Mới chỉ hơn 5 giờ sáng, bệnh nhân phòng 511 liền tỉnh dậy, hắn nghiêng đầu nhìn về phía ánh mặt trời mờ nhạt ngoài cửa sổ, trong lòng có vô hạn quyến luyến.
Hắn biết bản thân mình đã bị lây nhiễm loại virus từ miền nam, mà giới y học hiện tại căn bản không có phương pháp chữa trị căn bệnh này, chỉ có thể ngựa sống chữa thành ngựa chết. Các loại thuốc đông thuốc tây đều đã được đem ra thử nghiệm, nhưng lại không có bất kì thứ gì có thể ngăn cản sự xói mòn của sinh mệnh lực, hắn biết, cái chết đang từ từ buông xuống…
“Tỉnh rồi à? Sao anh không ngủ thêm chút nữa?” Bên cạnh, vợ của hắn cũng nhỏm người ngồi trên chiếc giường dành cho người nhà bệnh nhân.
“Ngủ không được.” Thanh âm của người đàn ông trên giường càng lộ vẻ mỏng manh.
Trong lòng hắn có biết bao quyến luyến. Hắn còn chưa đến bốn mươi tuổi. Vài ngày trước hắn còn cùng vợ mình lên kế hoạch, đợi cuộc sống sau này tốt hơn chút, bọn họ sẽ cố gắng sinh con. Nếu như thật sự không được, nhận nuôi một đứa cũng rất tốt. Nhưng còn bây giờ thì sao, hắn sẽ chết, còn tương lai của vợ hắn phải làm thế nào đây?
“A!” Ngay lúc này, vợ của hắn đột nhiên kêu lên một tiếng. Người đàn ông gian nan quay đầu lại, gặp ánh mắt của vợ mình đang trừng to như chuông đồng, gắt gao nhìn chăm chú vào tủ đầu giường.
“Sao vậy?” Hắn hỏi. p2haehyuk.wordpress.com
“Này…… Này……” Vợ của hắn lắp bắp, thời điểm tối hôm qua lúc đi ngủ, cô rõ ràng đã đem cửa khóa kỹ, ai lại có thể lẻn vào được chứ? Nơi này là tầng năm đấy! Còn có, bốn chữ kia! Chúng nó, chúng nó là ý tứ gì đây?
“Khụ khụ, làm sao?” Nam nhân gian nan dùng cánh tay chống thân thể dậy, duỗi cổ nhìn về phía tủ đầu giường bên người.
“Hay là, hay là để em đi hỏi bác sĩ?” Vợ của hắn lúc này đã nhỏm dậy khỏi chiếc giường, trong lúc nhất thời có chút chân tay luống cuống. Bốn chữ kia giống như là ma quỷ đang không ngừng hướng về bọn họ vẫy tay, trong lòng cô có vô hạn lựa chọn, thế nhưng càng nhiều thêm là sự sợ hãi, đây thật sự là đường sống sao? Có thể hay không là……
“Đừng đi!” Người đàn ông cầm chặt cổ tay của vợ mình, lực đạo kia, hoàn toàn không giống như là một bệnh nhân đã nằm nhiều ngày trên giường nên có. Hắn ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đã làm bạn cùng mình nhiều năm trời, nói: “Đừng đi!”
“Nhưng, nhưng là……” Ánh mắt của vợ hắn hơi dao động, trong lòng kịch liệt giãy dụa.
“Đi liền không còn gì nữa!” Thanh âm của người đàn ông ám ách, thở hổn hển nói.
Hiện tại vào thời điểm rối ren thế này, nếu như để cho người khác biết được viên dược, bọn họ làm sao còn có cơ hội lưu lại nó. Một lũ nhân viên nghiên cứu dã tâm bừng bừng, lại thêm một đống tên có quyền có thế bị lây nhiễm, đến lúc lựa chọn hắn làm gì có quyền nói một tiếng không.
Sinh mệnh của hắn sẽ rất nhanh tiêu tán, giờ này khắc này, trước mặt hắn lại vẻ ra một con đường sống, vô luận đây là tiên đan cứu mạng, hay là độc dược giết người, hắn đều phải cược một phen.
Cược thắng, thứ hắn dành được chính là tương lai nửa đời sau, còn nếu thua cuộc, cùng lắm chỉ mất đi chút thời gian kéo dài hơi tàn.
Cuối cùng, bọn họ không nói cho bất luận kẻ nào biết về viên dược. Người vợ bưng đến một ly nước, lẳng lặng đem viên dược đưa cho chồng mình, nước mắt yên lặng chảy xuôi.
Nhìn chồng mình đem viên dược ăn hết, người vợ lại chạy đến buồng vệ sinh cầm một chiếc khăn ra, đem dấu mực trên bàn chà lau sạch sẽ. Hôm đó, toàn bộ thuốc men mà y tá hộ lý đưa tới đều bị cô vụng trộm đổ vào trong bồn cầu. Thời điểm truyền nước, cô cũng nhân lúc bác sĩ cùng y tá rời đi, lén đem kim tiêm rút ra, cắm vào một cái khăn khô, rồi lại đem cái khăn bọc quanh tay chồng mình. p2haehyuk.wordpress.com
Mấy thứ thuốc này hoàn toàn chẳng có giúp ích gì cho chồng cô. Cô xem qua đơn thuốc, hoàn toàn giống như đúc hai ngày trước, xem ra ngay cả bác sĩ đều đã buông tay.
Còn bên Khưu Thành, tối hôm qua sau khi trở về từ bệnh viện Đệ Tam, trong lòng cậu về cơ bản đã xác định, “Giải trăm độc” do mình luyện chế ra khẳng định có thể chữa khỏi cho người đàn ông nọ.
Tuy rằng quá trình luyện chế loại đan dược này khá rườm rà, cần hao phí rất nhiều thời gian cùng tinh lực của cậu, thế nhưng Khưu Thành vẫn muốn luyện chế ra càng nhiều “Giải trăm độc” càng tốt. Chuyện này đối với cậu mà nói chỉ là phiền toái cùng với cố ra sức một chút, nhưng đối với người khác, lại là một quyết định sinh tử trọng đại. Khưu Thành hoàn toàn không tìm thấy bất cứ lý do gì để ngừng việc này lại.
Luyện chế đan dược đối với bản thân cậu không phải không có bất cứ chổ tốt nào. Như xây một toà nhà cao tầng trên mặt đất bằng, Khưu Thành muốn đề cao trình độ luyện đan của bản thân, ngoại trừ chăm chỉ luyện tập thì hoàn toàn không còn lối đi tắt nào khác
Còn nữa, người tu đạo trừ đạo hạnh ra, còn phải chú ý đến việc tu dưỡng tâm tính. Mà ở trong việc tu hành, tuy không nói tuyệt đối, thế nhưng những người có tầm lòng khoan hậu rộng rãi, thường thường sẽ tiến được xa hơn.
Còn một vấn đề nữa chính là Thiên Kiếp, mỗi người tu chân trong lúc phi thăng, đều sẽ tao ngộ một lần Thiên Kiếp. Có vài người khi độ Thiên Kiếp bất quá chỉ đơn giản như đi lướt qua, còn có vài người lại bị nguy cơ cửu tử nhất sinh tầng tầng bao vây.
Thiên Kiếp ra sao, liền phải xem ý trời. Mà ý trời làm gì có ai đoán được?
Bất quá từ xưa đến nay, những người tu đạo cũng đều dựa theo một quy luật, đó chính là tu thân tu tính, đi theo đường ngay. Có như vậy khi độ Thiên Kiếp thường thường sẽ tương đối dễ dàng vượt qua, còn những kẽ tà môn ma đạo thường thường đều sẽ bị Cửu Thiên thần lôi oanh tạc thành mảnh vụn.
Thiện ác chi niệm, vốn tại nhân tâm, một người cả đời làm qua bao nhiêu chuyện tốt, bao nhiêu chuyện xấu, căn bản không cần người khác bàng quan ghi lại, mà chính linh hồn của kẻ đó đã đem hết thảy mọi chuyện nhớ rõ rành mạch. Trời cao sáng tỏ, hết thảy sẽ không nơi nào che giấu được.
Trời cao nếu đã không muốn để cho ngươi ở lại thế gian này, ngươi dù có muôn vàn năng lực, cuối cùng cũng chỉ có thể bị oanh tạc đến hồn phi phách tán.
“Mộc Tu bút kí” đã dành một lượng lớn nội dung ghi lại cách khuyên dạy người tu đạo, chớ đi lệch đường. Những nội dung này phần lớn đều phù hợp tâm tư của Khưu Thành, một mặt lại không ngừng nhắc nhở cậu, chớ vì thực lực không ngừng biến cường mà đánh mất tâm tư của bản thân.
Về việc phi thiên mà “Mộc Tu bút kí” đề cập đến, Khưu Thành cũng thập phần hướng tới. Bởi vì theo những gì quyển sách ghi chép, chuyện phi thăng này cũng không phải như người ta nói là bay đến thiên cung làm thần tiên, mà là khi thực lực của người tu đạo đạt tới một điểm giới hạn, hơn nữa nhận được sự tán thành của thiên địa, liền không còn bị những trói buộc như nhân loại nữa. Bọn họ sẽ có được càng nhiều tự do cùng tiện lợi, có thể đi càng nhiều địa phương, biết càng nhiều ý nghĩa sâu sa của thiên địa. Đã như vậy, Khưu Thành sao có thể không hướng tới mục tiêu này?
Buổi sáng hôm đó sau khi làm xong việc nhà nông, Khưu Thành vẫn như trước bắt đầu luyện chế “Giải trăm độc”, thế nhưng thảo dược đã không còn bao nhiêu, nhiều nhất chỉ có thể luyện thêm hai nồi.
Có kinh nghiệm thành công phía trước, Khưu Thành cũng thoáng tìm được cảm giác. Đợt rèn luyện này cũng thuận lợi hơn rất nhiều, hai lần đều có đan thành phẩm, lần đầu tiên chỉ thành đan ba viên, lần thứ hai có đến chín viên.
Nguyên liệu đã dùng hết, Khưu Thành đành phải tiếp tục mua hàng qua mạng. Bất quá suy xét đến sau này cần phải dùng đến rất nhiều trung thảo, vì thế cậu liền quyết định mua chút hạt giống trở về để tự mình gieo trồng. Linh khí trong tụ Linh trận sung túc, dược liệu trồng ở trong này khẳng định sẽ càng tốt hơn gấp mấy lần với thảo dược mua bên ngoài.
Có thể là bởi vì trong vài năm qua, xã hội của loài người đả đổi sang hình thái sử dụng intenet làm nguồn lực chủ yếu, cũng có lẽ là bởi vì ở một vài nơi có rất nhiều thứ không bán ra ngoài được, tóm lại, việc giao dịch qua mạng internet gần đây càng ngày càng phát triển. Đồ đạc rao bán trên đây cũng càng lúc càng nhiều, người kinh doanh cũng ngày một đông hơn.
Khưu Thành tìm tòi vài loại hạt giống thảo dược theo yêu cầu của mình, gửi đơn đặt hàng rồi lựa chọn hình thức trả tiền. Bởi vì người bán đã viết rõ ở trang chủ là chỉ cần bột ngô, nếu có ai mà trả bằng tiền mặt thật, khẳng định là sẽ không giao hàng.
Về phần dược liệu, Khưu Thành tạm thời không mua nhiều, bởi vì cậu lo lắng viên “Giải trăm độc” tối hôm qua được đem ra ngoài, sẽ khiến cho nhiều người chú ý đến, vào thời điểm này tốt nhất vẫn là nên khiêm tốn một chút.
Tuy dưới tình huống bản thân có đủ năng lực, Khưu Thành nguyện ý cứu người, nhưng cậu cũng không muốn để bản thân và A Thường bị đẩy ra nơi đầu sóng ngọn gió.
Lần đầu tiên thành đan bảy viên, đem cho một viên, bây giờ còn lại sáu viên, lần thứ hai thành đan ba viên, lần thứ ba thành đan chín viên, tổng cộng lại cậu hiện có mười tám viên “Giải trăm độc”.
Thành phố Tân Nam bọn họ cũng không có quá nhiều hạt giống cùng lương thực có vấn đề bị đưa đến. Những người bị lây nhiễm hiện tại chỉ có một ít, mười tám viên “Giải trăm độc” này trên cơ bản đã đủ cứu người khẩn cấp, về phần những địa khu khác, Khưu Thành hiện tại cũng là ngoài tầm với.
Đảo mắt, lại thêm một ngày nữa trôi qua. Sáng hôm nay, vẫn là thời điểm hơn năm giờ, bệnh nhân phòng 511 ở bệnh viện Đệ Tam tỉnh lại trong ánh nắng sớm mờ nhạt, lúc này đây hắn cảm thấy tinh thần của mình rất tốt, vì thế liền dùng cánh tay chống ván giường ngồi dậy.
“Tỉnh rồi à?” Trên giường dành cho người nhà bên cạnh, người vợ vốn ngủ không an ổn, vừa nghe được động tĩnh, liền từ cơn mơ màng bừng tỉnh.
“Có cháo ngô không?” Người đàn ông cảm giác bụng mình có điểm đói.
“A, có có, anh chờ em chút.” Vợ của hắn vui đến phát khóc, dùng mu bàn tay lau mặt, lại từ phía dưới tủ đầu giường lấy ra một bao bột ngô nho nhỏ, xoay người liền mở cửa đi ra ngoài.
Nửa giờ sau, người đàn ông như nguyện uống một chén cháo ngô nóng hầm hập, lại được vợ mình nâng dậy đi qua lại vài vòng, lúc này mới tinh thần chấn hưng quay về giường nghỉ ngơi.
“Trong nhà chắc không còn bao nhiêu lương thực phải không?” Người đàn ông hỏi vợ của mình. Tuy rằng mấy năm nay bởi vì nhân khẩu giảm mạnh, quốc gia đã triệt để miễn phí tiền chữa bệnh, thế nhưng hắn bị bệnh nằm viện, vợ của hắn lại phải ở bên cạnh chăm sóc, hai người đã hoàn toàn không có thu nhập.
“Còn có một ít.” Người vợ không muốn để cho hắn thêm lo lắng. p2haehyuk.wordpress.com
“Còn gạt anh làm cái gì, không có liền không có thôi, cũng không cần sợ, anh còn khí lực đây, dù gì cũng sẽ không để em đói bụng …”
Vừa nhặt được một cái mạng trở về, đôi vợ chồng ở phòng 511 này đang vô cùng cao hứng, hai người một tựa vào trên giường, một ngồi ở trên ghế, giống như có muôn vàn chuyện nói không xong.
Bọn họ lại không biết, trong đêm qua, Khưu Thành đã mang theo A Thường tới thêm một chuyến nữa. Sau khi xác định tình hình của người nam bệnh nhân này quả nhiên đã chuyển biến tốt, bọn họ liền đi dạo một vòng qua các phòng bệnh khác, phân phát hết mười tám viên “Giải trăm độc”.
Giờ này khắc này, đã có người phát hiện trong phòng bệnh của mình lồi ra thêm một viên dược. Thế nhưng bọn họ lại không hẹn mà đồng loạt lựa chọn trầm mặc, im lặng ăn hết viên dược, ai cũng không nói bất cứ điều gì ra bên ngoài. Đây chính là một đường sinh cơ, ai nguyện ý ngu ngốc bỏ qua cơ chứ?
Thẳng đến vài ngày sau, thành phố Tân Nam xuất hiện hơn mười trường hợp được chữa khỏi bệnh, gây nên một trận xôn xao chú ý. Bác sĩ cố xem xét số thuốc mà những bệnh nhân đó đã sử dụng qua, muốn tìm ra cùng một loại dược đã phát huy tác dụng cứu người. Cuối cùng lại không có thu hoạch gì, bởi vì thành phố Tân Nam là thành phố hạng ba, số thuốc có khả năng được phân đến chữa bệnh cũng thập phần hữu hạn. Mà số dược mà các bác sĩ kê cho bệnh nhân, thật sự đã được thử qua trăm ngàn lần ở các thành phố lớn tại phía Nam, căn bản là không có đối chứng.
Cuối cùng mỗi một bệnh nhân đều bị xét hỏi, rốt cuộc mới có người nói ra bí mật “Một đường sinh cơ”, trong lúc nhất thời, toàn giới y học đều rạo rực một trận.
Bọn họ vung toàn lực, ra sức tập họp tất cả những nhà nghiên cứu hàng đầu thế giới, nhưng đến bây giờ vẫn chưa hé ra được chút tiến triển nào. Vậy mà người phương Đông chỉ cần một viên thuốc không biết tên là có thể chữa khỏi bệnh?
Mà đều đòi mạng là, mấy bệnh nhân kia khi có được đan được đều không hề lộ ra, toàn bộ cho hết vào bụng. Hiện tại, bọn họ ngay cả hàng mẫu cũng không có, thì biết làm thế nào để nghiên cứu thành phần đây? Làm thế nào để căn cứ thành phần suy đoán ra nguyên liệu, từ đây đi tìm lấy căn nguyên của sự việc, rồi tra ra được người tạo ra đan dược ruốt cuộc là thần thánh phương nào?
Nếu là đan dược, mọi người liền thực tự nhiên đem chuyện này liên hệ đến đạo sĩ. Trong đoạn thời gian kế tiếp, toàn bộ đạo sĩ ở thành phố Tân Nam cùng khu vực chung quanh, hoặc là vài người từng có quan hệ sâu xa với Đạo giáo, một đám đều bị nhân viên điều tra mang đi hết, tra không ra kết quả, cuối cùng ngay cả hòa thượng cũng không bỏ qua.
Ai có thể nghĩ đến, chuyện này thế nhưng lại xuất phát từ một người trẻ tuổi táo bạo tầm thường chứ?
Khưu Thành lúc này đang đứng tại cửa đại học Tân Nam nói chuyện cùng lão Hồ. Hai cậu cháu lão Hồ nhận được việc tử chổ Thẩm Tinh, nên mới bày một sạp hàng thu mua côn trùng ờ cổng trường đại học Tân Nam.
Trên đường cái bên ngoài tiểu khu Gia Viên, cũng là nơi có không gian rộng rãi nhất bên ngoài cổng trường đại học Tân Nam, lão Hồ cùng với mấy người bảo vệ câu thông bàn bạc, đưa ra bảng giá phù hợp, thế là cái sạp này liền vững vàng đóng chốt tại chổ.
“Bánh ngô này trông ngon lắm.” Khưu Thành tách một bao đựng bánh ngô ra thử một chút, cười nói.
“Tay nghề của chị chú, tự nhiên là không cần phải nói đến. Cậu là chưa nếm qua đấy thôi, đợi nay mai nhà chú giàu lên, đến khi ấy lại mời mấy đứa qua ăn bánh bao.”
Lão Hồ dọn xong sạp, rồi đứng bên cạnh thùng nước rửa sạch tay, lại dùng một miếng vải trắng xoa xoa. Lão ngoan đồng hiện đang để cho cháu trai phụ trách cân đo trọng lượng của côn trùng thu mua, còn hắn chỉ phụ trách giao bánh ngô, đến lúc cần, lại cùng người khác nói chuyện xả giao một chút.
“Ba cân côn trùng đổi một cái bánh ngô?” Khưu Thành hỏi.
“Đúng vậy, Thẩm Tinh đã đưa ra giá như vậy. Một cái bánh ngô kỳ thật cũng nặng tới một lạng bột ngô, Thẩm Tinh cũng đã quy định rõ ràng rồi.” Lão Hồ tương đối phục tùng đối với người nữ lãnh đạo này.
“Để nay mai cháu sẽ kêu mấy đứa nhỏ nhà Vương gia giúp chúng ta tuyên truyền.” Khưu Thành nói.
Ba cân côn trùng cũng không phải quá khó bắt, trong thành phố còn có rất nhiều con nít, việc nặng chúng nó làm không được, mà căn bản cũng tìm không thấy việc. Nhưng bắt côn trùng ngược lại rất vừa sức, dù gì cũng giúp cho tụi nhỏ kiếm được miếng ăn.
Lão Hồ nổi một bếp lò ngay tại quán, đặt mấy cái bánh ngô trong lòng hấp cách nhiệt. Dù cách thật xa, vẫn có thể ngửi được hương khí của thức ăn.
Kỳ thật lão ngoan đồng lựa chọn bày sạp hàng tại cửa đại học Tân Nam, cũng là dựa vào ý kiến của mấy vị bảo vệ trong trường học. Với khoảng cách gần như vậy, nếu thật sự gặp phải chuyện gì, gọi bọn họ sang giúp một phen cũng dễ dàng. Đương nhiên đây không phải là giúp không, lão Hồ là thương nhân khôn ngoan, ngẫu nhiên sẽ mang đến cho những vị bảo an kia chút ích lợi, nhiều lần lôi kéo giao tình, nếu có chuyện gì, mấy người nọ cũng ở ngay bên cạnh, chẳng lẽ còn không hỗ trợ được một tay?
Gần đây trị an ở thành phố Tân Nam chỉ tạm được, bảo an tại đại học Tân Nam cũng bỏ đi một ít. Bất quá bọn họ một khi phát hiện trong trường học có dị thường, liền sẽ thông báo với cảnh sát tuần tra gần đó lại đây trợ giúp, người bình thường đừng mong ho he gì với đồ đạc trong trường.
Thời gian bây giờ đã vào tháng bảy, mà chuyện khôi phục thi đại học đến bây giờ còn chưa có tin tức, xem ra năm nay tám phần là tiến hành không được rồi, cũng không biết sang năm sẽ thế nào. Khưu Thành nhớ rõ con trai của lão Phùng chủ sạp đổi bột ngô hồi trước còn luôn tâm tâm niệm niệm chuyện đi thi đại học.
Về đến nhà, Khưu Thành mở máy tính, muốn tìm kiếm xem có tin tức về việc này không. Kết quả khi cậu mở Internet explorer lên, đập vào mắt không phải là địa chỉ trang web hướng dẫn quen thuộc, mà là một trang chủ trắng bóc, trên đó còn có mấy hàng chữ đen tuyền.
~~~~~ p2haehyuk.wordpress.com
Gửi đến một đường sinh cơ:
Không biết ngài có thể nhìn thấy bức thư này hay không, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự tôn kính và cảm kích của chúng tôi đối với ngài.
Có lẽ ngài không muốn quá nhiều người quấy rầy đến cuộc sống của mình, chúng tôi tôn trọng lựa chọn của ngài. Hiện tại, thứ chúng tôi cần, chỉ là một phần hàng mẫu, hi vọng có thể nhận được sự giúp đỡ của ngài.
Chúng tôi là nước **…
~~~~~p2haehyuk.wordpress.com
Tại văn phòng của một vị cấp cao trong quốc nội, có một người đàn ông trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi cũng đang nhìn chằm chằm vào bức thư.
“Chuyện này là sao đây?” Hắn ta cất giọng hỏi thư ký của mình.
“Chắc là vài tên khoa học gia điên cuồng tìm người hack web chủ.” Thư ký của hắn ta đầy mặt bất đắc dĩ hồi đáp.
“Hừ……” Người trung niên hừ nhẹ một tiếng, mệt mỏi nhéo nhéo mũi, không nói tiếp nữa.
“Ngài xem…” Thư ký trưng cầu ý kiến của hắn. p2haehyuk.wordpress.com
“Cứ để vậy đi!” Nếu như là trước kia, hắn nhất định sẽ vỗ bàn mắng một tiếng hồ nháo, nhưng lần này, sự tình chung quy lại liên quan đến nhiều mạng người như vậy… Mấy năm nay phát sinh quá nhiều tai hoạ, dường như đã mài dũa tính nết của hắn đến biến dạng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT