Diệp Du nguyên bản cho rằng cô sẽ trước mở miệng dò hỏi tình huống của anh, kết quả đối phương tựa hồ cũng không có tính toán hỏi.
Anh đành phải trước mở miệng hỏi cô: “Tiểu Thốc ở nước ngoài sống tốt sao sao?”
Hà Thốc ở nước ngoài cũng không tồi, kết hợp Hà Thốc sau lại mấy năm trải qua, ở nước ngoài đi học tuy rằng chịu khổ, chính là lại rất vui sướng, về nước sau, cô toàn tâm toàn ý mà giúp Diệp Du, cuối cùng lại rơi vào một kết cục thảm thiết.
“Khá tốt.”
Diệp Du trong lòng lập tức liền không cân bằng, anh suy nghĩ, cô lựa chọn chính mình mộng tưởng, anh nhớ cô, còn muốn đối mặt với sự nghiệp khó khăn, đối phương lại sống khá tốt, cái này làm cho anh như thế nào có thể tiếp thu?
Diệp Du lập tức buông dao nĩa, nói: “Anh sống cũng không tốt, anh rất nhớ em, Tiểu Thốc, mấy ngày nay, công ty lại ra một ít vấn đề, anh.......”
Không đợi Diệp Du đem nước đắng phun xong, Bạch Thốc liền đánh gãy.
“ Tôi biết, cho nên không phải trở về giúp anh sao? Tôi sẽ tiến vào công ty anh, giúp anh giải quyết khó khăn.”
Nguyên bản cho rằng cô sẽ không quá nguyện ý, Diệp Du lập tức trong lòng nở hoa.
Anh biết, đối phương gia cảnh quá tốt, tự thân điều kiện càng là ưu tú, làm cô tới công ty mình làm công, là cái yêu cầu thực vô lí, anh thậm chí đã làm tốt chuẩn bị đánh khổ bài tình.
Chính là đối phương đáp ứng dứt khoát lưu loát, lại làm anh sinh ra vài phần không chân thật.
Bạch Thốc dương môi, cười như không cười mà nói: “Chúng ta là người yêu, anh có khó khăn, tôi như thế nào sẽ đứng nhìn đâu?”
Lúc sau, Diệp Du ăn uống rất tốt, bắt đầu vùi đầu vào ăn.
Bạch Thốc xoa xoa khóe miệng, nhìn cúi đầu Diệp Du, như suy tư gì.
Tửu Phi nội tâm có chút không cam lòng, ở Bạch Thốc chung quanh bay tới bay lui.
Bạch Thốc tâm tình không tồi, chủ động hỏi cô: “Ái phi làm sao vậy?”
Bị kêu ái phi Tửu Phi tức khắc mặt đỏ, nhất thời quên mất chính mình muốn nói gì.
Đợi sau một lúc lâu, cô mới lẩm bẩm nói: “Ký chủ vì cái gì muốn giúp hắn a?”
Bạch Thốc cũng không ngoài ý muốn cô sẽ hỏi vấn đề này, hỏi lại Tửu Phi: “ Cô từ Diệp Du trên người nhìn thấy gì?”
Tửu Phi bay đến Diệp Du bên người, nhìn hắn vài mắt, lại vô cùng ghét bỏ mà bay trở về, nói: “Thấy được nhân tra hơi thở.”
Bạch Thốc bị giọng nói của cô mang oán niệm chọc cười.
Tiếng cười của cô khiến cho Diệp Du chú ý, ngẩng đầu xem cô, nhìn cô má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, một đôi mắt tươi đẹp động lòng người.
Bạch Thốc mỉm cười nhìn Diệp Du, nói: “Không có việc gì, tiếp tục ăn.”
Thanh âm mang theo vài phần không chút để ý, Diệp Du thế nhưng thật sự nghe theo tiếp tục ăn.
Cô lúc này mới trả lời Tửu Phi nói: “ Cô liền nhìn đến này đó? Chẳng lẽ anh ta trên đầu chói lọi 200 giá trị không hấp dẫn người sao?”
Mấy ngày nay Bạch Thốc nhìn thấy rất nhiều người, trừ bỏ ở sân bay nhìn thấy người kia, Diệp Du 200 khí vận giá trị, cùng những người khác so sánh vẫn là thực hấp dẫn người.
Tửu Phi tức khắc bừng tỉnh đại ngộ: “Ký chủ là tưởng được đến hắn khí vận giá trị đúng không?”
Được đến Diệp Du khí vận giá trị, cũng liền ý nghĩa phải được đến Diệp Du hảo cảm.
Diệp Du đã ăn đến không sai biệt lắm, tiếp đón người phục vụ lại đây tính tiền.
Bạch Thốc đứng dậy đi ra ngoài, Tửu Phi bay theo cô bên người, không nghe được trả lời, lại hỏi cái lớn mật vấn đề: “Kỳ thật ký chủ là tưởng giúp Hà Thốc hết giận đi?”
Bạch Thốc đẩy ra cửa nhà ăn, đứng ở bên ngoài gió thổi rối loạn vạt áo choàng , cô lười nhác mà nói: “ Tôi không thích xen vào việc người khác.”
Bạch Thốc về đến nhà đã là buổi chiều, mẹ Hà đã sớm biết con gái đã về nước, trước tiên chuẩn bị đồ ăn, tính toán tự mình xuống bếp vì con gái làm một trầu đồ ăn phong phú.