Trong đoạn thời gian kế tiếp, Khưu Thành đã thông qua “Thiên La nhãn” thấy được rất nhiều tình cảnh vô cùng cơ cực.
Đối mặt nhiều người khó khăn như vậy, cậu lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc được sự nhỏ bé của nhân loại cùng thực lực yếu nhược của bản thân. Sau ngày đó, cậu dứt khoát không hề xem nhiều nghĩ nhiều nữa. Cậu tận dụng hết khả năng của mình, tại Tụ Linh trận tầng mười lăm trồng đủ loại hoa màu. p2haehyuk.wordpress.com
Mỗi ngày trôi qua, cậu liên tục làm việc nhà nông, luyện chế “Giải trăm độc”, còn có việc tu hành của cá nhân. Cậu đem toàn bộ thời gian của mình tận dụng triệt để. Nếu bất lực, vậy cậu cũng chỉ có thể làm tốt những gì mình làm được, còn lại liền xem ý trời
Hiện nay, thứ cậu trồng nhiều nhất vẫn là khoai tây. Vào mùa đông, nhiệt độ không khí thấp, nên dù bọn họ đã lắp kính thủy tinh bên ngoài từng căn phòng, bên trong còn dùng cả đèn Metal Halide chiếu sáng, nhưng vẫn rất khó đạt đến được điều kiện sinh trưởng của cây bắp.
Khoai tây là loại cây ưa lạnh ưa râm, còn có thể ăn thay thế cho cây lương thực. Hơn nữa Khưu Thành cũng đã từng nghe người ta nói, năm nay do nạn sâu bệnh càn quấy quá lợi hại, đặc biệt giống dế nhũi thích hoạt động dưới nền đất còn đặc biệt khó tiêu diệt hơn so với lũ côn trùng, cho nên sản lượng khoai tây ở các nơi đều không khả quan. Trước mắt, giá khoai tây vẫn tương đối cao.
Đến cuối tuần này, bọn Khưu Thành lại thu hoạch được một đám khoai tây. Thế là vào tối hôm đó, cậu liền kêu mấy người đàn ông bên Vương gia, cùng nhau đem hàng ra chợ đêm.
Bởi vì nhân khẩu của thành phố Tân Nam hiện tại rất phức tạp, cho dù mỗi ngày đều có tuần cảnh không ngừng tuần tra trong thành phố, nhưng trị an nơi đây vẫn tương đối hỗn loạn hơn so với trước. Bọn Khưu Thành cũng không dám dửng dưng thờ ơ chở một xe lớn khoai tây đến chợ đêm đi bán với nhân số chỉ hai ba người.
Về vấn đề hộ tích cho người ngoài địa, sau một lần chứng thực ở đầu tháng mười hai, thì những người đến sau đó vô luận là từ phía tây hay là từ phía nam muốn trú ngụ ở thành phố Tân Nam đều gặp phải khó khăn tầng tầng. haihach8693p2haehyuk.wordpress.com
Không thể nhập hộ khẩu, mỗi tháng mua không được mức hạn ngạch thức ăn thấp nhất, mà nếu mua từ tay tiểu thương bên ngoài, giá lương thực lại khiến cho không ít người chằng thể chấp nhận nổi. Có vài người cùng đường, liền bí quá hoá liều.
Có thể nói, vấn đề lương thực chỉ cần một ngày chưa được giải quyết, thì trị an ở thành phố Tân Nam liền thêm một ngày không thể cải thiện được.
Đối với chính phủ mà nói, đây cũng là một sự lựa chọn bất đắc dĩ. Trước mắt bọn họ làm như vậy, có lẽ sẽ khiến một ít người bởi vì sự sinh tồn không được bảo đảm mà gây ra hỗn loạn nhất định.
Nhưng dưới tình huống bọn họ không có năng lực mà phải lập tức tiếp thu quá nhiều nhân khẩu, thì phần lương thực thành phố Tân Nam tồn trữ trước đó, sẽ bị tiêu hao hầu như không còn chỉ trong một thời gian ngắn. Phải biết rằng, tin tức hiện giờ rất linh thông, nếu thành phố Tân Nam hôm nay chứng thực vấn đề hộ tịch cho nhóm người này, ngày mai sẽ có càng nhiều nhân khẩu dũng mãnh tràn vào. nhuy
Mà một khi vấn đề lương thực đứt đoạn, như vậy toàn bộ thành phố Tân Nam sẽ lâm vào cảnh hỗn loạn và khủng hoảng…
Chổ bày quán hôm nay vẫn là tại nơi bán bếp lò của nhà Vương Thành Lương trước giờ. Gần đây thời tiết lạnh, hoa màu của Vương gia ở trong thôn cũng đều đã thu hoạch xong, vì vậy Vương lão đầu liền cùng người bạn già của mình thu nhập hết mấy thứ giá trị trong nhà, chuyển đến ở cùng với con của mình trong thành phố. Sau đó, chính ông liền giúp đỡ Vương Thành Lương trông coi gian hàng bếp lò tại chợ đêm.
Đêm nay, cùng ba người Khưu Thành A Thường, Chu Tuyền đi ra chợ còn có Vương lão đại cùng Vương Thành Lương. Hai người bọn họ đều nếm qua cơm chiều xong liền đến tiểu khu Gia Viên từ sớm, giúp đỡ bọn Khưu Thành hộ tống một xe khoai tây đi đến chợ đêm.
Đợi chạy tới chợ đêm, thêm sạp của Vương lão đầu, già trẻ lớn bé tổng cộng sáu nam đinh. Đội hình này ở trong chợ đêm coi như đã tương đối cường đại, người bình thường sẽ không dám đánh chủ ý lên họ.
“Khoai tây này bán thế nào?” Sạp vừa bày xong, liền có vài người xông tới.
Trong vòng mấy tháng qua, bởi vì khắp nơi trên toàn quốc không hề thiếu nhà máy dần dần khôi phục sản xuất, thương phẩm trong chợ đêm thành phố Tân Nam cũng có vẻ muôn màu muôn vẻ hơn, trong đó có rất nhiều thứ đều là sản phẩm mới ra lò.
Thế nhưng vô luận có bao nhiêu sản phẩm mới, thứ dễ bán trong chợ đêm nhất vẫn như cũ là thực phẩm, nhất là vài loại giá rẻ còn có năng lực cứu đói.
“Một cân bột ngô đổi một cân rưỡi.” Khưu Thành nói.
“Trời, vậy một cân chẳng phải mất tới tám xu tiền sao? Chổ bán lương thực trong thành phố chúng ta vài hôm trước cũng có khoai tây, một cân chỉ bán có sáu xu mà thôi.” Người nói chuyện là một phụ nhân, ngoại miệng chê đắt, một mặt lại đối với mấy củ khoai tây yêu thích không buông tay.
“Chỉ muốn lương thực, không cần tiền.” p2haehyuk.wordpress.com
Khưu Thành cũng biết chổ bán lương trong thành phố cũng không chỉ bán bột ngô, còn có các loại hoa màu khác, giống mấy loại khoai tây khoai lang linh tinh đôi khi cũng sẽ có mặt. Chẳng qua, người bình thường đều rất ít mua, bởi vì mặc kệ bạn mua loại nào, đều chỉ có định mức hai mươi cân. Nếu mua bột ngô, bọn họ còn có thể đến chợ đêm đổi khoai tây khoai lang, phân lượng còn nhiều hơn khi mua ở chổ bán lương.
“Chị gì ơi, khoai tây ở chổ bán lương thực tôi cũng đã xem qua rồi. Phải nói củ nào cũ nấy đều đầu lỗ sâu đục, tước xong vỏ thì sẽ không còn lại bao nhiêu. Chị xem khoai tây này này, rất sạch sẽ. Chị chỉ cần dùng móng tay khợi ra, kéo nhẹ một cái, vỏ khoai liền rơi xuống ngay. Chị xem thử coi có phải hay không?” Mấy tháng nay, bọn Vương lão đại đều tới chợ sáng bán đậu hủ, nhờ vậy mà miệng lưỡi cũng luyện được trơn tru.
“Chất lượng thật đấy, chính là hơi đắt. Tôi nhớ rõ hồi trước, bên chổ các cậu một cân bột ngô không phải đổi tới một cân bảy khoai tây sao?”
“Haizz, đó là giá cả khi nào rồi, hiện tại khoai tây tốt như vậy cũng không dễ lấy được hàng. Một cân bột ngô đổi một cân rưỡi. Gần đây, tụi tui cũng đã bán như vậy trong chọ đêm được một khoảng thời gian.”
Vị đại thẩm do do dự dự, muốn mua lại có điểm không nỡ buông lương thực. Vương lão đại cũng không ngại bà phiền. Hắn cùng Vương lão nhị thay phiên bán đậu hủ bên chợ sáng, dạng khách hàng gì cũng đã chạm phải. Đầu năm nay, mọi người đều không dễ sống, mỗi nhà đều phải tính toán tỉ mỉ, dù mua một khối đậu hủ, cũng phải so đo nhiều lần. haehyuk8693
Khưu Thành bên này, chỉ để ý đến chuyện cân khoai tây thối bột ngô cho một vài khách hàng cũ. Trong vòng mấy tháng trước đó, thành phố Tân Nam vẫn tương đối an ổn, trong thành phố không thiếu người có thu nhập ổn định, mà lúc này những nhà đó cũng đều có một ít lương thực tích trữ.
