Không Đơn Độc

Chương 5: Nụ cười này, quá quyến rũ


2 tháng

trướctiếp

Mứt quả hồng, đây là loại mà Ôn Lăng Lan thích nhất.

Cố Hiểu Thần thuận theo ý của ông ngoại, nếm thử hai miếng, cô lại hỏi: “ Bà ngoại đâu ạ ? ”

“ Đi hái rau cải rồi. ”

Cố Hiểu Thần gật đầu, lại hỏi: “ Cậu đâu ạ ? ”

“ Chắc là đi đánh cá rồi. ”

Cố Hiểu Thần lại gật đầu, còn muốn hỏi nữa thì đã bị câu nói của Ôn Viễn Chí cắt ngang: “ Mợ cháu hình như đang hái thanh long rồi. ”

Cố Hiểu Thần cười, hơi cúi đầu: “ Cảm giác như ai cũng biết cháu về nhà. ” Mỗi lần, chỉ cần cô về nhà thì mọi người đều như thế, vội vàng làm cho cô những món ăn ngon.

“ Đều biết cả!! ” Ôn Viễn Chí uống một ngụm trà, ánh mắt ông như nhìn về nơi xa xăm, giống như là đang nhìn về phương Bắc, trầm tư trong giây lát, ông mới nặng nề nói một tiếng: “ Chị họ cháu cũng biết. ”

Nhắc tới Ôn Lăng Lan, theo bản năng Cố Hiểu Thần nhìn vào mắt Ôn Viễn Chí, mất một lúc cô mới chậm chạp mở miệng, hỏi: “ Ông ngoại vẫn còn giận chị họ sao ? ” Mười năm, cô không ngờ ông ngoại lại giận lâu như vậy, đã mười năm rồi mà vẫn không buông xuôi được.

Ôn Viễn Chí cúi đầu xuống, dưới ánh sáng mặt trời, mấy sợi tóc bạc của ông dường như đang phát sáng. Thanh âm ông thấp thấp, nghe loáng thoáng hơi đau lòng: “ Giận chứ, sao có thể không giận đây. ”

Cố Hiểu Thần hơi khép mắt lại, cô đặt ly trà lại mặt bàn, trầm mặc một hồi rồi nói: “ Mấy ngày trước, trên bàn phẫu thuật, là… ” Dừng lại, cô đưa mắt nhìn Ôn Viễn Chí, sau đó nói: “ Là Ly Thu. ”

“ Ly Thu ? ” Trong ánh mắt Ôn Viễn Chí thoáng qua một tia hoảng hốt, sự đau lòng trong nháy mắt dâng lên, ông quan tâm hỏi: “ Đứa bé đó bị làm sao vậy ? ”

“ Phẫu thuật nhỏ thôi. ” Cố Hiểu Thần nói: “ Quan sát một thời gian ngắn là không còn trở ngại gì rồi. ”

Lúc này, Ôn Viễn Chí mới thấy an tâm, gật đầu, ông thở dài: “ Đứa bé đúng là mệnh khổ, mới sinh ra thì Lăng Lan qua đời, lên bảy tuổi thì mất bố. ”

“ Ông ngoại đừng giận chị họ nữa. ” Cố Hiểu Thần cúi đầu, cô kéo kéo tay Ôn Viễn Chí, thanh âm có chút khàn khàn: “ Dù cho chị họ có sai thì ông cũng phải thông cảm cho tâm tình muốn có con của chị ấy chứ. ”

Ôn Lăng Lan là đứa trẻ bị sinh non, từ nhỏ cơ thể đã không tốt, là người luôn luôn phải uống thuốc. Cô ấy là huyết mạch duy nhất của nhà họ Ôn, Ôn Chí Viễn vô cùng yêu thương đứa cháu gái này. Lúc trước, khi Ôn Lăng Lan lấy Tu Triệt, nhà họ Tu ở phía Bắc nên lúc tiễn cháu gái đi ông vô cùng luyến tiếc, rất không đồng ý với mối hôn sự này. Nhưng vì hạnh phúc của cháu gái, ông đành nhịn đau mà buông tay.

Nửa năm sau, ông nghe được tin Ôn Lăng Lan mang thai, lập tức khởi hành đi về phương Bắc.

Thân thể của Ôn Lăng Lan luôn có Ôn Viễn Chí chăm sóc, nhưng vào lúc này mà mang thai thì không tốt cho cơ thể của Ôn Lăng Lan, vì thế ông khuyên cháu gái hãy bỏ đứa bé này đi. Dù Ôn Lăng Lan không học ngành y, nhưng cô ấy biết thân thể mình không thích hợp để mang thai, nhưng cô ấy cũng tiếc cho việc dưới gối Tu Triệt không có đứa con nào.

Thái độ của cô ấy vô cùng kiên quyết, Ôn Viễn Chí nói không lại cháu gái của mình, kết quả nó đã biến thành bi kịch không cách nào cứu được.

Một tầng mây dày chậm rãi tản ra, chim nhạn bắt đầu bay về phía Nam, gió thu nhẹ thổi, lá rơi vô tình.

Dưới gốc cây, ông già tóc trắng lắc lắc đầu, thanh âm hơi nghẹn ngào: “ Ông, ông đã bảo con bé hay là nhận con nuôi đi. ” Nhưng cháu gái ông lại không nghe, quá ngang bướng!!

Cố Hiểu Thần không đành lòng nhìn Ôn Viễn Chí cứ mãi chìm đắm trong hồi ức không cách nào thoát ra được, cô chỉ có thể khuyên bảo: “ Nếu chị họ mà biết ông vẫn còn giận chị ấy thì không biết chị ấy sẽ đau lòng như thế nào đây. ”

Ôn Viễn Chí cười một cách chua xót, thanh âm bỗng nhiên trở nên tang thương: “ Đau lòng ? Được thôi, đau lòng đi, mau bảo con bé đau lòng cho ông xem, đừng rời xa trần gian như thế, để cho ông người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. ”

Nhìn thấy sự đau thương trong đôi mắt Ôn Viễn Chí, Cố Hiểu Thần không khỏi đau lòng, cô nắm thật chặt lấy tay ông: “ Ông ngoại vẫn còn có cháu mà, đúng không ông ? ”

Ôn Viễn Chí nghiêng mặt, nặng nề đưa mắt nhìn Cố Hiểu Thần, như đang suy nghĩ gì đó, rồi ông cầm lấy tay cô, rốt cuộc cũng lộ ra một chút vui vẻ: “ Đúng, ông vẫn còn có cháu nữa. ”

Dừng một lát, ông lại chậm rãi gọi một tiếng: “ Hiểu Thần… ”

Cố Hiểu Thần nhìn về phía ông lão tóc bạc.

Ông dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào tim mình, nhẹ giọng hỏi: “ Trái tim cháu, vẫn còn ở trên người người đó sao ? ”

Đồng tử Cố Hiểu Thần như cứng đờ lại, cô không ngờ ông ngoại sẽ hỏi thẳng ra như thế, khiến cô không kịp phòng bị.

Thật lâu sau, cô hơi khép lông mi lại, nhẹ giọng nói: “ Vâng. ”

Ôn Viễn Chí suy tư hồi lâu rồi gật đầu: “ Con người cháu ấy, cả đời này chỉ đủ sức yêu một người thôi. ” Rồi ông thở dài: “ Cũng đúng, đây là số mệnh của cháu. ”

Cố Hiểu Thần ngẩn người ra, chỉ đủ sức yêu một người ?

Gió thu khẽ thổi, lá rụng về đất, những chiếc lá rụng dưới đất làm vang lên âm thanh xào xạc nho nhỏ khi có gió thổi qua. Nó làm tăng thêm vẻ lạnh lẽo, quạnh quẽ trong sân.

Dưới tán cây, Cố Hiểu Thần hơi khép mắt lại, giọng nói như có như không của cô hòa vào không khí: “ Ông ngoại, cháu nên làm thế nào đây ? ”

Cô nên làm thế nào đây ? Năm năm, cô không thể quên được anh.

Ôn Viễn Chí đưa mắt nhìn Cố Hiểu Thần, bộ dáng này của cô thật khiến người khác đau lòng, ông thở dài một tiếng: “ Sớm biết sẽ phải lòng người, vậy sao lúc đầu còn quen nhau. ”

Cố Hiểu Thần mở to hai mắt, cô yên lặng nhìn vào bầu trời xanh thẳm.

Đó là một buổi tối đầu tiên khi cô đặt chân vào cấp ba, Cố Hiểu Thần bị phân tới lớp A9. Lúc cô đi vào phòng học, thứ đầu tiên mà mắt cô nhìn thấy chính là bóng dáng của một nam sinh ngồi ở cuối lớp. Tóc anh cắt rất ngắn, sự lạnh lùng toát ra từ trong cặp mắt đen nhánh, mũi cao, để lộ ra sự uy nghiêm, chỉ cần anh liếc mắt một cái thôi đã đủ để cho cô si mê cả đời.

Không chút do dự, cô bước thẳng về phía chỗ ngồi còn trống bên cạnh anh, rất thân thiện duỗi tay ra muốn cùng anh chào hỏi: “ Chào cậu, tôi tên là Cố Hiểu Thần. ” Thấy anh im lặng một lúc lâu không trả lời, cô lại hỏi: “ Cậu thì sao ? Cậu tên là gì ? ” Anh vẫn im lặng như trước, không nói câu nào, thậm chí còn cúi đầu xuống thấp hơn, một bộ dáng từ chối tiếp xúc với người khác.

Lần đầu tiên cô nghe thấy tên anh là từ miệng một nữ sinh khác, khi đó cô ấy đang gọi lớn tên anh.

Đó là vào lúc tan học tiết tự học buổi tối đầu tiên, ở chỗ cửa sổ cuối cùng trong phòng học có một nữ sinh đứng ở bên ngoài gọi, liều mạng vẫy tay gọi: “ Liễu Duệ!! Liễu Duệ!! ”

Mới đầu, Cố Hiểu Thần còn tưởng nữ sinh đó đang gọi người khác, mãi cho tới khi cô nhìn thấy anh đưa mắt nhìn nữ sinh đó, rồi đứng dậy đi ra chỗ cửa sổ. Sau đó, không biết nữ sinh ngoài cửa sổ nói gì, cô chỉ thấy anh chỉ chỉ vào một chỗ nào đó rồi trả lời, sau khi nhận được câu trả lời, bạn nữ sinh ngoài cửa sổ vui vẻ chạy đi.

Thấy nữ sinh đó đi rồi, anh mới quay trở về chỗ ngồi, cầm lấy sách vở tiếp tục xem. Lúc này, Cố Hiểu Thần tiến về phía trước cười một cái, còn để lộ ra chút ý định xấu xa: “ Hóa ra cậu tên là Liễu Duệ à ? ”

Cuối cùng, anh cũng có chút phản ứng, anh lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, giọng nói cũng lạnh nhạt, chẳng thân thiện chút nào: “ Có việc gì không ? ”

Vẻ tươi cười của cô trở nên cứng đơ: “ Không, không có gì. ”

Anh nhíu mày, liếc nhìn cô một cái, sau đó anh lại chăm chú đọc sách.

Đáy mắt anh hiện lên một tia trào phúng, Cố Hiểu Thần thấy rất rõ ràng, vậy nên cô cảm thấy hơi mất mát.

Chuyện cô quen biết Lận Yên không phải là tình cờ, đó là do cô biết Lận Yên chính là cô gái mà buổi tối hôm đó nói chuyện với anh, cho nên cô cố ý làm quen với cô ấy.

Lận Yên là một cô gái vô ưu vô lo, tình cảm của cô ấy dành cho Mục Hoằng Dịch không ai là không biết, thông qua Lận Yên, Cố Hiểu Thần biết được không ít chuyện liên quan tới Liễu Duệ.

Hóa ra anh học cùng lớp với Mục Hoằng Dịch, rồi cả Lận Yên bên A7, Sa Khinh Vũ bên lớp A12 là bạn với nhau từ nhỏ, anh còn có một người em gái, tên là Liễu Khê.

Lận Yên vỗ ngực đảm bảo với cô: “ Nếu có cơ hội, tớ nhất định sẽ cho cậu gặp Khê Khê một lần. ”

Sau khi quen với Lận Yên, Cố Hiểu Thần thường xuyên quấn lấy Liễu Duệ không buông, cô đưa bữa sáng cho anh, anh không ăn, tặng quà cho anh, anh luôn lấy lý do để từ chối quà của cô.

Có một lần, cảnh Liễu Duệ từ chối không nhận quà của Cố Hiểu Thần bị Lận Yên nhìn thấy, cô ấy lập tức hăng hái làm việc nghĩa, cướp luôn gói quà của cô, thề sống thề chết sẽ giao tận tay nó cho Liễu Duệ. Tuy đến bây giờ Cố Hiểu Thần vẫn không hiểu khi đó làm sao mà Lận Yên đưa được quà cho Liễu Duệ nhưng ngay ngày hôm sau anh đã gặp cô để trả lại món quà. Khi thấy món quà nằm trên mặt bàn, cô nhụt chí. Cô cứ thế nhìn chằm chằm vào hộp quà trên mặt bàn, âm thầm thở dài.

Quả nhiên, Lận Yên không đáng tin!

Ngày ấy, trong tiết ngữ văn, Cố Hiểu Thần một tay chống cằm, một tay xoay xoay bút, mắt thì chăm chú nhìn giáo viên viết bảng.

Viết bảng xong, giáo viên quay đầu lại, đọc một câu: “ Cành liễu vàng ven sông/ Như nàng dâu trong hoàng hôn/ Thân hình nàng in trên mặt nước/ Bồng bềnh trong trái tim tôi(1) … Đây là một câu tả thực… ”

(1)Đây là một đoạn thơ trong bài thơ 《Tạm biệt Khang Kiều》 của Từ Chí Ma, bản dịch trong đây mình sử dụng là của Ngọc Ánh ở trên thivien.net. Còn đây là câu thơ gốc: 那河畔的金柳, 是夕阳中的新娘, 波光里的艳影, 在我的心头荡漾

Đoạn đằng sau cô giáo nói cái gì, Cố Hiểu Thần không biết, trong đầu cô chỉ còn lại câu thơ ‘Bồng bềnh trong trái tim tôi’ Cô nghiêng đầu nhìn anh, cô nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh tuấn tú của anh, cô liếm môi, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đọc câu thơ lúc nãy lên: “ Bồng bềnh trong trái tim tôi… ”

Bồng bềnh, bồng bềnh, bồng bềnh…

Dường như Liễu Duệ nghe thấy câu thơ cô đang lẩm bẩm, ánh mắt lạnh lùng của anh liếc về phía cô.

Cố Hiểu Thần có tật giật mình, cái bút đang xoay xoay trong tay trượt một cái lập tức bay ra ngoài, cô xấu hổ cười một tiếng.

Cô vừa cười, Liễu Duệ cũng cảm thấy buồn cười, trong ánh mắt của anh như xẹt qua một tia sáng.

Nụ cười này, quá quyến rũ, nó làm cho lòng Cố Hiểu Thần cứ lâng lâng…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp