A Thường đứng ở bên đường cái, quay đầu nhìn, chỉ thấy tại tiểu khu Gia Viên ở đằng sau, Khưu Thành đang đứng trên tầng mái cao nhất trông về phía hắn. Hắn gãi gãi lỗ tai, trong lòng cảm giác có chút ủy khuất, lại quay đầu tiếp tục chờ xe.
“Bác tài xế, dừng xe dừng xe! Bác tài xế mau dừng xe, nơi này có người muốn lên xe.” Bên đường cái, một chiếc xe tải màu vàng đang chạy tới. Xe còn chưa chạy đến trước mặt A Thường, anh chàng đã nghe được thanh âm ồn ào của đám nhóc nhà họ Vương.
“Bác biết rồi, mấy đứa mau ngồi trở lại vị trí đi!” Bác tài bị bọn nhóc làm cho đau cả đầu. Hắn khống chế xe, vững vàng dừng lại trước mặt A Thường.
Lúc trước, hắn đã nghe các giáo viên trong trường học nói qua, trường họ có một học sinh lớn tuổi được xếp lớp ở đây, ngụ tại tiểu khu Gia Viên bên cạnh đại học Tân Nam.
“A Thường, mau lên đây, bên này còn có chổ.” Mấy cô nhóc cậu nhóc nhà họ Vương hôm nay có vẻ thực hưng phấn.
“Ngô.” A Thường ỉu xìu đi về phía họ. p2haehyuk.wordpress.com
Vì muốn xếp lớp cho A Thường đi học, Khưu Thành gần nhất cũng vì hắn làm không ít chuẩn bị. Quần áo giày vớ đều đặc biệt chọn kiểu dáng học sinh mua mấy bộ. Cậu còn giúp anh chàng chọn một cái túi sách, loại ba lô kiểu dáng đi học dành cho nam nay vì được làm toàn bộ bằng da nên giá cả chẳng rẻ chút nào.
A Thường hôm nay mặc một cái áo sơ mi trắng tay ngắn phối với cái quần màu đen, nhìn không khác gì các học sinh thông thường. Kỳ thật, đây đều là những món hàng mà Khưu Thành mua từ các nhãn hiệu có tiếng trên mạng internet. Ngay cả trên chân của anh chàng cũng đang mang một đôi giày da hiếm có. A Thường không thích xuyên giày da cho lắm, bất quá Khưu Thành nói nhìn rất được mắt, hắn liền miễn miễn cưỡng cưỡng mang vào chân.
(NY: Bạn Thành cưng chồng gớm ~ mà bạn Thường cũng nghe lời vợ hết sức ~ Qủa là 1 cặp trời sinh hehe~)
Khưu Thành sở dĩ tận tâm như vậy, chủ yếu vẫn là do lo lắng A Thường ở trong trường học sẽ bị người khác ăn hiếp. Thời buổi bây giờ, con nít đều rất ma lanh, nhất là năm năm trước đây thế đạo lại không tốt, bọn nhỏ càng trưởng thành sớm, có vài đứa thậm chí còn có thể nhiễm trên người một ít thói ăn cướp.
Lấy kinh nghiệm xã hội của A Thường, muốn lăn lộn trong 1 xã hội thu nhỏ như cá gặp nước, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
Trừ giúp hắn xử lý vẻ ngoài dùng làm thứ tranh thủ hảo cảm của thầy cô giáo cùng các học sinh, Khưu Thành còn cố ý đi một chuyến đến nhà chủ nhiệm lớp, mang theo một ít tương ớt và chao của nhà mình làm quà biếu. Đây đều không phải thứ gì quá tốt, nhưng ở thời buổi hiện tại cũng được coi như ra tay hào phóng.
Khưu Thành cùng chủ nhiệm lớp nói một chút về tình huống A Thường, để cô sau này hỗ trợ chiếu ứng một chút, nếu ở trong trường học phát sinh chuyện gì thì nhờ cô sớm thông tri cho mình.
Mặt khác, Khưu Thành cũng đi một chuyến đến nhà vị thấy giáo đã giúp A Thường xử lý chuyện xếp lớp lúc trước. Đồng dạng tặng chút tương ớt và chao tỏ vẻ cảm tạ, để đối phương về sau quan tâm A Thường nhà cậu nhiều chút.
“Oa oa, A Thường hôm nay mặc quần áo mới nha?” A Phong, A Lỗi hiện tại cũng đã đến lúc biết đùa giỡn xấu đẹp, thấy A Thường hôm nay mặc một thân quần áo mới, đều có điểm thèm thuồng.
Này cũng thật quá đẹp trai đi, nhân vật nam chính mà mấy hôm trước bọn họ xem trong phim thần tượng đại khái cũng chỉ đến vậy là cùng. Bất quá không thể không nói, dáng người A Thường so với hắn còn muốn tốt hơn.
“Áo sơmi này thật trắng, mặc rất ra dáng, cái này mua mất bao nhiêu tiền vậy?” A Kiệt vươn móng vuốt sờ sờ cổ tay áo A Thường.
“Mười lăm đồng tám hào.” Được người khen đẹp trai, tâm tình A Thường vẫn tương đối vui vẻ.
“Má ơi! Nhiêu đó đủ mua hơn trăm cân bột ngô á.” A Lỗi biết, hắn cùng A Phong A Kiệt khẳng định là không vui.
“Khâu thúc thúc thật rộng rãi.” Tiểu Linh cũng nhịn không được cảm thán.
“……” Người đang được khen là rộng rãi hiện tại đang dùng Thiên La nhãn xem xét tình hình trong xe nhà trường, đương nhiên cậu cũng không hề bỏ qua ánh mắt hơi hơi ghé nhìn của tài xế cùng các học sinh khác. p2 haehyuk.wordpress.com
Từ lúc quyết định để cho A Thường đi con đường này, Khưu Thành cũng đã dự đoán được A Thường khẳng định sẽ thu hút không ít mắt nhìn của người khác, thậm chí nói không chừng còn có người bởi vì vậy mà nổi lên tâm tư lệch lạc với hắn. Thế nhưng Khưu Thành cảm thấy chuyện này so với việc bị người khác xem thường còn tốt hơn.
Đợi đến được trường học, Vương Kiệt thấy tâm tình của A Thường vẫn suy sụp, liền vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi: “Không có cách nào khác, ai kêu anh đem mấy thứ học được lúc trước quên sạch bách, hiện tại đành phải học lại lần nữa.” editNhuY
Sau đó, mấy đứa nhỏ liền vô cùng cao hứng chạy về phía phòng học của mình. Xa xa, A Thường còn nghe được thanh âm nói nhỏ của Tiểu Linh cùng Tiểu Yến.
“A Thường thật đáng thương, còn phải học tới hai lần.”
“Đúng vậy, tại sao có thể quên được chứ!?”
“Ai nha, chúng ta trăm ngàn không thể giống ảnh.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
A Thường:“……” HảiHách8693
Trong buổi sáng của ngày khai giảng đầu tiên, trường học tiến hành việc giao lưu bình thường trước khi vào học. Đầu tiên, giáo viên sẽ tập trung tất cả học sinh lại, kéo đến sân thể dục, tổ chức buổi giao lưu vào sáng sớm.
A Thường chán đến chết đứng ở dưới cùng đội ngũ đánh cái ngáp. Dưới ánh mặt trời, áo sơmi trắng trên người anh chàng có vẻ càng thêm trắng xoá. Cả người hắn thoạt nhìn thập phần anh tuấn soái khí, thêm một đầu tóc ngắn xoăn xoăn tự nhiên, càng giúp cho anh chàng có thêm vài phần khí chất quý tộc. Đối với học sinh lớn tuổi đẹp trai như vậy, nữ học sinh trong trường cùng các giáo viên nữ đều tỏ vẻ thực hoan nghênh.
Sau buổi nói chuyện chào hỏi vào sáng sớm, mỗi lớp đều sẽ có buổi gặp mặt riêng. Lúc này, các học sinh trở lại phòng học, do chủ nhiệm đứng lớp. Đầu tiên, các giáo viên sẽ tự giới thiệu một chút, rồi nói đến một ít vấn đề cốt lõi, còn có một ít khẩu quyết cổ vũ học sinh chăm chỉ học tập tiến về tương lai tươi sáng.
Trong số đó, chủ nhiệm lớp ba hai đã trọng điểm hướng mọi người giới thiệu về A Thường, để cho các bạn học về sau cùng với hắn đoàn kết hữu ái. Các học sinh lúc ấy đều nhất nhất dạ vâng, nhưng vừa xoay mặt liền xảy ra vấn đề, sự tình phát sinh vào lúc ăn trưa ngày hôm đó.
Việc này nói đi nói lại, cũng trách Khưu Thành đã chuẩn bị cơm trưa quá ngon cho A Thường. Một phần cà tím ngâm tương, một phần cải bẹ xanh xào tỏi, nguyên bản còn định cho thêm chút cơm trắng, cuối cùng ngẫm lại, cơm thật sự quá gây chú ý, cậu mới bỏ vào mấy cái màn thấu vừa trắng vừa bự.
Dù thức ăn chỉ có như vậy, vẫn làm cho đám học sinh thèm đến mức mắt bắn lục quang. Vừa lúc A Thường đang ăn, liền có vài nam sinh đi về phía cậu.
“Ê, tên học muộn.” Một nam sinh “ầm” một tiếng vỗ lên mặt bàn A Thường đang ngồi.
“Gì?” Tất cả lông tóc trên người chàng mèo đều dựng đứng. Thằng nhóc đang muốn tìm hắn đánh nhau sao?
“Anh ăn cái gì vậy, có ngon không?” Bên cạnh, một nam sinh khác lên tiếng.
A Thường nghe thấy có người hỏi hắn cơm trưa ăn ngon hay không, liền theo thói quen tính đưa qua một ít. Bình thường lúc hắn cùng mấy đứa nhóc Vương gia còn có mấy đứa con nít ở tiểu khu Gia Viên ở chung đều như vậy hết, chẳng qua động tác vừa mới làm ra một nửa, hắn lại đem màn thầu trong tay bỏ vào chiếc hộp bên trong.
“Không cho.” A Thường lời ít mà ý nhiều nói. p2haehyuk.wordpress.com
“Hắn nói không cho.” Một nam sinh đứng trước mặt A Thường quay đầu cười nói với đứa bên cạnh.
“Không cho cũng phải cho!” Nam sinh kia không nói hai lời, vươn tay hướng cà men A Thường thò qua. Hiện tại toàn bộ trường học còn có ai chẳng biết, cái tên lớn tuổi được xếp vào lớp bọn họ chẳng qua chỉ có diện mạo tốt mà thôi, kỳ thật căn bản chính là thằng ngốc, bằng không hắn vì sao lớn đến như vậy còn đi học lớp ba?
“!” A Thường nhanh tay ôm lấy cà mèn, một phát nhảy lên bàn học ngồi xuống, đầy mặt đề phòng nhìn bốn phía.
Bọn họ có ý gì đây? Muốn cướp đồ của hắn? Liền chỉ bằng mấy tên nhãi con mà ngay cả đám gà nhà hắn chưa chắc đã đánh lại ư? A Thường cảm giác có chút khó có thể tin tưởng, lá gan của con nít nhân loại thật sự quá lớn.
“Ngăn hắn lại! Đừng cho hắn trốn thoát!” Mấy tên nam sinh thấy A Thường ngồi trên bàn, vội vàng kêu người đến giúp đỡ. Trong lớp có vài nam sinh đã thèm thuồng cơm trưa A Thường từ lâu, lúc này lại thấy nhiều người động thủ như vậy, có vài người nhịn không được liền gia nhập vào.
Trong phòng học nhất thời kêu loạn một mảnh, các nữ sinh đều trốn ra xa, có đứa còn dứt khoát chạy ra hành lang bên ngoài đợi, còn có đứa thì chạy đi tìm giáo viên.
“Mẹ nó! Vẫn để cho nó trốn thoát! Mau đuổi theo!”
Không quá hai phút, A Thường liền chạy thoát khỏi phòng học. Kỳ thật hắn hiện tại cũng cảm thấy đặc biệt buồn bực. Bởi vì Khưu Thành nói với hắn, tại chổ đông người tốt nhất không nên đánh nhau, trừ phi đụng tới tình huống đặc biệt nguy hiểm. Nhưng tình huống hiện tại còn xa lắm mới được kêu là nguy hiểm, vì thế hắn cũng chỉ có thể ôm cà men, bị một đám nhãi con không biết sống chết kêu căng đuổi chạy khắp trường.
Chạy chạy, A Thường nhìn đến phía trước có một bức tường, hắn không hề nghĩ ngợi, lập tức liền lủi lên, ngồi xổm trên đầu tường, mở ra cà men, cầm màn thầu bên trong cắn một ngụm.
Phía dưới tường vây còn có mấy nam sinh đang đứng, bọn họ ở bên dưới nhao nhao ồn ào, trong đó còn có đứa hướng A Thường ném đá. A Thường căn bản không đem công kích của nó để vào mắt, đối mặt với mấy cục đá ném tới, thân mình của hắn mềm dẻo uốn lượn liền tránh thoát đi.
“Mấy đứa là đang làm cái gì? Các người đến đây đi học hay là làm cướp!!?” Lúc này, giáo viên trong trường học cũng chạy tới.
Vừa nãy, học sinh lớp ba hai đã chạy đi tìm chủ nhiệm lớp. Chủ nhiệm lớp họ là một giáo viên nữ hơn ba mươi tuổi, đụng tới loại tình huống này, cũng không dám tự mình ra mặt, vội vàng chạy đi tìm viện binh, không dễ dàng gom đủ mấy giáo viên nam, lúc này mới rốt cuộc chạy tới.
“Chúng em chỉ nói đúa thôi mà.” Dưới tường vây, nam sinh đi đầu bĩu môi, ra vẻ không quan trọng nói.
“Đúng vậy đó cô, chúng em chỉ nói đùa với anh ta.” Một vài nam sinh to gan khác cũng cười hì hì, còn mấy đứa nhát gan thì chẳng dám lên tiếng.
“Đùa cái gì mà đùa? Có ai chơi như vậy không? Mấy em đi đến văn phòng cho tôi, một lát nữa liền kêu người nhà qua đây, không trị được tụi bây liền không xong!” Phó hiệu trưởng tiến lên một bước, một phen kéo lấy tên nam sinh kia giáo dục, rồi lôi nó về phía phòng hiệu trưởng. p2haehyuk.wordpress.com
“Ba mẹ của em đều không có ở nhà.” Nam sinh kia ai u kêu một tiếng, lúc này mới có điểm kinh hoảng.
“Ban ngày không có ở nhà chúng ta liền tới buổi tối. Việc hôm này khẳng định phải xử phạt em, nếu còn có lần sau, các em cũng không cần đến trường học.” Phó hiệu trưởng nhất quyết không tha, một đường kéo nó đi.
“Các người không thể làm như vậy, quốc gia hiện tại cổ vũ giáo dục, các người không thể tùy tiện khai trừ học sinh!” Nam sinh kia phẫn nộ ồn ào kêu to.
“Khai trừ? Khai trừ cái rắm! Tiểu tử ngươi nếu dám đối đãi với bạn học như vậy, lão tử liền có thể đối xử với ngươi như vậy trước.” Phó hiệu trưởng hung tợn nói.
Mấy vị giáo viên còn lại cũng người người đều vẻ mặt bình tĩnh, áp giải mấy nam sinh dưới tường vây đi về phòng hiệu trưởng.
Tại hành lang cách đó không xa, có mấy cái nam sinh thậm thụt hướng bên này nhìn nhìn, rất nhanh liền lùi về sau. Vừa nãy, bọn họ cũng tham dự hành động chặn đường A Thường trong phòng học, chẳng qua không đuổi theo ra mà thôi. Lúc này bọn họ trong lòng đều có chút lo sợ, sợ mấy vị giáo viên kia lát nữa sẽ phát hiện ra, rồi đến phòng học bắt bọn họ.
Kỳ thật trường học lúc này đây sở dĩ sẽ làm to chuyện như vậy, cũng không chỉ do mỗi chuyện A Thường.
Trong thời gian năm năm trước, bởi vì sinh tồn gian nan, công tác giáo dục khó tránh khỏi có chút sơ sẩy. Mấy đứa nhỏ cũng cảm nhận được sinh hoạt gian khổ, đại đa số hài tử đều biểu hiện tương đối trưởng thành sớm. Trong đó còn có một bộ phận nhỏ, đã bị nhiễm phải một ít tập tính bất lương. Lúc này đây, nếu phía trường học không thể hiện ra một mặt cường ngạnh, về sau này, học sinh chắc sẽ quậy phá đến nghiêng trời lệch đất.
Khưu Thành xuyên qua Thiên La nhãn nhìn thấy một màn này, cuối cùng mới thoáng yên lòng, chỉ cần nhà trường ra lực, mấy tên nhãi kia chắc chắn sẽ bị dày vò tới biến dạng.
Chạng vạng, đương lúc xe đưa rước của trường học chở A Thường bọn họ tới giao lộ bên ngoài tiểu khu Gia Viên, hắn phát hiện Khưu Thành thế nhưng đang đứng ở đó chờ hắn.
Nhìn thấy hình ảnh quen thuộc của ai kia, tâm tình buồn bực cả ngày nay của chàng mèo rốt cuộc đã thoải mái. Ngay lúc cửa xe sau vừa mở ra, hắn liền khẩn cấp lủi trở lại bên người Khưu Thành.
“Ở trường học có tốt không?” Khưu Thành cười hỏi hắn.
“Ngô.” A Thường hàm hồ lên tiếng, bị một đám nhãi nhép trong trường học truy đến mức nơi nơi chạy loạn, thật sự rất dọa người, hắn không muốn nói ra với Khưu Thành đâu.
Muốn nói đến chuyện đọc sách, trừ mỗi ngày phải đi đến trường học, còn có một việc khiến A Thường đặc biệt bất mãn chính là bài tập về nhà siêu nhiều luôn.
Đại khái là do việc chậm trễ trong công tác giáo dục mấy năm nay, trước mắt kiến thức căn bản của tuyệt đại đa số học sinh đều tương đối kém. Nên chương trình dạy trong trường hiện tại đặc biệt chặt chẽ, áp lực của giáo viên cũng rất lớn, mà tương ứng, các học sinh cũng đừng mong có thể thoải mái được. p2haehyuk.wordpress.com
Sau khi về đến nhà, A Thường đem túi sách quẳn xuống sàn, rồi cầm giấy bút sách giáo khoa bên trong ra, nằm ghé vào chiếc đệm của mình, viết viết làm làm bài tập. Nhiều chữ lạ từ mới như vậy, từng cái đều phải chép tới hai mươi lần, còn có bài học được dạy hôm nay cũng phải sao chép ba lần, còn có bài tập toán học, ô ô ô, thật nhiều quá đi!
Thời điểm Khưu Thành bưng hai đĩa đồ ăn từ trong phòng bếp đi ra, liền nhìn thấy tình cảnh A Thường cắn bút, đầy mặt khổ đại cừu thâm xòe xòe ngón tay làm toán, làm cậu nhịn không được nở nụ cười. Hồi trước lúc học tiểu học, bộ dạng cậu cũng không khác anh chàng hiện giờ là mấy.
Sinh hoạt học tập như vậy qua vài ngày, A Thường cũng chậm rãi thích ứng, tuy rằng hắn vẫn như trước không thích học tí nào.
Sau khi đám nhãi nhép trong lớp bị các thầy cô giáo hung hăng giáo dục một phen, cũng không dám ở trong lớp tìm hắn gây phiền toái nữa. A Thường gần nhất trôi qua coi như tương đối thanh tĩnh, chính là mấy đứa nhóc bên Vương gia không có qua đây tìm hắn.
Đối với chuyện ở trong phòng học lần trước, mấy nha đầu tiểu tử nhà Vương gia đều cảm thấy rất ngượng ngùng. Rõ ràng đã đáp ứng Khưu Thành chiếu cố A Thường, kết quả ngày đó A Thường xảy ra chuyện, bọn họ lại không có đúng lúc nắm được tin tức, đợi tới lúc đuổi qua, mọi người đều đã đi hết.
Trong trường học, trừ ngữ văn toán học, còn có một vài chương trình học khác. Trước mắt, A Thường thích nhất vẫn là tiết thể dục, bởi vì lúc vào tiết thể dục, hắn có thể chạy ra bên ngoài thông khí.
Buổi chiều thứ ba lại có một tiết thể dục, thầy thể dục dẫn bọn hắn chạy trong chốc lát, lại làm chút vận động đơn giản, liền để cho bọn họ tự mình đi chơi. A Thường liền tìm đến một chổ tương đối yên tĩnh trong trường học để ngủ.
Trong một góc trường, có một dãy nhà cũ có trồng mấy cây ngô đồng bên cạnh, A Thường bình thường đều rất thích qua bên này.
Buổi chiều hôm nay hắn vừa thiếp đi trong chốc lát, liền phát hiện có người đến gần. Sau đó rất nhanh, vài đứa nhãi nhép tìm hắn gây phiền toái lần trước liền vây khắp chung quanh. haehyuk8693
“Ha hả!” Mấy tên xú tiểu tử cười xấu xa hướng A Thường tới gần, lúc này, chung quanh thế nhưng chẳng có lấy bóng người.
“……” A Thường nhìn trái nhìn phải, lại vểnh tai nghe ngóng, rốt cuộc yên lòng. Lúc này, phụ cận quả thật một người đều không có.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT