Huyền Dật bị Bạch Yến đưa tới căn nhà lớn ở vùng ngoại thành, bọn họ xuyên qua hàng rào hoa hồng, đi tới trước cửa.Vừa vào cửa, người hầu tiếp nhận cặp sách Bạch Yến, có chút ngạc nhiên nhìn thiếu niên bên cạnh Bạch Yến.
Huyền Dật nào có thấy qua căn nhà xa hoa như thế, trong nhà đều là cột chạm trổ, sảnh chính lát đá hoa cương đối chiếu vô nhóc càng thêm bẩn thỉu.
Nhóc quẫn bách không dám vào nhà, đứng ở ngoài cửa co rúm lại bồi hồi, Bạch Yến nhìn người bên cạnh còn chưa bước vào, liền quay đầu lại dùng ánh mắt dò hỏi nhóc.
Đợi nửa ngày, Bạch Yến hơi mất kiên nhẫn, " Tiến vào đi?"
Huyền Dật rụt cổ lại, đỏ mặt nói: " Em, em sợ dơ sàn nhà..."
Bạch Yến sửng sốt, cười thở dài, đi tới trước mặt Huyền Dật, không chờ nhóc từ chối, trực tiếp bế ngang nhóc lên.
Huyền Dật giật mình hai tay vòng lấy cổ Bạch Yến, " A! Anh làm gì?"
"Như vậy sẽ không dơ nữa đúng không? Có thể vào nhà chưa?"
Huyền Dật cúi đầu không dám lên tiếng, lại sợ mình té xuống, không thể làm gì khác ngoài ôm thật chặt cổ Bạch Yến.
Bạch Yến ôm nhóc lên lầu, va vào mẹ hắn đang xuống lầu.
Mẹ Bạch Yến,Tô Vân Mộng từng là minh tinh điện ảnh danh chấn toàn quốc, rồi sau đó nhẹ nhàng liền gả cho cha Bạch Chi Hằng, từ đây tránh truyền thông chuyên tâm chăm sóc gia đình.
Bà hỗn gen là mèo Ba Tư, một cái nhíu mày một nụ cười cũng tràn đầy phong tình. Bởi vì huyết thống cao quý, tướng mạo luôn vui vẻ, bà cả đời người đều thuận buồm xuôi gió.
Trước khi xuất giá được bố mẹ che chở, sau khi xuất giá Bạch Chi Hằng càng đem bà sủng lên trời, cho nên Tô Văn Mộng vẫn luôn duy trì tính tình hồn nhiên ngây thơ, vẫn giữa được vẻ thiếu nữ.
Bạch Yến đối với mẹ càng không dám không tuân theo, hắn dám nói một chữ "Không", Bạch Chi Hằng sẽ đem hắn bóp nát.
Tô Vân Mộng nhìn thấy con trai ôm một nhóc con bẩn thỉu thì sững sờ ở cửa bậc thang, kinh hô: "Trời ạ! Bảo bối! Nhóc đáng thương này từ đâu tới vậy?"
Bạch Yến cũng không ngờ sẽ gặp mẹ, mẹ của hắn lúc thường đều được cha mang tới công ty cùng ông làm việc, ngày hôm nay như thế nào mà vừa vặn ở nhà, hắn không thể làm gì khác hơn là đối với mẹ giải thích: " Nhặt ven đường..."
Tô Vân Mộng ngẩn người, " Ven đường, cũng có thể nhặt được người sao?"
Bạch Yến bị bà chọc cười, "Mẹ, nhóc này ở trong tùng rác tìm ăn, bị người xấu bắt nạt, đánh đến vết thương chằng chịt, con tiện tay cứu về."
Lúc Bạch Yến cùng mẹ nói chuyện, Huyền Dật còn bị hắn ôm.
Rũ cái tai màu vàng xuống cảm thấy có chút quấn bách, dù sao nhóc và Bạch Yến cũng là lần đầu tiên gặp mặt, căn bản không tính là bạn bè.
Nhóc không dám cùng Tô Vân Mộng đối diện, đàng phải đem đầu hướng vào hõm cổ Bạch yến chôn chôn vào bên trong, lông đuôi bông xù cũng không tự chủ hướng vào trong người đối phương, hận không thể đem mình ẩn đi.
Bạch Yến chú ý tới động tác nhỏ của Huyền Dật, thầm nghĩ, lúc nãy nhóc chẳng phải ngại mình bẩn sao.
Tô Vân Mộng quả thực không thể tin được thời buổi nào rồi còn có đứa bé ở trong thùng rác tìm đồ ăn, nhìn thấy quần áo trên người Huyền Dật rách nát, trên mặt còn có vết bầm, nước mắt trong nháy mắt rơi xuống.
Bà lau nước mắt vỗ vai con trai, " Nhanh dẫn người ta vào nhà, con cũng tẩy rửa đi, mẹ đi nói Dì chuẩn bị cơm."
Bà nói xong, một bên xuống lầu một bên gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, " Bác sĩ Lý, phiền ông tới nhà tôi một chuyến, nhà chúng tôi có một tiểu bảo bối bị thương."
Bạch Yến sơm quen mẹ nói chuyện một chút liền khóc, Huyền Dật thì hết sức ngạc nhiên.
Nhóc bị cha mẹ vứt bỏ, bị gia tộc xa lánh, thiện ý đối với nhóc mà nói quá mức xa xỉ.
Hơn nữa bà còn gọi mình là tiểu bảo bối?
Huyền Dật không nhịn được mím môi nở nụ cười, lướt qua vai Bạch Yến nhìn về phía Tô Vân Mộng đang vội vã đi xuống, vị nữ sĩ này thật sự người đẹp tâm cũng đẹp.
Bạch Yến nghiêng đầu nhìn nhóc một cái, biểu tình không có sai trên mặt Huyền Dật, bất mãn ghé vào bên tai nhóc nói: " Đừng nhìn nữa...Chăm sóc em là tôi..."
Bạch Yến ôm Huyền Dật về căn phòng chính mình, trực tiếp đem quần áo trên người nhóc vứt đi, Huyền Dật lớn lên vừa gầy vừa nhỏ, nào có phải là đối thủ của hắn, giẫy dụa cũng không chống lại được, cuối cùng cũng chỉ có thể đỏ mặt mặc động tác hắn.
Cởi xong quần áo Huyền Dật, Bạch Yến vào phòng tắm đem nước chuẩn bị tốt, lại phát hiện nhóc con này chặt chẽ víu lấy cửa kính buồng tắm không chịu đi vào, như thật sợ chỗ này.
"Vào đây." Bạch Yến như đùa cẩu đối với nhóc vẫy tay, " Sững sờ làm gì?"
Huyền Dật cắn môi dưới lặc đầu một cái, nửa ngày chỉ phun ra được một chữ: "...Sợ."
Bạch Yến thử nước trong bồn tắm vừa chưa, quay đầu lại nghi ngờ nói: " Nhóc không phải loại cẩu bào, sợ cái gì thế?"
"Trước kia thật lâu... Bị ném xuống qua..." Huyền Dật do dự mà trả lời, " Có chút sợ, sợ nước."
Bạch Yến dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, còn chưa biết hai chữ uất ức viết như thế nào, cũng không quá hiểu loại tâm tình này, vì vậy không tim không phổi đối với Huyền Dật mở ra hai tay.
"Có cái gì mà sợ, sợ thì ôm tôi."
Huyền Dật tựa hồ đối với vòi hoa sen sợ hãi không có nghiêm trọng, cho nên Bạch Yến trước tiên đem nhóc đặt ở buồng tắm lấy vòi hoa sen tẩy qua tóc tai cùng thân thể.
Lực tay Bạch Yến không nặng không nhẹ xoa nắn tóc cùng tai Huyền Dật, làm cho nhóc một đầu đầy bọt, còn tạo ra mấy cái tạo hình, khiến người buồn cười, mới cho nhóc rửa sạch sẽ.
Đơn giản tắm qua một lần, liền đem người ôm vào trong bồn tắm, hắn và Huyền Dật đồng thời ngồi vào trong bồn tắm, hai đứa bé ngồi vào bên trong vừa vặn, thế nhưng chân Bạch Yến dài, chọc tới Huyền Dật bên kia.
Bạch Yến cầm khăn lau thân thể Huyền Dật, tẩy đi tro bụi xong, Huyền Dật lộ ra da thịt trắng nõn vốn có, ngũ quan xinh xắn cũng hiện ra.
Bạch Yến nhất thời nhìn đến ngơ ngác, nhà hắn không thiếu mỹ nhân, mẹ hắn thuần chủng mèo Ba Tư, bố thuần chủng báo tuyết, tướng mạo đều là mười phần tuấn mỹ.
Diện mạo Huyền Dật hoàn toàn không kém bất kỳ thuần chủng nào, tương phản tựa hồ càng như là kết hợp ưu điểm hỗn huyết. Nhưng mà quá gầy, xương sườn đều thấy rõ.
Bạch Yến nặn nặn khuôn mặt nhỏ Huyền Dật, "Gọi anh?"
Huyền Dật bị nước ấm hun đến ngất ngây, cũng không đánh cái tay Bạch Yến đang làm xằng làm bậy, chỉ mở mắt ra nghi ngờ nói: " Anh bao nhiều tuổi nha? Em mười bốn tuổi."
Một câu, nghẹn đến Bạch yến không nói được lời, hắn nhìn Huyền Dật thân thể nhỏ bé, kiểu gì cũng phải kêu mình một tiếng anh, kết quả trái lại còn lớn hơn mình hai tuổi?
Bách Yến nhắm miệng không nói, cúi đầu giúp Huyền Dật rửa ráy.
Huyền Dật như hiểu được điều gì đó, ngoẹo cổ nhìn hắn, cười híp mắt nói: "Gọi anh?"
Lúc này hai nhóc đều không có biết, một tiếng xưng anh này sẽ thật sự kêu cả đời.
Hai người tắm rửa sạch sẽ lúc xuống lầu, trong phòng khách đã ngồi một đống người, cha cũng từ công ty trở về.
Tô Vân Mộng kéo cánh tay Bạch Chi Hằng dịu dàng nói: " Em không biết, em muốn nhóc làm con trai của em, anh xem người khác đều bắt nạt nhóc!"
Bạch Chi Hằng bất đắc dĩ, " Em nên hỏi xem người ta có cha có mẹ không đã, làm sao chúng ta muốn nhận nuôi thì có thể nhận đâu?"
Tô Văn Mộng không hài lòng, " Cha mẹ nhóc chắn chắn khẳng định không chăm sóc nhóc tốt! Nào có đứa bé nào lại ở thùng rác tìm ăn!"
Bạch Chi Hằng hết cách, không thể làm gì khác hơn là động viên nói: " Được, vậy chờ đứa bé kia xuống chúng ta hỏi thông tin người nhà, trước hết để cho bác sĩ Vương cho nhóc kiểm tra thân thể, có được hay không?"
Tô Vân Mộng gật đầu, bà xoay người lại nhìn thấy hai đứa bé xuống lầu, cười ngoắc ngoắc tay, " Đến, hai bảo bối tới đây."
Bà đem Huyền Dật ấn tới trên ghế sa lông, kêu bác sĩ Vương cho nhóc làm kiểm tra cơ thể, mình ngồi bên vừa nói: " Cha mẹ con vẫn còn chứ?"
Huyền Dật nhỏ giọng nói: " Bọn họ, bọn họ không cần cháu nữa."
Tô Vân Mông xoay người nhìn Bạch Chi Hằng, một bộ biểu tình "Anh xem đi", bà gật gật đầu, "Được, vậy con có đồng ý sống cùng với chúng ta không?"
Huyền Dật nào dám mở tưởng chuyển tốt như vậy? Nhóc lăng lăng không biết nên làm sao trả lời.
Tô Văn Mộng sờ tóc của nhóc, " Cô biết con đồng ý, vậy cứ nhứ thế xác định nha."
Bà gửi thư mời người của cục dân chính tới đây, trực tiếp làm xong thủ tục nhận nuôi.
Tô Vân Mộng vẫn luôn muốn có thêm một đứa, nhưng thân thể bà không tốt, Bạch Chi Hằng đau bà không cho bà sinh. Hiện tại từ trên trời rớt xuống một Huyền Dật, bà nhận thấy đứa bé này nhất định là ông trời ban cho bà, bà nhất định phải chăm sóc thật tốt đứa bé này.
Bạch Chi Hằng cùng Bạch Yến bất đắc dĩ nhìn nhau cười, nhà bọn họ giờ đây thật sự nhiều thêm một thành viên.
Còn đối với Huyền Dật mà nói, ngày đó như giấc mộng, từ đây nhóc đã có một gia đình.
Nhóc không chỉ có nhà, còn có thể một lần nữa đi học, trở lại cuộc sống mà thiếu niên nên có. Huyền Dật vốn thông minh, rất nhanh đã đuổi kịp chương trình học thành tích mười phần ưu dị.
Cậu hết thảy trong lòng mang cảm ơn, chỉ có đôi lúc đối với em trai thật sự không chống đỡ được.
Bạch Yến đối với người khác thì thô bạo bá đạo, đối với Huyền Dật thì sủng lên trời, lúc ở bên cạnh cậu gọi "Anh," lại một tiếng " Anh" Huyền Dật cũng chỉ có thể cái gì cũng nghe theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT