Nghe thấy âm thanh, hai người đều đứng hình.

Tiểu Đường hoảng sợ run rẩy cả bả vai, xoay người cười gượng vài tiếng: “Không có gì đâu anh, tụi em đang thảo luận Kinh Phật thôi ạ.”

Cố Hoài Lương nhướng mi, tiến ra trước hai bước: "Ah?"

Anh khẽ dựa lại gần, hơi thở nam tính lập tức phả vào mặt. Nóng bỏng, ướt át, mạnh mẽ, nồng đậm,... hòa trộn giữa mồ hôi và hương vị mùa hè tạo nên mùi hương riêng của anh, có loại cảm giác áp bách và xâm lược khó tả.

Ánh mắt dò xét Cố Hoài Lương dừng trên gương mặt đang chột dạ của Phó Nam Hề hai giây, sau đó chuyển sang trợ lý nhà mình: "Tôi thấy cậu không cần tiền thưởng rồi."

Tiểu Đường vô cùng đau lòng, kích động nói: "Đừng, đừng mà… Anh! Không tin anh hỏi Tiểu Mãn đi, tụi em vẫn đang khen anh mà."

Tiểu Mãn là tên nhân vật của cô trong phim, mắt thấy Tiểu Đường gặp nạn, Phó Nam Hề không đành lòng khoanh tay đứng nhìn, vội vàng giải thích: "Đúng vậy đó thầy Cố, Tiểu Đường nói thầy vô cùng kính nghiệp (1). Vì để diễn tốt được nhân vật còn đăng ký học một khóa nấu ăn…”

 

  1. Kính nghiệp là tinh thần xem trọng, đề cao (kính) đối với công việc (nghiệp) mình đang làm và đang phát triển.

 

Nghe thấy cô nói, ánh mắt Cố Hoài Lương đảo qua, đôi mắt hẹp dài khẽ híp lại, đuôi mày không dấu vết nhếch lên: “Cô còn nghiên cứu Kinh Phật?”

Phó Nam Hề: “...”

Cái này muốn cô trả lời thế nào? Ngay cả bìa sách Kinh Phật thế nào cô cũng không biết.

“Ấy! Ấy! Anh có nóng không? Để em quạt cho anh nhé!” Không biết Tiểu Đường lấy từ đâu ra một cây quạt, ân cần quạt cho Cố Hoài Lương.

Bây giờ là mùa hè, đoàn phim lại có rất nhiều người, bật điều hòa trong phòng cũng chẳng có tác dụng gì mấy. Trên trán Cố Hoài Lương đã thấm chút mồ hôi.

Cố Hoài Lương liếc anh ta một cái, dường như không tính toán chuyện cũ nữa, thay đổi chủ đề: “Cảnh này quay xong rồi. Tôi vào trong nghỉ ngơi một chút, một lát nhớ gọi tôi.”

“Ok la! Anh đã vất vả rồi ạ!” Tiểu Đường cười hì hì nhận lệnh, sau đó tung ta tung tăng đi theo phía sau.

Phó Nam Hề nhìn theo bóng lưng hai người. Chỉ thấy dáng người đàn ông thẳng tắp vẫy vẫy tay, Tiểu Đường lập tức dừng lại, quay đầu nhìn Phó Nam Hề nhún vai, liếc mắt ra hiệu.

Cô nhìn bóng lưng cao lớn của Cố Hoài Lương, chậm rãi thở ra một hơi, trong lòng tràn ngập sự thương cảm đối với Tiểu Đường. 

Làm trợ lý của một diễn viên khó nắm bắt như vậy, mà còn có thể giữ được tính tình thoải mái thích đùa giỡn, thật là không dễ dàng. 

*

Buổi chiều, Phó Nam Hề Sau khi chụp ảnh tạo hình thì tìm một khoảng trống trong phim trường tiếp tục nghiên cứu kịch bản.

Chuyên ngành chính của cô là múa cổ điển. Tuy biểu diễn vũ đạo là một phần của biểu diễn, nhưng chủ yếu còn nằm ở điệu múa. Thân là người không tốt nghiệp từ khoa diễn xuất, Tất nhiên cô càng phải cố gắng hơn người khác mới được. 

Trong phim, cô vào vai Tiểu Mãn là một cô con gái ngoan trong một gia đình khá giả. Cũng khá giống với bản thân cô, từ nhỏ Tiểu Mãn đã đi học vũ đạo, có mơ ước trở thành Giám đốc của Nhà hát Ca Múa Nhạc Trung Quốc

Cố Hoài Lương đóng vai Lộ Không, là hàng xóm của cô. Từ nhỏ đã cà lơ phất phơ, không làm việc đàng hoàng, hay chơi chung với đám bạn xấu, trốn học đánh nhau không còn là việc gì lạ, thành tích học tập rất kém cỏi.

Sau khi miễn cưỡng đậu được chương trình trung học cơ sở, thì đi theo con đường của cha mình, ông Lộ - làm đầu bếp.

Trong mắt người ngoài Lộ Không là “thằng nhóc hư”. Còn trong lòng Lộ Không lại có một bí mật không muốn cho ai biết -- anh vẫn luôn thầm mến tiểu tiên nữ Tiểu Mãn biết nhảy múa nhà hàng xóm.

Rất nhiều lần, anh trốn học lẻn vào trường học của Tiểu Mãn. Ở bên ngoài phòng học múa lén lút nhìn cô múa. Cũng vô số lần, anh làm như không để ý mà đi ngang tầng lầu nhà Tiểu Mãn, chỉ vì để xem cô có đang tập múa ở phòng khách hay không.

Cùng lúc đó, Tiểu Mãn cũng dần dần thích chàng trai lưu manh hư hỏng này. Hai người lén lút hẹn hò.

Sau khi bị cha mẹ Tiểu Mãn phát hiện, mối tình không môn đăng hộ đối này đương nhiên không chịu được sự phản đối nghiêm khắc của cha mẹ.

Cha mẹ Tiểu Mãn khó khăn lắm mới bồi dưỡng ra một vũ công xuất sắc, không thể chấp nhận được việc cô sẽ kết hôn với một đầu bếp, dù Lộ Không vẫn luôn hứa hẹn rằng mình sẽ trở nên xuất sắc hơn.

Cuối cùng vào một ngày nọ, sau khi Tiểu Mãn và cha mẹ cãi nhau một trận lớn, cô tức giận nên lên máy bay đến nơi khác biểu diễn, kết quả xảy ra tai nạn trên không.

Lộ Không bị đả kích lớn, sau đó không gượng dậy nổi, suy sút thật lâu.

Sau đó, dưới sự trợ giúp của “đám bạn xấu” vẫn luôn bị cha mẹ Tiểu Mãn khinh thường, anh mới vực dậy được tinh thần, anh thề phải xây dựng được một sự nghiệp để chứng minh bản thân.

Dưới sự trợ giúp của bạn bè và nữ chính Tiêu Nhiên, cuối cùng Lộ Không cũng vượt qua khó khăn, cầm được chức quán quân của Vua Đầu Bếp, sau đó trở thành đầu bếp “cấp Quốc gia”.

Làm một bộ phim điện ảnh gia đình chiếu vào dịp Tết âm lịch nên tổng thể của là một bộ phim hài hước dí dỏm, tình tiết buồn cười, cũng có tình tiết trầm lắng. Có vui có buồn, là một kịch bản thương nghiệp hóa vô cùng thành công.

Trong điện ảnh, phân cảnh của Tiểu Mãn sống chủ yếu trong hồi ức của Lộ Không, cũng là một vết sẹo trong chuyện tình cảm của nam nữ chính.

Nữ chính Tiêu Nhiên đương nhiên là vô cùng xinh đẹp và ưu tú, nhưng từ đầu Lộ Không cũng không thích cô, trong đầu anh chỉ có duy nhất mối tình đầu Tiểu Mãn mà thôi. Mãi cho đến gần kết thúc bộ phim, anh mới chấp nhận Tiêu Nhiên và ở bên cô.

Nhân vật ánh trăng sáng này là loại nhân vật không hề đáng yêu. Nếu diễn không tốt sẽ dễ khiến người xem nảy sinh nghi ngờ với nam chính.

Phó Nam Hề biết rõ, cô nhất định phải diễn được hết các ưu điểm trên người Tiểu Mãn, mới có thể khiến người xem bình thản chấp nhận: À... hóa ra người trước kia Lộ Không thích là một cô gái ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, khó tránh đã lâu như vậy rồi mà Lộ Không vẫn không quên.

Phó Nam Hề đứng trong phim trường, vừa học kịch bản vừa tự hỏi xem nên diễn như thế nào mới tốt.

Nếu cô có thời gian có thể đối diễn với những người khác thì tốt rồi.

Cô ngẩng đầu, nhìn Cố Hoài Lương đang trang điểm lại bên cạnh, mấp máy môi.

Anh bận rộn như vậy, chắc là sẽ không rảnh đâu.

Đóng vai nam chính, một lát nữa anh phải tham gia buổi phỏng vấn của phóng viên nữa.

Khi cô đang suy nghĩ thì điện thoại vang lên.

Là cha cô gọi đến.

Cha cô thường sẽ không gọi trong thời gian làm việc, chắc chắn là đã có chuyện gì đó đã xảy ra.



 

Trong lòng Phó Nam Hề không khỏi lo lắng, vội vàng nhấn nghe máy, đứng dậy đi sang một bên: “Cha ạ?”

Quả nhiên, trong điện thoại cha cô ấp úng nói, buổi tối ông muốn ra ngoài làm tài xế lái thay, bảo cô gửi bằng lái về cho ông.

Phó Nam Hề chấn động, truy cứu nguyên nhân tại sao.

Trước kia cha cô vì cuộc sống, buổi sáng đi làm công, buổi tối làm người lái thay kiếm thêm tiền, vô cùng vất vả.

Mấy năm nay vì làm lụng vất vả, từ một người đàn ông phong độ đã trở nên già nua hơn.

Những sợi tóc bạc trắng trên đầu và tấm lưng không còn rắn rỏi nữa đều đang nhắc nhở Phó Nam Hề, tuổi cha cô đã lớn.

Mỗi lần nghĩ đến cha cô từ một ông chủ biến thành tài xế lái xe cho người khác, trong lòng Phó Nam Hề đều tránh không được sự chua xót.

Khi Phó Nam Hề lên đại học cô bắt đầu đi làm thêm kiếm được khoản thu nhập kha khá nên cô không cho cha đi lái thay nữa, hơn nữa còn tịch thu bằng lái của ông ấy.

Sao bây giờ lại đột nhiên muốn đi lái xe thay nữa?

Cha cô im lặng, bị Phó Nam Hề thúc giục mới nói, cô em gái Phó Nam Dao của cô muốn đăng ký vào khoa mỹ thuật, thi vào một trường đại học nghệ thuật. Hiện tại học phí rất đắt đỏ, hơn nữa sau này còn phải mua rất nhiều dụng cụ đắt tiền, tất cả đều là những khoản chi tiêu không nhỏ.

“Học phí của Nam Dao con trả, cha không cần phải lo. Con quay xong bộ phim này sẽ có tiền ngay, con có thể trang trải chi phí học vẽ cho nó.” Phó Nam Hề khẽ thở ra, cô còn tưởng có chuyện gì. Hóa ra chỉ là em gái muốn học nghệ thuật.

Cha cô im lặng rất lâu, “Hề Hề à, chuyện của Dao Dao là trách nhiệm của cha. Con đã trưởng thành, một người ở thành phố lớn việc gì cũng cần đến tiền. Cha không muốn con và bạn trai sau này bởi vì chuyện này mà cãi nhau…”

Phó Nam Hề tức đến bật cười, “Cha đang nói gì thế ạ? Bây giờ con vẫn chưa muốn có bạn trai. Huống hồ hai người đều là người thân của con. Con cho người thân của con tiêu tiền thì sao? Cần gì phải sợ ai chứ? Một mình con, muốn cho ai thì cho người đó. Ngay cả khi con đem tiền quăng xuống sông Hoàng Phổ cũng không ai có thể quản con.”

Nói đến thích thú, cô nhịn không được nói ra vài câu tiếng địa phương: “Còn cha, đi lái xe thay thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Cha còn không tự hiểu thân thể mình hay sao?”

Cha cô bất đắc dĩ: “Cha hiểu, hiểu mà.”

Phó Nam Hề đuổi theo không rời: “Cha hiểu thì tốt rồi~~. Buổi tối thì ngủ sớm một chút. Có tiền thì mua thêm vài cái áo để mặc, đừng để con phải lo lắng. Con không ở nhà, cha phải tự biết chăm sóc bản thân. Được không ạ~~?”

Cúp điện thoại, cô nhịn không được bĩu môi nhỏ giọng hừ hừ: "Tức chết tôi rồi."

Cất ký điện thoại, Phó Nam Hề thở ra, hơi giương mắt, đúng lúc chống lại một ánh mắt thâm thúy.

Không biết Cố Hoài Lương đã bổ sung trang điểm xong từ lúc nào, đang đứng phía sau cô. Đôi chân dài đè lên nhau, tựa lưng vào vách tường, dáng vẻ tùy ý, trong tay cầm tài liệu, đồng hồ màu đen trên cổ tay lại càng bắt mắt.

“Cô vừa rồi rất tức giận?” Cố Hoài Lương đột nhiên nhìn cô rồi hỏi, giọng điệu cười như không cười.

Phó Nam Hề cũng không biết anh đã nghe mấy lời cô dặn cha được bao nhiêu, nhất thời thấy hơi xấu hổ và tức giận, gật đầu rồi định rời đi.

“À~~~” Cố Hoài Lương kéo dài âm điệu, trong giọng nói còn tràn đầy sự nghiền ngẫm, “Tôi còn tưởng cô đang làm nũng ấy chứ.”

Anh vừa trang điểm lại xong, muốn tìm một nơi vắng người đọc qua những vấn đề sẽ phỏng vấn một lần. Kết quả khi đi đến thì thấy một cô gái mặc váy trắng cột tóc đuôi ngựa đang gọi điện thoại.

Ban đầu anh định về phòng tránh đi nhưng khi âm thanh vừa mềm vừa nhẹ của cô gái truyền đến vào trong tai, không hiểu sao anh lại dừng bước.

Sau đó càng nghe càng muốn cười.

Phó Nam Hề nói ngôn ngữ địa phương anh không hiểu lắm nhưng anh có thể biết là cô đang “dạy dỗ” người lớn tuổi bên kia phải biết quý trọng cơ thể.

Nhưng những lời trách móc tức giận của cô lại hay thêm từ “oa~” (2), nghe qua thì lại thấy giống như đang làm nũng với bên kia hơn.

 

  1. Phần ~~ ở câu trên khi Phó Nam Hề nói chuyện với cha.

 

Nghe thấy lời anh, Phó Nam Hề khó có thể tin mở to hai mắt nhìn, trên mặt hiện lên chút ngượng ngùng.

Cô chỉ vào ghế dựa bên cạnh, “Cái kia, em đi học kịch bản, thầy Cố bận gì cứ làm đi ạ.”

Nói xong, cô bước nhanh đến cạnh ghế dựa lấy kịch bản của mình, dùng dáng vẻ như lửa cháy đến mông mà chạy đi.

Cô bước đi vội vàng, vòng eo thon thả, bắp chân thẳng tắp, chùm tóc đuôi ngựa sau đầu tung qua tung lại, trông giống một đứa trẻ đang phát cáu.

Nghĩ đến lúc nãy đôi mắt nai tơ ấy vừa bối rối lại vừa cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, đôi môi cũng vì vậy mà khẽ nhếch, Cố Hoài Lương kéo nhẹ khóe môi, “Chậc” một tiếng rồi nở nụ cười.

Sau đó, anh lại hơi hơi nhíu mi, có chút hoang mang: Không phải cô là fan của anh sao? Vì sao không nhân cơ hội này mà bắt chuyện với anh?

Bên kia, Phó Nam Hề vừa mới ngồi xuống chưa được vài phút đã nhận được tin nhắn từ một số lạ gửi đến.

***

Suy nghĩ của tác giả:

Thầy Cố chia sẻ về sự hoang mang hôm nay: Vì sao fan của tôi lại không chủ động thêm tôi?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play