Chiều ngày hôm sau, thời điểm Khưu Thành và A Thường cùng nhau khiêng cây ớt mầm xuống lầu, vừa vặn gặp phải mẹ con Giáo Ngọc Bình vừa ra ngoài trở về. Lúc ấy, Giáo Ngọc Bình đã kéo Khưu Thành sang một bên nói chuyện.

“Ngày hôm qua, Mai Mai nói A Thường đã treo ngược ở ngoài lan can tầng mười lăm, còn cho cháu một trái trứng gà. Ai u, cậu ấy làm vậy rất nguy hiểm đó!!! Bởi chị nghĩ qua nghĩ lại vẫn là nên nói cho cậu biết.” Giáo Ngọc Bình cũng có chút khó xử, nguyên bản công việc hiện tại đang rất tốt đẹp. Cô đã luôn tâm niệm nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng việc này chung quy vẫn tương đối nghiêm trọng.

“Lúc trở về tôi sẽ nói với cậu ấy. A Thường rất thích leo trèo.” Khưu Thành cười nói.

“Ai nha, vậy cậu nên nói chuyện đàng hoàng với em trai. Cao như vậy, thật sự không phải trò đùa đâu.” Giáo Ngọc Bình nguyên bản còn không tin tưởng lời con gái nhà mình nói cho lắm, chug quy sức tưởng tượng của con nít rất phong phú, không hề có giới hạn. Chuyện nhóc nói lại là điều không tưởng như vậy, người lớn bình thường đều không hề dễ dàng tin tưởng. Nhưng xem phản ứng của Khưu Thành, cô đoán chắc có lẽ đã có chuyện như vậy xảy ra. p2haehyuk.wordpress.com/

Khưu Thành cười cười đáp ứng, chờ lát sau đi lên lầu, cậu mới nói với A Thường: “Về sau lúc leo cao cần chú ý đừng để người khác nhìn thấy, con nít cũng không được.”

“Ô.” A Thường ngoáy ngoáy cổ, đáp ứng. Trong tâm lại nói con non của nhân loại thật phiền toái, cho nhóc trứng gà thì vụng trộm ăn luôn là được, còn nói cho người lớn nghe làm gì không biết. p2haehyuk.wordpress.com/

“Ngày mai là thứ hai rồi, anh mau đi làm bài tập đi!” Tuy Khưu Thành cũng biết năng lực học tập của A Thường rất mạnh, học một chữ lạ căn bản không cần chép ba bốn đến năm mươi lần nhiều như người ta. Thế nhưng bài tập vẫn phải làm, không làm liền tương đương với việc khiêu chiến với quyền uy của thầy cô giáo, khẳng định sẽ bị trừng phạt.

“Ô……” A Thường ủ rũ, ngoan ngoãn nằm sấp trên đệm làm bài tập.  haehyuk8693

Khưu Thành nói hắn tối thiểu cũng phải học cho đến khi sơ trung (trung học cơ sở). Từ bây giờ đến tốt nghiệp cấp ba, tính tính thời gian còn tới mấy năm lận, một năm có hai học kỳ, mỗi học kỳ còn mất bốn tháng… Ô, còn phải học rất rất lâu nha.

Ở bên cạnh, Khưu Thành sáp lại gần nhìn nhìn, gặp trước mặt A Thường có một quyển sách ngữ văn, bên cạnh đặt sách bài tập, nhưng chàng mèo lúc này lại đang giơ bàn tay đếm đếm, chả biết tính đến tính đi là đang tính cái gì nữa.

Đảo mắt, thời gian đã đến cuối tháng mười một, số hoa màu mà bọn Khưu Thành trồng trên nóc nhà cũng đã thu hoạch hết. Khoai lang bắp ngô đậu nành, đều là những cây lương thực không quá đặc biết đáng giá.

Hiện tại, những hạt bắp đem phơi khô đều bị cậu chất đống trong những căn phòng hướng bắc. Đậu nành thì vẫn như cũ cung ứng cho gia đình Vương gia làm đậu hủ cùng chao. Khoai lang thì bị Khưu Thành lấy ra một số đem chế biến, số còn lại thì để tồn kho không đụng vào.

Thời điểm mẻ khoai lang vừa được đào ra, Khưu Thành liền đem cọ rửa một phần, rồi lại lựa ra mấy củ khoai lang ngon ngon không lớn không nhỏ, không có lỗ sâu đục bỏ vào trong nồi lớn chậm rãi nấu. Sau khi nấu chín, cậu lại vớt ra, cắt miếng phơi nắng làm khoai lang khô. Thời điểm A Thường đi đến trường mỗi ngày, cậu đều phải bỏ vào cặp sách của anh chàng một ít.

Đối với số khoai lang còn lại, cậu sẽ dùng dụng cụ bào chuyên biệt bào thành dạng sợi nhỏ, đặt lên chiếu khiêng đến nóc nhà phơi khô, rồi lại dùng túi nhựa không thấm nước cất chứa. Về sau mỗi ngày khi cần nấu cám heo, cậu chỉ cần bỏ vào trong đó chút thứ này, heo ăn vào đều rất dễ lên cân.

Suy xét đến khả năng vấn đề lương thực trong mùa đông năm nay sẽ tương đối nghiêm trọng, Khưu Thành đã đem số lúa mới thu hoạch được gần đây bán luôn cho Bạch lão đại.

Thời điểm giao dịch, cậu mới biết được, nguyên lai giá gạo gần nhất ở bên tỉnh lỵ đã hạ xuống, mà giá bột ngô lại tăng cao ngất ngưỡng. Xem ra không ít người đều đã nghe được tiếng gió, chỉ sợ mùa đông năm nay sẽ trôi qua không dễ dàng.

Lúc đang nghĩ đến việc này, chuông cửa lại vang lên. Từ bên ngoài liền vọng đến mấy tiếng kêu loạn Khâu thúc thúc cùng A Thường của lũ nhỏ. Không cần phải nói, khẳng định là đám nha đầu tiểu tử nhà Vương gia lại đến nữa.

Đám tiểu quỷ lúc giáp mặt với Khưu Thành đều sẽ đồng loạt gọi chú, còn lúc hỏi hang đến A Thường liền trực tiếp gọi danh tự, hoàn toàn quên mất mấy vụ bối phận này nọ.

A Thường vừa nghe đến thanh âm của bọn nhóc, liền nhịn không được lăn một vòng trên cái đệm. Hắn thật chán ghét cái đám bóng đèn nhỏ kia.

“Khâu thúc thúc, bọn con đến tìm A Thường cùng làm bài tập.” Cửa vừa mở ra, vài đứa nhóc con liền nối đuôi đi vào. Đứa thì ném túi sách, quẳng túi sách, đứa thì chiếm sô pha lăn sô pha, hạnh động nom có vẻ rất quen thuộc.

“Sao mấy người lại tới nữa?” A Thường oán giận.

“Hì hì, A Thường à, bài tập của anh làm tới đâu rồi? Nghe nói bài tập cuối tuần của lớp anh siêu cấp nhiều nhá.” Tiểu tử A Lỗi cười hì hì bảo, căn bản không đem cái bộ mặt như oán phụ của A Thường coi ra gì.

“Sắp xong rồi.” A Thường nói dối.

“Lừa ai hả? Trước giờ, anh nếu không đợi đến một khắc cuối cùng sẽ không hoàn thành bài tập đâu. Để em xem xem! Chao ôi, còn chưa bắt đầu viết nữa là.” A Kiệt mở sách bài tập của A Thường ra nhìn nhìn, sau đó liền hô to gọi nhỏ.

“Bộ ai kia làm xong rồi hả?” A Thường hỏi hắn.

“Hé hé, còn chưa bắt đầu.” A Kiệt sờ sờ mũi, đem sách bài tập đặt về chổ cũ cho A Thường.

“Được rồi, nhanh làm bài tập đi, đừng tám chuyện nữa.” Tiểu Linh lúc này đã đem tập bài tập của cô nhóc bày trên bàn trà, sau khi lấy bút mấy liền bắt đầu viết a viết.

“Vậy mấy đứa ngoan ngoãn làm bài tập. Chú đi lên lầu xem xét một chút, đêm nay chúng ta sẽ ăn mì xào tương. Vẫn là quy tắc cũ, viết xong bài tập mới được ăn cơm.” Khưu Thành đã nói với lũ nhỏ như vậy trước khi lên lầu.

Mấy đứa tiểu quỷ này đến nhà bọn họ làm bài tập cũng không phải lần đầu, bình thường khi tụi nhỏ lại đây, Khưu Thành đều phải lo cả chuyện nấu cơm cho chúng.

Đám nhỏ vừa đến, thời gian làm bài tập của A Thường cũng không kéo dài quá lâu. Nguyên nhân một phần là do phần thưởng cho đứa hoàn thành bài tập đầu tiên chính là có thể chạy đến bàn chọn chén cơm lớn nhất trước. Đương nhiên, cũng vì ai đó còn có ý tứ muốn biểu hiện trước mặt nữa kia của mình. Với lại nếu hắn mà bại bởi đám nhóc xấu xa này, quả thực rất mất thể diện à.

Khưu Thành một mình lên tầng mười lăm, thông qua “Thiên La nhãn” quan sát động thái ngày hôm nay quanh thành phố Tân Nam. Gần đây, thế cục ở thành phố Tân Nam hơi có chút khẩn trương, nên số lần Khưu Thành sử dụng “Thiên La nhãn” cũng thường xuyên hơn trước.

Phía trên đã hạ văn kiện, yêu cầu các thành phố lớn nhỏ trên toàn quốc mau chóng chứng thực hộ tịch cho những người dân di cư từ phương Nam đến. Bắt đầu từ tháng mười hai, cần phải để cho bọn họ được đối xử như người dân bản xứ, được hưởng quyền lợi có hạn ngạch mua thức ăn như bao người.

Thế nhưng văn kiện dù đã đưa tới, lương thực lại chẳng thấy xuất hiện. Phía lãnh đạo cấp cao ở thành phố Tân Nam, mấy ngày này cũng đã có chút sứt đầu mẻ trán. Mắt thấy ngày lành đã sắp đến, ai cũng không muốn mất chức vào thời điểm này, nhưng nhiều người như vậy, lương thực phải đưa từ nơi nào đến cho đủ?

Mặt trên không có hàng, bọn họ đành phải thu từ dưới tay. Do đó vào mấy hổm rài, các vị lãnh đạo ở thành phố Tân Nam đều đi một vòng đến tìm các chủ nông trường để nói chuyện. Hi vọng có thể cầm được ít lương thực từ chổ những chủ nông trường này, mà lợi thế đàm phán của bọn họ, chính là những khu đất trực thuộc thành phố Tân Nam.

“Văn Hải à, cậu giao hết lương thực ra như vậy, có phải đã có hơi nóng nảy rồi không?” Tại trung tâm thành phố Tân Nam, trong một tòa nhà bên cạnh bờ sông Tân Nam, Cát Hồng Xương đang nói chuyện với em rễ Ngải Văn Hải.

“Tình huống năm nay vừa thấy đã biết không tốt, lương thực bên trên đã rơi vào thế bí, phía dưới lại có không ít người ngóng trông chờ mua lương. Tuy khu vực của chúng ta cũng có sản xuất, nhưng lại gặp phải mấy người phía Nam di cư đến, liền tính mọi người đều lấy lương thực ra hết, cũng không nhất định có thể thuận thuận lợi lợi qua hết mùa đông này. Chứ đừng nói đến chuyện mấy lão hồ ly kia đều có tính toán nhỏ nhặt trong lòng cả.” p2haehyuk.wordpress.com/

Ngải Văn Hải tựa vào sô pha, rít từng ngụm nhỏ từ điếu thuốc. Chậc chậc, mùi vị này rất được. Xem ra mấy kẻ phía trên kia hiện đã như lửa đốt mông, nếu không phải vì chuyện lương thực, thì căn bản đừng mong bọn họ có thể đem thứ tốt như vậy ra ngoài.

“Cho dù là thế, nhưng nếu chúng ta hiện tại đều lấy lương thực ra hết, đến khi ấy không phải đều mất hết lợi thế sao?” Cát Hồng Xương nói.

“Anh vợ à.” Ngải Văn Hải chậm rãi phun ra một vòng khói, nói: “Lúc này mà không ra tay thì sẽ có rất nhiều người chết.”

Hắn vừa nói như vậy, Cát Hồng Xương cũng trầm mặc. Tuy nói bọn họ từ trước cũng không phải chưa từng trải qua cảnh giết người vì đánh đổi, song tình huống hiện tại lại không giống như vậy. Trước kia, vacxin phòng ngừa virus X còn chưa được nghiên cứu ra, ai biết nhân loại có thể rơi vào cảnh diệt vong hay không? Khi ấy căn bản là nhìn không thấy hi vọng, dưới tình huống như vậy, những thủ đoạn bọn họ sử dụng không khỏi có chút cực đoan thiết huyết.

Nhưng tình huống trước mắt đã khác xưa. Nay, thế đạo nhìn như sắp tốt đẹp trở lại, bọn họ không thể làm gì khác ngoài việc vươn một cánh tay hỗ trợ, nói không chừng vài người tốt số còn có thể sống được qua ngày.

“Anh nói với bọn họ, mấy tháng kế phải yên tĩnh chút. Trông kỹ thức ăn của chúng ta là được, những chuyện khác thì đừng can thiệp vào.” Một lát sau, Ngải Văn Hải mới mở miệng lên tiếng.

“Được, anh hiểu rồi.” Cát Hồng Xương đáp. p2haehyuk.wordpress.com/

Nhìn đến đây, thái độ của Ngải Văn Hải đã được xác minh rõ ràng. Khưu Thành đem hình ảnh xoay chuyện, xem xét một vài nhân vật còn lại đang nắm lương thực trong thành phố Tân Nam.

Kết quả đúng y như những lời Ngải Văn Hải nói. Những người này đều có tư tâm riêng của mình. Khi các lãnh đạo tìm đến họ bàn chuyện lương thực, bọn họ mặt ngoài tỏ thái độ coi như phối hợp, sau một phen cò kè mặc cả, cũng đáp ứng thông qua việc trợ giúp một ít lương thực, thế nhưng mỗi người cơ hồ đều có chuẩn bị đường lui phía sau.

“Ba thật sự quá anh minh. Vẫn là sân nuôi vịt của chúng ta tốt nhất, bọn họ căn bản sờ không được chúng ta đã dùng mấy con vịt kia đổi được bao nhiêu lương thực về. Không giống mấy tên ngu kia, tính toán sản lượng một chút liền lộ rõ nội tình.” Trong nhà của Thẩm Định Quân, Thẩm Hàn Vũ đang ra sức nịnh bợ lão cha của mình.

“Cái này gọi là tài tính toán. Hàn Vũ, con phải nhớ kỹ, muốn trở thành một thương nhân thành công, phải so với người khác nhìn xa hơn. Mà mấy tên có tầm nhìn hạn hẹp kia, ở trên con đường này chắc chắn sẽ không đi xà được đâu.” Trên gương mặt vẫn thường  biểu lộ sự đứng đắn của Thẩm Định Quân cũng khó nén được vài phần đắc ý, được con trai nịnh bợ như vậy hiển nhiên rất thoải mái. p2haehyuk.wordpress.com/

“Đúng vậy, ba, đợi đến khi lương thực thật sự thiếu thốn tới nơi, chúng ta có thể lấy được bao nhêu mẫu đất? Nghe nói Ngải Văn Hải đều đem tất cả lương thực ra đổi đất, thật sự là ngu ngốc mà.” Thẩm Hàn Vũ lúc này cũng đầy mặt đắc chí hài lòng. Đồ của lão tử, đến cuối cùng không phải đều thuộc về hắn sao, mấy kẻ thậm hụt kia căn bản đừng nghĩ chấm mút cái khỉ gì.  haehyuk8693

“Người trẻ tuổi, chung quy vẫn quá non nớt.” Thẩm Định Quân khinh miệt nói.

“Đợi đến khi ấy giá lương thực đội lên cao, chúng ta lại tùy tiện lấy mấy trăm cân đem ra ngoài, đổi tám mười khối đất của hắn về, ăn chết hắn.” Thẩm Hàn Vũ biết cha mình không dễ đối đầu với Ngải Văn Hải cho lắm, nên lúc này bèn lửa cháy đổ thêm dầu.

Lúc trước bọn họ mới từ phía Nam trở về, rất nhiều thế lực bản địa đều biểu hiện tương đối bài xích. Ngải Văn Hải khi đó rất lãnh đạm với Thẩm Định Quân, tuy rằng chưa để lão bắt được lỗi, thế nhưng vẫn đồng dạng chưa cho lão lấy chút mặt mũi. Thẩm Định Quân ngoài mặt tuy chả thấy gì, kỳ thật ở trong lòng đã ầm thầm đánh một dấu bút cho đối phương.

Đương nhiên, trong chuyện này cũng bao hàm cả khinh thị cùng địch ý của Thẩm Định Quân đối Ngải Văn Hải. Lúc trước hắn ở tại thành phố Tân Nam nói một thì sẽ không có hai. Hiện tại thì sao, lời nói của Ngải Văn Hải nay so với lão còn giá trị hơn. Cái tên Ngải Văn Hải kia thì là cái thá gì chứ, năm đó Thẩm Định Quân hắn làm giàu, Ngải Văn Hải còn không biết đang ở công trường nào làm công nhân khiêng bao cát kiếm miếng cơm lót bụng.

“Hàn Vũ à, lề lối của con vẫn yếu kém lắm.” Lão thần Thẩm Định Quân ra sức chỉ dạy cho con trai ngoan của mình: “Thật sự nếu chạm đến thời điểm thiếu lương thực bạo phát, lương thực dùng để cứu mạng người, không phải chỉ dùng giá cả để cân nhắc. Mạng người là giá gì, lương thực lại là bao nhiêu, con biết không?”

“Ba, ý của người là?” Thẩm Hàn Vũ khiêm tốn thụ giáo. haehyuk8693

“Điều cha muốn nói tới chính là phải đặt tầm mắt về lâu về dài, kết cấu phải lớn. Con đừng chỉ nhìn chằm chằm chút lợi ích cỏn con này. Tại thành phố Tân Nam này, mảnh đất tốt nhất đang nằm trong tay ai? Còn có kế đến sẽ có những đại gia nào sắp di dời đến…” Thẩm Định Quân nói tới đây lại dừng một chút, nhìn về phía con của lão: “Chắc con đã hiểu rồi chứ!?”

“Dạ, con đã hiểu.” Thẩm Hàn Vũ liên tục gật đầu, nhưng trong lòng hắn còn có nghi hoặc: “Nhưng mà ba, những người đó bình thường sẽ không thiếu lương thực, phải không?”

“Chậc, đầu bị lừa đá rồi à? Vĩ nhân đã nói như thế nào, khi có điều kiện thì tiến về trước, nếu không có điều kiện thì sáng tạo ra nó rồi mới tiến lên, rõ chưa?” (When the conditions exist, go ahead; when they don’t exist, then create them and go ahead. – Dư Thu Lý)

“Rõ! Rõ ạ! Ba, sao người có thể nghĩ ra cái này hay vậy, ba mà không nói là con căn bản chẳng thể nghĩ tới.”

“Con còn phải học nhiều.” p2haehyuk.wordpress.com/

“……”

Khưu Thành cắn khoai lang sấy khô, nhìn hai cha con nọ hát xướng làm trò khỉ, sau đó lại liên tục chuyển vài hình ảnh, quan sát hướng đi của mấy thủ hạ của Thẩm Định Quân, nhớ kỹ vị trí các kho lúa của lão. nhuy

Xem xem thời gian cũng không sớm, cậu liền đóng “Thiên La nhãn”, xuống lầu làm mì xào cho A Thường cùng đám tiểu tử nha đầu của Vương gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play