Tối hôm nay lúc trở về, Khưu Thành đã nhặt vài cục gạch ở ven đường bỏ vào trong balô rồi khiêng về nhà. Cậu dùng mấy cục gạch vụn này xếp thành một chiếc bếp lò đơn giản trong căn phòng bỏ không đối diện, rồi lại dùng mấy khối gỗ còn dư lại lúc đóng giỏ gỗ vài hôm trước để châm lửa, phía trên đặt lên một cái chảo sâu lòng, ngắt thêm mấy cọng hành lá, nấu cùng với tôm nước ngọt.
Không có muối ăn, cậu đành phải dùng nước súc sạch bình đựng muối trong phòng bếp. Vào thời điểm rút lui lúc trước, vì để giảm bớt gánh nặng, mấy chai lọ này nọ, cậu không có mang theo. Một nồi tôm này nấu lên vừa thiếu dầu vừa thiếu muối, nhưng hai người bọn họ đều ăn tới vô cùng thơm ngọt, đến cuối cùng ngay cả một mảnh hành thái, một giọt nước canh cũng chẳng chừa lại.
Ăn xong tôm, Khưu Thành lại đi đến ban công tưới nước cho hoa màu. Lúc hái hành lá vừa nãy cậu cũng đã thấy được, trải qua thời gian một ngày, tất cả cây hoa màu đều đã cao dài lên không ít, phần đất trong giỏ cũng trở nên khô ráo.
Xem ra cho dù có sự trợ giúp của Tụ Linh trận, việc thu hoạch cùng phát triển của cây cũng tuyệt đối không thể tách rời nước cùng phân bón. Mà tốc độ phát triển của những cây hoa màu trên ban công nhà cậu lại càng nhanh hơn bình thường, như vậy chúng nó cũng đòi hỏi một lượng nước cùng phân bón nhiều hơn nữa. Thời gian đầu còn không sao, bởi vì lúc trước khi đi lấy đất, Khưu Thành đều chọn loại đất mùn đem về, loại đất này bản thân nó đã có một độ màu mỡ nhất định. Vào thời gian sau, đến khi hoa quả trổ bông kết quả, chỉ sợ độ phì nhiêu của đất sẽ không thể cân bằng.
Nếu muốn có được phân bón một cách mau lẹ thuận tiện, Khưu Thành ngược lại cũng biết một cách, đó là dùng nước tiểu của người pha loãng ở một mức độ vừa phải sau đó tưới vào trong ruộng. Chỉ cần pha loãng nước tiểu với tỉ lệ phù hợp, cho dù không có quá trình ủ phân lên men, cây trồng bình thường cũng sẽ không phát sinh hiện tượng héo úa.
Nghĩ đến đây, Khưu Thành liền dừng lại động tác trong tay, vào phòng lục lọi nửa ngày, cuối cùng lại đem mấy thứ trong thùng rác đổ ra hết, xách vào buồng vệ sinh, xả một bãi nước tiểu vào. Kế tiếp cậu lại xách ra ban công, đổ vào mấy gáo nước, rồi mới thật cẩn thận tưới vào chỗ đất cách xa bộ rễ của cây trồng một khoảng.
"Được rồi, ngủ đi thôi!" Làm xong này nọ, Khưu Thành mới nói với tên gia hỏa vẫn luôn theo trước theo sau bên người.
Hiện tại nơi ở của bọn họ còn chưa có mở điện, Khưu Thành mỗi ngày đều ngủ thật sớm, sau đó vào sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau khi trời vừa mới tờ mờ sáng cậu liền rời giường. Trước khi đi làm công, cậu vẫn còn một hai giờ rảnh để làm những chuyện khác, nào là nấu nước giặt quần áo, còn có chăm sóc hoa màu nơi ban công. Một khi linh khí sung túc, không chỉ hoa màu phát triển nhanh, mà ngay cả cỏ dại cũng dài rất nhanh, nếu không kịp nhổ bỏ, chúng sẽ giành hết chất dinh dưỡng của hoa màu trong giỏ.
Khưu Thành thay áo ngủ leo lên giường, tên kia cũng tự giác tìm một vị trí trên giường cho mình. Căn phòng hiện tại luôn đầy đủ linh khí, cái giường này cũng trở nên vô cùng thoải mái làm cho cậu thật thích nơi này.
Người kia không chịu nói lời nào, Khưu Thành cũng không có cách nào biết được tên của hắn. Có khả năng ngay cả tên của chính mình, người này cũng chẳng nhớ rõ.Nhưng dù sao cũng phải có một cái xưng hô, không thì về sau, Khưu Thành phải kêu hắn bằng gì bây giờ? Đặt tên người thật sự là một chuyện tiêu hao rất nhiều tế bào não, Khưu Thành suy nghĩ nửa ngày, mới rốt cuộc có được một gợi ý.
"Về sau, tôi sẽ gọi anh là A Thường nhé, thường của giản dị bình lặng ấy." Khưu Thành nói.
"Ư ư..." Trong bóng đêm, từ giường bên kia lại truyền đến một tiếng hừ nhẹ mang theo vẻ buồn ngủ.
"Đồng ý không?" Khưu Thành hỏi hắn.
"Ô." Bên kia đáp trả lại một tiếng.
Thế là cái tên A Thườngnày liền được quyết định như vậy, bất quá người trước mắt sẽ kêu tên này cũng chỉ có Khưu Thành mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Khưu Thành liền thức dậy làm việc, cậu đầu tiên là đi đến đại học Tân Nam hốt một túi phân dê, sau đó lại đi ra bờ sông Tân Nam lấy nước, cũng thuận tiện tắm rửa một cái.
Trong những gian phòng học ở đại học Tân Nam quả nhiên còn có dê sống, tổng cộng có ba con, hai con dê lớn một con dê nhỏ. Mấy con dê này vừa thấy A Thường đến liền be be kêu to, sau đó A Thường liền dắt chúng nó ra bên ngoài ăn cỏ.
Người kia không nói lời nào, Khưu Thành cũng không thể hỏi hắn mấy con dê này đến tột cùng là sao, bất quá có thịt để ăn là tốt lắm rồi. Người này hiện tại mỗi ngày đều ở chỗ cậu cọ giường còn cọ cả linh khí, đến lúc làm thịt dê, chắc cũng không đến nỗi ăn mảnh đi? (cọ~ tức chỉ xài ké, ăn ké hưởng ké...; ăn mảnh là ăn một mình~)
Sau khi Khưu Thành từ bờ sông Tân Nam vác hai thùng nước trở về, thì cũng là lúc bắt đầu một ngày làm việc mới. Trước khi mấy cây hoa màu trên ban công trưởng thành, cậu còn phải dựa vào phần công tác này để nuôi sống chính mình, cho nên cậu một chút cũng không dám lười biếng.
So với những tổ công tác khác ở khu vực này, tổ kỹ sư điện của bọn họ là nhóm có nhân số ít nhất, nhưng cũng là nhóm có tốc độ nhanh nhất. Nếu cứ tiếp tục như vậy, phỏng chừng còn chưa đến một tuần, bọn họ liền có thể tiến đến khu vực chung quanh đại học Tân Nam.
Buổi chiều, con trai lão Lý lại tới đây một chuyến, mang đến cho Khưu Thành một bao khuẩn HM nho nhỏ. Khưu Thành thật rất cao hứng, có chất lên men, đống phân dê được phơi ở ban công nhà cậu rất nhanh đã có thể lên men ủ phân. Nói không chừng trước khi cây ngô trổ bông, cậu còn có thể bón phân cho chúng thêm một lần.
Còn A Thường bên này, hắn cả ngày nay đều trôi qua chẳng chút thoải mái. Buổi sáng lúc hắn đang ở trường học chăn dê trên bãi cỏ, thì nghe thấy có một đám người đang hướng tới gần chỗ của bọn họ. A Thường thực cảnh giác, lập tức ôm dê con lên, rồi vội vàng đem hai con dê bự trở về chuồng dê.
Sau khi đem dê đưa vào chuồng xong, hắn lại trở ra bên ngoài lần nữa, cẩn thận quan sát hướng đi của những người đó. Loại sự tình này từ trước hắn cũng đụng phải vài lần, hồi đó là người của căn cứ lâm thời đến bên này thu nhập vật tư, cho đến sau khi căn cứ lâm thời giải tán, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ có người đến nơi này nhặt mót.
"...Cậu cũng quá vô ý, việc như thế sao đến bây giờ mới báo cáo lên? Cậu không biết trường đại học này đối với thành phố Tân Nam của chúng ta rất quan trọng sao?" A Thường trốn sau một lùm cây, xuyên qua khe hở, nhìn người đàn ông trung niên cao to đang nói chuyện.
"Tôi cũng mới nghe được có người đập phá cửa ký túc xá hôm qua, thiết bị dạy học cũng bị trộm đi không ít." Một người khác nói.
"Nghe nói? Việc này cậu còn phải nghe nói? Khu vực này có phải do cậu quản hay không vậy? Loại sự tình này dùng gót chân suy nghĩ cũng biết rõ, còn phải nghe người ta nói lại?!!" Người nọ tức mắng đến thở hổn hển.
"Anh cũng biết trong tay tôi chỉ còn vài quân lính, nếu tập trung lại thì còn có thể miễn cưỡng bảo vệ trị an trong nội thành, nếu phân tán ra thì còn là lực lượng gì nữa? Nếu tuyển thêm người, thì lại tăng thêm miệng ăn, ngài cũng biết tình huống hiện tại của chúng ta thế nào rồi đấy. Nếu phía trên không cấp lương thực, bản thân chúng ta còn có cách nào khác nữa?" Người bị mắng kia cũng là khổ đến không nói nổi, nhiệm vụ này thật khó khăn, nhưng dù khó hắn cũng phải làm, rời bỏ công tác này, hắn lấy cái gì nuôi gia đình sống tạm qua ngày đây?
"Ừ..." Người đàn ông cao to cắn răng trầm ngâm một tiếng, nói: "Tôi giúp cậu nói một tiếng, đại khái còn có thể tăng thêm năm danh ngạch. Cậu rút ra năm người, cần phải đem trường đại học này bảo vệ thật tốt, lần tới nếu lại phát sinh loại sự tình này, thì để cho toàn bộ bọn họ về nhà hít không khí đi."
"Ngài yên tâm, tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy thêm lần nào nữa." Người nọ liên tục cam đoan.
"Cậu chắc cũng đã nghe nói, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tháng sáu năm nay liền sẽ khôi phục trường đại học. Trước mắt các thành phố lớn trên toàn quốc đều thiếu người, thành phố Tân Nam chúng ta cái gì cũng không, chỉ có mỗi đại học Tân Nam này là còn thể chống đỡ được thể diện..."
A Thường thấy hai người nọ đi xa, liền vội vàng chạy đi tìm mấy con dê của mình. Về sau chỗ này sẽ được người khác canh giữ, mấy con dê của hắn mà đặt ở đây thì rất không an toàn, phải ngay lập tức dời đi mới được.
Mấy con dê này tuy được gọi đúng là dê núi, nhưng trên thực tế chúng nó chưa leo núi bao giờ cả. Lúc A Thường xua chúng nó đến chỗ của Khưu Thành, để bò đến được độ cao tầng 14 thì cũng thật quá sức của chúng nó rồi. A Thường đem mấy con dê an trí trong căn phòng bỏ không đối diện nhà Khưu Thành, sau đó lại lủi lên tầng cao nhất. Từ tầng cao nhất, hắn lộn mình đến ban công tầng 15, rồi lại chồm người đến ban công nhà Khưu Thành ở tầng 14 đẩy cửa đi vào, chạy đến phòng bếp, mở ra ngăn tủ tìm vài cái túi nhựa.
Hắn dùng mấy cái túi đem toàn bộ phân dê trong trường học đều đổ vào trong, sau đó khiêng từng túi từng túi chất đống ở cửa nhà Khưu Thành. Trải qua những bài học trong thời gian sống cùng lão Miêu, hắn phải che dấu tung tích của tất cả những hoạt động của mình, ngay cả phân cùng nước tiểu cũng phải che dấu hết. Nếu hắn muốn giấu kỹ mấy con dê của mình thì phải thủ tiêu cả phân của chúng nó. Bất quá nếu Khưu Thành thấy phân và nước tiểu này hữu dụng, hắn liền dứt khoát giúp Khưu Thành đem chúng vác đến đây hết.
Chuyển xong phân dê, công việc của hắn vẫn còn chưa có chấm dứt. Nếu nói thỏ khôn có ba hang, thì lão Miêu lúc trước cũng là như thế. Lão Miêu khi ấy có tới mấy chỗ ở có thể luân phiên đến cư ngụ, nếu có chỗ nào bị người phá hư hoặc là xuất hiện uy hiếp, lão Miêu sẽ buông bỏ chỗ đó, một lần nữa tạo nên một chỗ ẩn thân mới.
A Thường lại càng thập phần ham thích chuyện này. Hắn có vài cứ điểm ở đại học Tân Nam, mỗi một chỗ đều cất giấu rất là nhiều kho tàng. So với mấy chỗ đó mà nói, cái phòng đối diện nhà Khưu Thành, chẳng qua chỉ là địa phương dừng chân khi hắn ngẫu nhiên đi tuần tra thôi, căn bản không tính là cứ điểm chính thức.
Hiện tại đại học Tân Nam đã sắp bị người trông giữ cẩn thận, mấy cứ điểm bên trường đại học tất yếu phải bị hủy bỏ, mấy thứ được giấu trong cứ điểm cũng phải được lập tức chuyển dời đến nơi khác.
Vào thời điểm khuân vác mấy thứ này, nhìn nhìn thật nhiều của cải mà mình đã tích cóp, A Thường quyết định, hắn phải đưa cho bạn đời của mình một vài thứ mới được.
Không sai, trong nhận thức của A Thường, Khưu Thành chính là bạn lữ của hắn. Lúc trước lão Miêu cũng có bạn lữ, thời điểm đi dạo ở bên ngoài, lão Miêu đã phát hiện một con mèo khác, thế là nó liền tha con mèo kia về hang ổ. Chúng nó sinh hoạt cùng nhau một đoạn thời gian, lão Miêu có đôi khi còn có thể khẳng khái đưa cho đối phương một con chuột bự béo đô đô, chúng nó đều rất thích ăn cái kia à, A Thường lại không quá thích, hắn cảm thấy Khưu Thành hẳn cũng sẽ không thích đâu.
Đưa cái gì mới tốt đây? A Thường ra sức chọn lựa đồ trong một căn nhà trệt bên ngoài đại học Tân Nam, hắn cầm lấy một hạt châu thủy tinh đang tỏa sáng dưới dương quang bên cửa sổ, cảm giác có điểm luyến tiếc, lại thả trở về. Tiếp đến, hắn lại cầm lên một cái dao gọt trái cây sắc bén, vẫn là luyến tiếc, cái dao này rất hữu dụng với hắn à, chọn cái khác...
Chọn đến chọn đi, thẳng đến khi thái dương đều đã sắp khuất núi, hắn vẫn không thể đưa ra được kết quả. Lúc này, bụng của hắn đã rất đói, hắn quyết định trước đi ra sông trảo con cá, đợi ăn no rồi chậm rãi suy nghĩ tiếp.
Điều bất đồng với lão Miêu là kỹ năng bơi lội của A Thường phi thường tốt. Chỉ cần cho hắn vài công cụ, hắn liền có thể bắt được cá trong nước.
Dụng cụ dùng để trảo cá chính bảo bối của hắn, A Thường ở trong phòng lật rồi lật, lôi ra một cái lưới. Cái lưới này là hắn đã tìm được ở một cái thôn ven sông, mấy năm nay nó thật sự đã giúp hắn không ít việc. Tuy rằng hiện tại bên mặt tấm lưới đã bị rách ra vài cái lỗ, nhưng như thế cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng.
Từ bờ sông phụ cận nhà bọn họ, dọc theo sông Tân Nam hướng đến phía đông có một đập nước nhỏ, A Thường đang lội xuống chỗ nước ở gần cái đập, còn mang theo cái lưới để bắt cá. Mỗi lần như vậy, hắn đều sẽ có thu hoạch, lúc này đây cũng không ngoại lệ, hắn còn tóm được một con cá trắm cân nặng khoảng năm sáu cân.
Hắn đem cá trắm đánh sạch vẩy rồi lại loại bỏ mấy thứ trong bụng cá ở ngay bờ sông, sau đó lại đưa vào trong nước rửa rửa. Dựa theo thói quen của hắn từ trước, hiện tại đã có thể đem thịt cá ăn sống, nhưng mà vào lúc này, A Thường lại đột nhiên nhớ tới nồi tôm tối hôm qua, hắn liền đổi ý, quyết định đem con cá trắm này về cho Khưu Thành giúp hắn chế biến một chút.
Căn cứ kinh nghiệm tối hôm qua, trong quá trình chế biến còn phải bỏ thêm chút nguyên liệu, nhưng mà phòng bếp trong nhà Khưu Thành chỉ còn lại mấy cái bình không. Ngược lại hắn lại có rất nhiều mấy thứ kia, đường nâu cùng đường trắng đều là thứ hắn thích ăn, xì dầu cùng với dấm dùng để trét lên cá ăn cũng rất được, còn muối ăn thì tùy tiện trét lên cái gì đều có thể ăn. Hắn còn có một ít đồ gia vị hương vị là lạ, hắn không thích cho lắm, nhưng lại không nỡ vứt bỏ.
Cho nên vào tối hôm đó lúc Khưu Thành về tới nhà, liền nhìn thấy A Thường xách một con cá trắm trở lại, còn có rất nhiều đồ gia vị, thật sự là làm cho cậu cao hứng đến hỏng mất.
Cậu đương nhiên sẽ không biết, cái tên quỷ keo kiệt này kỳ thật còn giấu không ít đồ tốt ở bên ngoài à.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT