Ngày hôm sau khoảng hơn 11h sáng, Vương lão nhị liền xách một bao bã đậu, ấn vang chuông cửa nhà của hai người Khưu Thành.
“Đây, đến ngay đây.” haehyuk8693
Bọn Khưu Thành lúc này vừa mới từ trên lầu xuống.
Hồi sáng, cả hai đã đi ra ngoài đào không ít bùn sông trở về, rải trong phòng khách và mấy căn phòng hướng về phía đông nam căn hộ 1501 cùng 1512.
Sau khi đi đến tỉnh lị, Khưu Thành đã biết được loại gạo giá cao có nguồn tiêu thụ khá tốt. Nên trong thời gian kế tiếp, cậu dự định muốn đa dạng hoá chủng loại, vừa vặn phòng 1501 cùng 1512 còn có đất trống chưa sử dụng, bởi vậy dạo gần đây hai người họ đang tất bật chuẩn bị cho việc này.
“Đây là bã đậu ngày hôm nay.” Sau khi Khưu Thành mở cửa, anh hai nhà họ Vương liền khiêng một bao bã đậu vào nhà.
“Làm phiền anh đặc biệt đưa lại đây quá. Lần tới cứ để bọn em tự qua lấy được rồi.” Khưu Thành vội vàng nghênh tiến đối phương vào nhà.
“Không phiền gì đâu, chỉ đi có vài bước, cưỡi xe ba bánh vài phút liền đến.” Vương lão nhị nói xong lại đưa cho Khưu Thành một túi nilon nhỏ màu trắng, bên trong đựng mấy khối đậu hủ non mịn: “Anh có làm đậu hủ, hai đứa cũng nếm thử đi!”
“Dạ được.” haehyuk8693
Khưu Thành lên tiếng đáp lời, tiếp đón Vương lão nhị đến bên ghế sô pha ngồi xuống, hai người cùng nói về chuyện buôn bán.
Anh hai nhà họ Vương bảo làm loại đậu hủ lacton* này dùng đậu nành rất ít, phần lớn đều là nước, bọn họ lại định giá khá thấp, người dân bình thường đều có thể ăn được. Bởi thế việc buôn bán trong buổi sáng hôm nay cũng khá suôn sẻ.
(Glucono delta-lacton (GDL), chất này khi tan trong nước có tính acid làm ra đậu hũ mịn như thạch, còn gọi là đậu hũ lụa (silky), và có mùi thơm nhẹ.)
Sau này, mỗi sáng bọn họ sẽ làm nhiều thêm một chút, ít lãi nhưng tiêu thụ mạnh, lợi nhuận vẫn kiếm được kha khá. Dù sao hắn cùng với vợ mình, còn có anh cả chị dâu đang đương tuổi tráng niên, đều là những người có khí lực, mấy đứa nhỏ trong nhà cũng đã lớn, có thể hỗ trợ người lớn chút ít.
Khưu Thành một bên nghe, một bên vừa múc một chén canh đậu phộng cho đối phương. Đậu phộng nhà họ trồng vốn có chất lượng khá tốt. Sau khi lột phần vỏ đỏ bên ngoài, liền lộ ra từng viên đậu trắng béo tròn. Đậu được bỏ vào trong nước hầm nhừ, lại phóng thêm ít đường trắng chậm rãi nấu tiếp, nấu thẳng đến khi vừa bỏ vào miệng đã muốn tan, canh đậu phộng cũng trở nên trắng thơm nồng đậm.
Đường trắng là bọn họ vừa mua được từ sạp hàng gần kề lúc buôn bán ngày hôm qua tại tỉnh thành. Sạp hàng kia bày ngay trên đường cái, bán các loại đồ ăn khác nhau. Bọn họ ở chổ đó bày sạp hết nữa ngày trời, lúc không phải đặc biệt bận rộn, Khưu Thành sẽ kêu A Thường nhìn hàng, còn mình thì ra ngoài đi bộ một vòng. Nếu nhìn thấy thứ gì vừa mắt lại có giá rẻ, cậu sẽ mua một ít về nhà dùng.
Nhìn bát canh đậu phộng trước mặt, Vương lão nhị có chút không nỡ ăn, nhưng hắn lại ngại nói với cậu việc mình muốn mang về nhà.
Mới đầu, hắn còn để bát canh y nguyên trên bàn trà không nhúc nhích. Đến khi nói xong chuyện, hắn mới hạ quyết tâm, mấy ngụm ăn hết cả chén, rồi đứng dậy nói muốn trở về.
Khưu Thành đã xem hết những phản ứng của đối phương vào trong mắt. Lúc này cậu chỉ tươi cười, nhắc A Thường vào trong phòng bếp cầm bình giữ ấm ra. Mấy cái hộp có tay cầm này, cũng không phải là cậu mua, mà do hồi trước lúc sửa sang lại đống đồ linh tinh của A Thường, nhìn thấy vài thứ còn tốt, mới lựa ra đem rửa nước sôi cho sạch rồi để trong ngăn tủ, những lúc thế này mới đem ra dùng.
“Ai dô, không cần không cần đâu.” Anh cả nhà họ Vương vừa thấy cậu muốn múc canh đậu phộng, vội vàng đứng lên từ chối.
“Cũng không phải thứ đắt đỏ gì mà anh.” Khưu Thành nói xong liền múc một bình canh đậu phộng đưa cho hắn. Đậu phộng này đều là do nhà cậu trồng ra, đường trắng cũng không bỏ vào nhiều, chỉ là phải hầm đến vài giờ, phí một ít điện. Bù lại so với những thứ khác, tiền điện hiện tại đã là thứ có giá rất rẻ.
Vương lão nhị lại từ chối thêm một lúc, cuối cùng vẫn ngượng ngùng nhận lấy.
Tiễn bước Vương lão nhị, Khưu Thành ngẫm lại, quyết định về sau lúc phải ra ngoài bắt côn trùng cùng thu thập phân vào buổi sáng, sẽ tiện đường đi một chuyến đến phường đậu hủ, đem bã đậu ngày hôm đó cầm về, đỡ phải để nhà họ mỗi ngày đưa qua đưa lại như vậy nữa.
Xách lấy bao bã đậu, Khưu Thành cùng đi với A Thường lên mái nhà. Lúc này chính là lúc ánh sáng mặt trời gay gắt nhất, nếu phơi thức ăn này nọ trên sân thượng quả thật rất thích hợp. haehyuk8693
Mấy chú gà con nhà họ dường như chẳng hề sợ nóng, chỉ một lòng quạt cánh liều mạng nhào vào mấy khuông gỗ trồng khoai lang bắp ngô và đậu nành quẩy đạp, dùng bộ móng vuốt vừa hơi có chút rắn chắc thò vào trong đất đào thức ăn. May mà bộ móng của chúng còn chưa quá sắc bén, nên không thể đào tới phần rễ của thực vật được.
Nếu quan sát sẽ dễ dàng thấy đám gà con hiện tại cũng trưởng thành không ít, so với lúc đầu mới chỉ bằng một nắm đấm, này đã dài đến sắp sửa bằng một bàn tay người.
Khưu Thành xem xem mấy con gà con lúc ẩn lúc hiện như con thoi qua lại giữa đám cây lá um tùm nhà mình, lại nhìn nhìn khoai lang đậu nành cùng bắp ngô tươi tốt trên mái nhà. Từ sau khi cậu thay đổi một bộ đại Tụ Linh trận cho tầng mười lăm xong, thì dáng dấp của hoa màu giống như càng tốt hơn lúc trước mấy lần. Bất quá, sự ảnh hưởng này cũng không phải quá lớn, biểu hiện cũng không tính là rõ rệt.
Đợi đến nửa tháng sau, số dây khoai lang nhà họ trồng hẳn là đã phát triển tươi tốt, đến khi ấy bọn họ có thể cắt một ít dây khoai lang trộn cùng bã đậu và tấm đem cho heo ăn mỗi ngày.
Về phần nơi để nuôi heo, Khưu Thành cũng đã suy nghĩ đâu vào đó. Chổ được chọn chính là phòng bếp và buồng vệ sinh trong căn hộ 1501 cùng 1512. Bốn buồng vệ sinh thêm hai phòng bếp, mỗi chú heo đều sẽ được phân vào một gian. Còn một phòng bếp dư ra, Khưu Thành tính sẽ đặt một cái nồi lớn ở đó để nấu cám heo.
Bất quá việc này còn phải chờ qua vài hôm nữa mới làm, điều tối trọng yếu trước mắt vẫn là đem lúa trước trồng xuống, thu thập thật nhiều phân, làm thỏa mãn nhu cầu sinh trưởng của hoa màu trong nhà.
Mặt khác, Khưu Thành coi như có thể trông cậy vào việc thu hoạch vụ lúa tiếp theo để chi trả cho phần tiền cần phải giao ra để mua năm con heo còn lại.
Còn chưa tới thời gian cho ăn buổi chiều, nên Khưu Thành không tính sẽ cho bọn gà con ăn thêm nữa. Lúc này, cậu lại cùng A Thường trải một tấm chiếu tre đã được chà rữa sạch sẽ lên trên giá gỗ, rồi đem bã đậu tạo thành khối nhỏ, đặt lên chiếu trúc phơi nắng đến khi khô ráo mới đem đi cất.
Khi đã trải hết số bả đậu ra để phơi nắng, Khưu Thành dắt A Thường xuống lầu ăn cơm trưa. Ăn trưa xong, hơi nghỉ ngơi một lát, cả hai liền đi ra cửa.
Mầm lúa đã bắt đầu nảy nở, bọn họ hiện tại phải tranh thủ chuẩn bị ruộng lúa thật tốt trước khi mầm cây dài đến mức thích hợp để cấy mạ. Bởi vì thời gian gần nhất trong nhà thiếu phân, Khưu Thành cùng A Thường đành phải riêng biệt chạy đi lụm lặt một ít đất mùn có độ phì tương đối cao cùng bùn sông đem về nhà mình, sàng lọc này nọ, tốn mất không ít công phu. haehyuk8693
Ở một nơi cách nhà họ không xa, mảnh đất Thẩm Định Quân nhận thầu cũng đã khai khẩn được kha khá. Một nhóm khai hoang có tới mấy chục lao động khoẻ mạnh, thêm vào bọn họ cũng không sử dụng quá nhiều nhân lực, vì còn có máy kéo “xình xịch” hoạt động làm công việc xới đất, nên tốc độ khai khẩn đất đai tự nhiên là rất nhanh.
Đất hoang ở bờ sông bên này đều đã bị Thẩm Định Quân nhận thầu, phụ cận đã không còn đất trống có diện tích lớn, nơi nào nơi nấy trên cơ bản đều đã có chủ.
Hiện tại, Khưu Thành bọn họ mỗi ngày đi ra ngoài bắt trùng cùng nhặt phân, bình thường đều đi đến bờ sông đối diện. Phía bên kia có một ngọn núi, rất lâu trước kia đã bị khai phá thành công viên. Chẳng qua vị trí quá chếch, xây dựng cũng không tốt nên rất ít người đến chổ này vui chơi. Mấy năm nay, ngọn núi này ngược lại đã tích lũy không ít đất mùn tươi tốt.
Khưu Thành cùng A Thường cưỡi xe ba bánh tới nơi, đem xe ba bánh dựng trên con đường nhỏ ở trong công viên, rồi chia ra hướng sang hai bên đường tìm kiếm. Nhìn thấy nơi nào chất đất đủ phì nhiêu, cả hai liền dùng xẻng cạo đi một tầng đất.
Trong công viên này cũng có khá nhiều trùng. Chỉ chốc lát sau A Thường đã có thể bắt đầy cả một hộp lớn. Đợi buổi tối cầm về nhà, một phần sẽ đem cho gà ăn, một phần thì đem cho cá, còn lại một ít tự nhiên là sẽ vào bụng lũ chuột đồng.
Nhà bọn họ gần đây lại có không ít chuột đồng trưởng thành, mà thị trường tiêu thụ trong tiểu khu Gia Viên cơ bản đã bão hòa. Do đó Khưu Thành cảm thấy đây thật sự là thời điểm thích hợp để bán ra ngoài một đám chuột đồng. Không thì đợi sau này, các loại gia cầm gia súc được đưa ra thị trường với quy mô lớn thì chuột đồng khẳng định sẽ không còn thu hút nữa. EditNhuY
Buổi tối, sau một ngày bận rộn, vừa về nhà, cả hai liền đi tẩy sạch thân thể rồi cùng nhau ngồi trên sô pha ăn cơm chiều. Khưu Thành đêm nay có làm mì lạnh thay món chính. Gạo trắng rất tinh quý, nên hiện tại bọn họ trên cơ bản đều dùng bột mì để làm các món chính. Kỳ thật, bột mì rất có lợi, thêm vào nhà bọn hiện giờ lại có internet, chỉ cần mở máy tính lướt một chút, đã có thể vừa học vừa làm, biến đổi phương pháp nấu món ăn.
Một tô mì lớn đặt ở trên bàn trà, rất nhanh đã bị hai tên dốc hết sức lực làm việc cả ngày phân ra ăn sạch sẽ. Giải quyết mì lạnh xong, thực đơn vẫn còn có canh đậu phộng thơm ngan ngát. Bọn họ bây giờ lại vừa xem TV vừa uống canh, ăn thẳng đến khi cái bụng tròn xoe xoe mới thôi.
“Đi, chúng ta đi đến phường đậu hủ xem một chút.” Buổi tối mới khoảng bảy giờ bốn mươi phút, còn chưa tới thời gian đả toạ mỗi ngày của Khưu Thành mỗi ngày.
“Đi làm gì?” A Thường có điểm không muốn động đậy.
“Đi la cà.” Khưu Thành cười nói.
Mới trước đây, cậu tốt xấu gì cũng có vài đồng bọn vào thời thơ ấu. Bọn họ thường xuyên kết bè kết đội đi dạo ở trong nội thành, ngẫu nhiên cũng sẽ đi đến nhà nhau phá phách một phen. A Thường tuy không phải là cậu bạn nhỏ, thế nhưng ở trong mắt Khưu Thành, anh chàng cũng chả khác con nít là bao. Chính là vào giai đoạn hình thành tính cách thế này, nếu để hắn cùng người khác giao tiếp càng nhiều, thì sẽ càng giúp hắn cảm thụ tốt hơn về thiện ý cùng hữu hảo giữa người với người. Mà chuyện này đối với Khưu Thành xem ra cũng là điều tất yếu.
Hai người đóng chặt cửa sổ và cửa ra vào rồi đi ra ngoài từ khu phố sinh viên ở mặt sau, kế đó lại dọc theo con đường nhỏ ở bờ sông hướng đến đầu câu.
Ở hai đầu bờ ruộng bên bờ sông Tân Nam, đội nhân công khai hoang đang nghỉ ngơi trong khu lều được dựng lên tạm thời. Những người công nhân này đã kéo dây điện đến, hiện tại lại đúng giờ mở bóng đèn màu da cam lên, tốp năm tốp ba vây quanh bên nhau trò chuyện giết thời gian, cũng có người bưng chậu rửa mặt đến bờ sông tắm rửa giặt quần áo. EditNhuY
Thời điểm hai người Khưu Thành đi đến viện tử Vương gia đang ở tạm kia, anh cả và anh hai nhà họ Vương đang bận rộn rữa đậu, hai người vợ của họ thì đang rửa bát giặt quần áo. Mấy đứa nhỏ không có chuyện gì làm, nên tụ lại với nhau chơi đánh bài.
“Hai người sao lại đến đây?” Người nhà Vương lão đại khá bất ngờ khi Khưu Thành cùng A Thường lại ghé qua đây.
“Không có chuyện gì, em chỉ ghé lại đây nhìn một cái.” Khưu Thành cười nói.
“A Phong, mau lấy ghế cho chú, còn ở đó mà đánh bài nữa hả?” Vương lão đại phân phó đứa con trai lớn của mình.
“Dạ.” A Phong lên tiếng, rồi mang cho Khưu Thành cùng A Thường mỗi người một chiếc ghế. Chuyển xong ghế, cậu chàng lại tiếp tục trở về cùng em trai em gái của mình chơi bài.
Khưu Thành nhìn nhìn, lại không thấy đứa nhỏ kêu A Lỗi đâu. Đại khái chắc là bị gia gia nãi nãi giữ lại đến cùng rồi. Thật là một đứa nhỏ xui xẻo.
Trái lại nơi này hiện giờ lại nhiều ra hai cô bé, hẳn là hai đứa con của anh hai và chị ba nhà họ Vương. Cậu trai còn lại khẳng định chính là con trai lớn của Vương lão nhị, nhìn qua liền thấy bộ dạng của tiểu tử này đặc biệt giống với ba mình. Bốn đứa nhỏ tụ họp quanh cái bàn, đang hăng say đánh song khấu*. Đừng nhìn niên kỉ tụi nó con nhỏ, ván bài trên chiếu kia vậy mà đã tràn ngập khói thuốc súng, một đám nhìn sao đều không phải như tay gà mơ chút nào. EditNhuY
(Song khấu* Nguyên văn双扣. Song Khấu là cách chơi bài chủ yếu lưu hành ở vùng Chiết Giang, do người Ôn Châu phát minh, nên khá thịnh hành ở Ôn Châu.)
“Ai nha! Lại thua rồi! Anh không chơi nữa đâu.” Rất nhanh ván bài đã đi đến hồi kết cục. Đứa con của Vương lão nhị đem mấy là bài chưa đánh xong ném lên bàn, kêu gào trong đau đớn.
“Mấy đứa đánh cuộc gì vậy?” Khưu Thành hỏi.
“Chà giày sandal ạ.” Đứa bé gái nhỏ nhất nhếch miệng cười nói. “Em đã thắng bảy ván rồi, ảnh phải chà giày sandal suốt một tuần cho em.”
“Lợi hại như vậy sao, vậy cháu có thể dẫn dắt A Thường nhà chú theo không? Nếu như thắng, lần tới chú sẽ mang đậu phộng đến cho nhóc ăn.” Khưu Thành cười nói với cô bé.
“Được ạ!” Tiểu cô nương thật cao hứng, nhanh chóng cùng chị họ đổi vị trí, để cho A Thường ngồi ở vị trí của anh ba vừa nãy, hai người bọn họ chơi đối diện nhau.
“Đi thôi.” Khưu Thành đẩy A Thường còn có chút do dự qua, nhắc hắn vào chơi cùng tụi nhỏ.
“Anh biết chơi không?” Cô bé ngẩng đầu hỏi hắn. EditNhuY
“Không.” A Thường lắc đầu.
“Đến phiên anh bắt bài đó.” Một cô bé khác ngồi ở phía bên cạnh, nhắc nhở hắn.
“Ờ.” Mấy cái móng vuốt của A Thường duỗi ra rồi co rụt lại, bay nhanh bắt một tấm bài cho mình, làm cho mấy đứa nhỏ đang nhìn ngó hắn trên chiếu bài đều há hốc mồm.
“Cũng không phải chuyện lớn, vận may tốt là thắng thôi. Mà vận may của A Kiệt thật sự rất thối.” Vương lão đại nói. A Kiệt trong miệng hắn, đại khái chính là con trai Vương lão nhị, cũng chính là đứa nhỏ vừa thua bài không chịu chơi tiếp.
“Đều là chà giầy như nhau, vậy mà chỉ có giầy của anh là thối nhất. Chà một hồi, hai tay của em liền bị hung thúi tới mấy ngày mới hết.”
“Ai biểu thua bài chi.”
Mấy đứa nhỏ một bên đấu võ mồm một bên vui vẻ chơi bài. Đứa nhỏ kêu A Kiệt kia liền trực tiếp đứng bên người A Thường, dạy hắn cách đánh thế nào, nên ra bài gì mới phù hợp.
Khưu Thành thấy A Thường chơi tới vui vẻ, mới đi tìm Vương lão đại nói chuyện chính. Cậu bây giờ muốn bán chuột đồng, nhưng lại không muốn giết thịt rồi bán như xưa. Nên cậu muốn tìm Vương lão đại làm một ít lồng sắt, đem chuột đồng phân theo nhóm bán đi.
“Muốn làm lồng sắt rất đơn giản. Ngày mai anh sẽ vào trong thôn lấy vật liệu về, cũng không phí bao nhiêu công phu.” Vương lão đại nghe Khưu Thành nói muốn làm lồng sắt,liền sảng khoái đáp ứng.
“Bốn lồng sắt một tổ. Kích cỡ lồng sắt giống với mấy cái lần trước làm là được rồi, phía trên nếu có thêm một tay cầm thì càng tốt.” Khưu Thành nói.
“Anh biết rồi, em tính toán lấy bao nhiêu?” Vương lão đại hỏi.
“Trước làm hai đến ba mươi cái đi. Vật liệu ở nhà anh còn đủ không?” Khưu Thành hỏi hắn.
“Yên tâm đi, trong thôn bọn anh còn rất nhiều mấy thứ này. Hồi trước nơi này chuyên buôn phế phẩm, lúc virus X bùng nổ, mỗi nhà đều còn cả đống hàng chưa bán đi. Đố phế liệu rách nát không có ai trông coi, nên sau năm năm trôi qua, trừ một số bị phá huỷ, mặt khác đều còn y nguyên ở chổ cũ.” Vương lão đại nói. p2haehyuk.wordpress.com
“Nếu làm bốn lồng sắt một tổ, em đưa một lạng bột ngô có đủ không?” Khưu Thành khẳng định cũng sẽ không bắt bọn họ làm không công.
“Đáng gì chứ. Anh thuận tay liền làm thôi, không cần bột ngô đâu.” Người của Vương gia hiện tại thật sự không muốn lấy bột ngô của Khưu Thành thêm nữa.
“Một lạng bột ngô không nhiều, anh giúp em làm hai ba mươi cái, cũng chỉ mất hai ba cân, còn chưa đủ cho mấy đứa nhỏ ăn nữa.” Khưu Thành kỳ thật cũng không phải người quá hào phóng. Cậu mua đồ từ Vương gia, trả bột ngô vốn là chuyện nên làm.
Quan hệ giữa người với người chính là như vậy. Cậu ở bên này rộng tay, Vương gia bên kia cũng sẽ cùng san sẻ. Song phương hòa hòa khí khí, chỉ cần không quá so đo quá keo kiệt, quan hệ liền sẽ hòa hợp.
Nhưng nếu phía bên cậu kéo căng,không lâu sau, người Vương gia khẳng định cũng phải siết chặt theo, hai bên đều phải tính toán chi ly, sợ chính mình chịu thiệt, quan hệ tự nhiên liền khẩn trương lên.
Bất quá chuyện này cũng không thể quơ đũa cả nắm được, đầu tiên phải xem đối phương có phải là loại người có qua có lại biết tốt xấu trước đã. Như hiện tại, Khưu Thành cảm thấy người nhà họ Vương đều rất tốt. Sau vài lần mua đồ từ nhà họ, lần nào cậu cũng cảm thấy món hàng xứng đáng với giá trị đã bỏ ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT