cũng là trọng tâm tập luyện của bọn họ.
Trước khi chính thức quay phim, hai người với đoàn vũ đạo và diễn viên quần chúng diễn tập lại một lần nữa.
Nhìn hai người nhảy múa trên sân khấu, Tiểu Đường dưới đài lầm bầm lầu bầu cảm thán: “Vũ đạo thật là đẹp mắt.”
Cố Hoài Lương hai tay ôm ngực, khóe mắt khẽ nheo, “Cậu xem hiểu sao?”
“Xem không hiểu.” Tiểu Đường lắc đầu, “Em làm sao có thể xem hiểu cái này? Chính là cảm thấy Tiểu Mãn nhảy rất đẹp, thân thể nhẹ nhàng giống như bay lên. Khó trách người ta nói cô gái học vũ đạo khí chất rất tốt. Nhìn eo này chân này……”
Cố Hoài Lương yên lặng nhìn người trên đài, không nói một lời.
Đây cũng là lần đầu tiên anh xem người khác nhảy múa một cách nghiêm túc như vậy.
Dáng người Phó Nam Hề uyển chuyển nhẹ nhàng, động tác nhảy múa lưu loát, giơ tay nhấc chân, một nụ cười đều chứa đầy cảm xúc, có thể dễ dàng đem khán giả cuốn vào trong câu chuyện. Lúc nhảy múa, cô giống như một tinh linh, quanh thân tỏa ra hào quang mãnh liệt, khiến người ta không thể dời mắt được.
Cố Hoài Lương tựa hồ có thể cảm nhận được một chút tâm tình của Lộ Không trong phim……
*
Sau khi buổi diễn tập kết thúc mà không xảy ra vấn đề gì, Phó Nam Hề được đưa tới phòng hóa trang trang điểm thay quần áo.
Chờ cô chính thức quay xong đoạn vũ đạo này, đã gần giữa trưa rồi.
Đạo diễn rèn sắt khi còn nóng, muốn kéo Tiểu Mãn và Lộ Không đến diễn cảnh ôm nhau.
Sau khi Phó Nam Hề cùng Cố Hoài Lương đơn giản đối lời thoại, Cố Hoài Lương ý bảo cô chạy rồi nhảy một lần thử xem.
Phó Nam Hề gật đầu, cách xa Cố Hoài Lương vài mét sau đó chạy chậm về phía anh.
Khi còn cách vài bước, cô mở hai tay ra, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, nhẹ nhàng nhảy lên.
Lúc nhảy lấy đà, Phó Nam Hề thấy rõ cách tay mở ra cùng độ cong trên miệng của Cố Hoài Lương.
Giây tiếp theo, cô được một đôi tay cường tráng vững vàng tiếp được.
Theo đó ập vào mặt, là hương vị đặc thù trên người anh.
Phó Nam Hề không thể xác định được đây có phải là hương vị của hormone đàn ông hay không, cô cũng chưa bao giờ ngửi thấy mùi hương này trên người đàn ông khác.
Mùi hương này rất khó để hình dung, thực mãnh liệt, nhưng lại không khó chịu. Như phát ra từ loài cây cối nào đó, thần bí và khó phai.
Cô thậm chí còn vô thức mà muốn hít sâu một hơi.
Rất lâu về sau, Phó Nam Hề đọc báo mới biết được, cô ngửi thấy, đại khái chính là pheromone* trong truyền thuyết .
*Pheromone: hay còn được hiểu đơn giản là mùi hương hấp dẫn bạn tình
“Này, cánh tay em đâu? Ôm tôi.” Cố Hoài Lương đột nhiên lên tiếng, thanh âm trầm thấp mang theo chút khàn.
Phó Nam Hề đột nhiên ngẩng đầu, đụng vào một đôi mắt hẹp dài thâm thúy, trong ánh mắt là ý cười rõ ràng.
Cô vội vàng nghe lời đưa tay quấn lấy cổ Cố Hoài Lương, trong nháy mắt da thịt chạm nhau, nhiệt độ của cánh tay dường như tăng cao trong tích tắc.
Cảm giác được anh nhìn chăm chú, Phó Nam Hề cúi đầu, chóp mũi lại ngay lập tức bị tràn ngập bởi hương vị trên người anh.
Cô bất giác hít một hơi, cái loại hương vị đặc biệt này nhanh chóng xâm lấn cả tứ chi của cô, cảm giác nhàn nhạt tê dại từ chóp mũi tản ra, lan đến từng dây thần kinh của cô.
Phó Nam Hề vội vàng nín thở, không biết phấn đấu mà đỏ mặt…
Xấu hổ.
Lúc cô khiêu vũ cũng sẽ cùng nam bạn diễn ít nhiều có tiếp xúc cơ thể, nhưng cũng không như vậy.....
“Rất tốt. Một lát cứ nhảy như vậy.” Đạo diễn đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự bối rối của Phó Nam Hề.
Cô vội vàng buông cánh tay ra, từ trên người Cố Hoài Lương xuống, mượn danh nghĩa trang điểm muốn trốn đi.
“Này.” Cố Hoài Lương đột nhiên lên tiếng, gọi Phó Nam Hề lại.
“Vâng ạ?” Mặt Phó Nam Hề có chút nóng, chỉ muốn thật nhanh đi điều chỉnh lại một chút.
Cố Hoài Lương vẻ mặt lưu manh hư hỏng, mang theo chút cà lơ phất phơ, cúi người đến gần sát vào lỗ tai cô, “Đừng dặm thêm má hồng.”
Anh hơi hơi nghiêng đầu, đối diện với con ngươi đầy sự khó hiểu của cô.
Cảm giác được sự căng thẳng của cô, Cố Hoài Lương ý vị thâm trường cười khẽ một tiếng.
Ánh mắt của anh dừng trên mặt Phó Nam Hề, trong nháy mắt liền rời đi, thanh âm cười như không cười mà ám chỉ: “Đã đủ hồng rồi, lại dặm thêm thì quá nhiều.”
=====,,,,, ====
Tác giả có điều muốn nói:
Thầy Cố hiện tại: Chiều fans đấy, mọi người hiểu không?
Thầy Cố sau này: Không xong rồi, tôi muốn trở thành người hâm mộ.