Gía cả hàng hòa trên sạp Khưu Thành đều rất thực dụng, chất lượng cũng được cam đoan. Tính đến nay, bọn họ đã có không ít mối quen, những người này bình thường đều không nói giá, nhiều lắm là hỏi một chút, bởi vì bọn họ đều biết dù nói cỡ nào cũng vô dụng.
“Tiểu Khâu, lại có khoai tây à, trong nhà còn hàng không? Ngày mai lại đưa cho chúng tôi mấy trăm cân đi!” Thời điểm Cát Hồng Xương cưỡi xe ba bánh tạt ngang qua quầy hàng của Khưu Thành, gặp bọn họ đang bán khoai tây, liền đem xe chạy chếch sang bên cạnh dừng lại.
“Được, chiều mai tôi sẽ cho ngừơi đưa qua.” Khưu Thành hiện tại đều dành cả tầng mười lăm để trồng khoai tây, tự nhiên không thể chỉ chở một xe ba bánh ra chợ bán trong một đêm là đã hết hàng, dĩ nhiên trong nhà cậu vẫn còn tồn trữ không ít.
“Còn có tương ớt, ối giời không còn bao nhiêu, chổ này anh đây lấy hết.” Cát Hồng Xương nói xong liền nhét đống tương ớt trên sạp hàng của bọn họ vào túi.
“Ê ê, không thể như vậy nha lão Cát. Tôi đã chạy tới nãy giờ rồi mà còn chưa mua được gì nè.” Trong vài khách hàng đã đến sạp từ trước, có một người thoạt nhìn như quen biết với Cát Hồng Xương.
“Ông có thể mua được bao nhiêu? Vậy đi, tôi chờ ông mua xong lại bỏ túi tiếp.” Cát Hồng Xương vung tay lên, tùy tiện nói.
“Anh muốn bao nhiêu, ngày mai tôi sẽ đem tương ớt cùng khoai tây đưa qua cho các anh một lượt. Số tương kia đều chưa có mở hủ.” Khưu Thành thấy mặt mũi vị khách hàng vừa nãy có chút xấu hổ, vội vàng hoà giải. haehyuk8693
“Kia cũng được……” Cát Hồng Xương lời còn chưa dứt, di động trong túi áo của hắn liền vang lên. Nghe tiếng chuông dồn dập kia, Khưu Thành nhịn không được liền cau cau hàng chân mày. Không biết vì sao, trong lòng cậu liền sinh ra một ít dự cảm bất hảo.
“A lô.”
“Cái gì?”
“Trại chăn heo bên kia?”
“ĐM!”
Cát Hồng Xương tiếp điện thoại, nói không vài câu, liền lo lắng không yên nhảy lên xe ba bánh chạy đi.
Trại chăn heo dưới quyền của Ngải Văn Hải nọ, Khưu Thành cũng biết đến. Nó nằm ở một thôn trang thuộc hướng Tây Bắc thành phố Tân Nam, đất đai Ngải Văn Hải nhận thầu chủ yếu cũng ở bên kia. Bởi vì vượt qua phạm vi “Thiên La nhãn”, Khưu Thành không có tận mắt nhìn thấy nó, thế nhưng nghe người ta nói, thôn trấn kia đã được bọn họ kiến thiết thật sự rất tốt.
“Em thấy hơi mệt, em vào trong ngồi nghỉ một lát.” Khưu Thành vỗ vỗ bả vai Vương lão đại, nói với hắn một tiếng.
“Thành, cậu cứ nghỉ ngơi đi, nơi này có chúng tôi là được.” Vương lão đại sảng khoái nói.
“Anh làm sao vậy?” A Thường có điểm lo lắng nhìn về phía cậu.
“Không có việc gì, tôi vào trong ngồi chút. Anh trông khoai tây nhà chúng ta nhé!?” Khưu Thành cười nói với hắn. Trong chợ đêm mặc dù có đèn, nhưng ánh sáng chung quy không thể so với ban ngày. Quanh sạp lại tụ nhiều người như vậy, có đôi khi bị người mó đi một hai củ khoai tây, người bình thường thật đúng là không dễ phát hiện.
A Thường vẫn có điểm lo lắng, lại nhìn hai mắt Khưu Thành, sau đó liền quay đầu ngoan ngoãn trông sạp. Gần nhất hắn vì phải đi đến trường, sự tình trong nhà phần lớn đều do Khưu Thành làm. Đám khoai tây này đều do Khưu Thành tân tân khổ khổ trồng ra, không thể để người khác trộm được. haehyuk8693
Khưu Thành đi vào lán, ngồi vào một góc hôn ám, tùy tay liền mở ra Thiên La nhãn. Tuy rằng không thể nhìn thấy tình huống bên thôn, thế nhưng hoàn cảnh của bọn Ngải Văn Hải bên này, cậu hiện vẫn có thể nhìn thấy được.
“Bịch bịch.” Cát Hồng Xương mới ra chợ đêm không bao xa, từ đằng trước liền có một chiếc xe tải chạy tới, thùng xe phía sau còn có không ít huynh đệ đang đứng.
“Lão Cát, đi lên!” Chiếc xe tải dừng ngay trên khúc đường Cát Hồng Xương chạy tới, sau đó Ngải Văn Hải liền ở trên ghế điều khiển giục hắn nhanh chóng lên xe.
“Được.” Cát Hồng Xương không nói hai lời, đem xe ba bánh khiêng lên thùng xe, hai huynh đệ phía trên vừa tiếp vừa lôi, xe ba bánh liền được nhấc lên dễ dàng. Sau đó Cát Hồng Xương nhanh chóng trèo lên thùng xe. Hắn vừa nhảy lên, xe liền khởi động lần nữa, nhanh chóng chạy như bay trên con đường đêm.
“Đến cùng là sao vậy?” Ngồi ở một chổ cản gió trên xe tải, Cát Hồng Xương hỏi vài huynh đệ bên cạnh.
“Có một nhóm người cướp trại heo của chúng ta.” Một người đàn ông thoạt nhìn có vẻ lớn tuổi trong nhóm lên tiếng đáp lời.
“Bọn họ có bao nhiêu người?” Cát Hồng Xương trầm giọng hỏi.
“Nghe nói là có hơn một trăm.” Người nọ trả lời.
“Nhiều như vậy! Huynh đệ bên chúng ta đâu? Ra sao rồi?” Cát Hồng Xương mở to hai mắt trừng trừng, hai viền lệ phát hồng.
“Không biết, đã không liên hệ được. Bên kia đang rối loạn, cũng không có công sức gọi điện thoại.”
“Phanh!” Cát Hồng Xương nện thẳng nắm tay lên tấm sắt, theo sau liền không nói chuyện nữa. Phía trước, trên ghế điều khiển, Ngải Văn Hải cắn răng trừng mắt nhìn, vặn bánh lái tăng nhanh tốc độ.
Nhìn chiếc xe tải càng chạy càng xa trong màn đêm, Khưu Thành cũng không dùng đến “Thiên La nhãn” nữa. Tình huống xấu nhất rốt cuộc đã phát sinh. Cậu không ngờ, vậy mà có tới hơn một trăm người tạo thành lũ cướp cạn với quy mô lớn như vậy.
Nghĩ nghĩ, Khưu Thành lấy di động ra gọi qua cho Thẩm Tinh, hỏi chuyện lực lượng bảo an bên nhà máy hiện như thế nào? Nếu không đủ, thì trong khoảng thời gian này có thể mướn thêm một đợt người nữa. p2haehyuk.wordpress.com
“Trong mùa đông cũng không có bao nhiêu việc à.” Thẩm Tinh có chút khó xử, nhà máy nuôi cá của họ chỉ lớn có bấy nhiêu, mướn thêm nhiều bảo an căn bản không có lời.
“Lô cá kia chứng nào có thể bán ra?” Khưu Thành hỏi cô.
“Theo lý thuyết thì ít nhất phải đợi đến sang năm, bất quá tôi tính bán ra một đám trong đợt tết âm lịch năm nay.”
“Được, khoảng thời gian này không được yên ổn, các ngươi bên kia cũng chú ý chút.” haehyuk8693
“Tôi sẽ chú ý.” Thẩm Tinh thận trọng đáp ứng, đối với nhà máy nuôi cá này, cô tuyệt đối so với Khưu Thành càng thêm để bụng.
Treo điện thoại, Khưu Thành lại tiếp tục suy nghĩ. Trước mắt, lực lượng phòng ngự tại chung cư số sáu bên tiểu khu Gia Viên vẫn còn quá mức bạc nhược. Tuy rằng, bất kì động tĩnh gió thổi cỏ lay nào trong phạm vi thành phố Tân Nam cậu đều có thể sớm biết trước. Nhưng khi chân chính chạm đến thời điểm kia, chẳng lẽ phải để cậu cùng A Thường, Chu Tuyền ra tay đánh nhau sao? p2haehyuk.wordpress.com
Cuối cùng, cho dù bọn họ có thể lấy một địch trăm đánh thắng lợi, thì cậu cùng A Thường cũng sẽ bị bại lộ trước ánh sáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT