*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khu vực chung quanh trạm bắc cũng có rất nhiều xe cộ qua lại náo nhiệt, trừ sạp bán máy móc, cũng có không ít nơi tiến hành giao dịch nông sản ngay gần đó, bất quá khu vực này phần lớn đều mua bán theo số lượng lớn.
Khưu Thành trước tìm đến một cửa hàng bán máy ép dầu, mua một chiếc máy vắt dầu cắm điện, kích cỡ cũng không quá lớn, chỉ cao bằng nửa người. Lúc nhấc lên thì thấy rất nặng, chừng hơn một trăm cân, Khưu Thành trả cho ông chủ cửa hàng sáu mươi lăm cân bột ngô, sau đó đem máy vắt dầu khiêng lên ghế sau, lái xe rời khỏi.
Ở phụ cận trạm xe phía bắc có một ngôi chợ bán thức ăn, đối diện đường cái bên ngoài chợ còn có mấy cửa hàng buôn bán lương thực, phần lớn đều là bán sỉ kiêm luôn bán lẻ, dĩ nhiên giá bán sỉ và giá hàng bán lẻ hoàn toàn không giống nhau.
Khưu Thành nghĩ nghĩ, cuối cùng đưa ra quyết định sẽ đem toàn bộ bột ngô trên xe đổi thành bột mì ở nơi này hết. Bọn họ vận chuyển số bột mì này trở về, vô luận là lưu trữ để nhà mình ăn hay là cầm ra ngoài bán đều thích hợp. Nếu thực sự đem đi bán hay sang qua tay, bọn họ còn có thể kiếm thêm chút đỉnh, dù sao bột mì ở thành phố Tân Nam so với nơi này bán được giá hơn nhiều.
Mặt khác, Khưu Thành còn mua một ít hạt giống bắp cải trắng cùng hạt giống của mấy loại trái cây ở một cửa tiệm bán hạt giống gần đó.
Kim chi bán rất chạy, chu kỳ sinh trưởng của bắp cải trắng lại ngắn, thời gian muối cũng không lâu. Khưu Thành tính lần tới lại làm nhiều thêm một ít để đưa đến tỉnh lị bán kiếm tiền lời, thuận tiện lại kiếm dê con heo con mua về.
Trong nhà chỉ có ba con dê như vậy chung quy vẫn là quá ít, thật lòng Khưu Thành rất muốn nuôi vài con heo mập. Đến khi ấy, cậu chỉ cần ngăn phòng bếp và buồng vệ sinh ra, đem heo nuôi bên trong, lâu lâu sẽ dùng nước cọ rữa mặt sàn, làm tốt công tác vệ sinh, như vậy hộ gia đình dưới lầu hẳn sẽ không có ý kiến gì. Đương nhiên, có thể làm cho bọn họ không biết gì thì càng tốt hơn. p2haehyuk.wordpress.com
Buổi chiều hơn 4h, hai người Khưu Thành trở lại thành phố Tân Nam. Đầu tiên, cả hai đem xe bán tải lái vào tiểu khu Gia Viên, đem đồ đạc trên xe chuyển lên lầu, sau đó mới đem xe ba bánh nhà mình khiêng vào thùng xe, xuất phát đến cửa hàng để trả xe.
Tới lúc về đến cửa nhà, sắc trời cũng đã chập choạng tối. Hai người không để ý tới việc ăn cơm, việc họ làm đầu tiên khi về nhà chính là đến phòng 1507 thêm nước cho ruộng lúa. Hai người kéo ống nước từ hành lang bên ngoài bơm nước từ chiếc thùng lớn đến phòng 1507. Sau khi liên tục bơm khoảng sáu bình nước, mực nước trong ruộng lúa mới rốt cuộc đạt tới độ cao bình thường. editbyNY
Nguyên ngày hôm nay ánh mặt trời đều rất sung túc, bọn họ ra ngoài cả ngày nên hoa màu trong nhà đã có chút thiếu nước, còn có không ít cỏ dại non mềm mới mọc lên. Cả hai tưới nước bón phân, bận việc đến hơn bảy giờ tối, lại cho đám gà con ăn no, lúc này mới buông tất cả mọi việc xuống.
Đám gà con hiện đang được nuôi trong một gian phòng ở căn hộ 1501. Theo dự định, Khưu Thành tính đợi qua hai hôm nửa sẽ dựng một cái chuồng trên nóc nhà cho chúng nó. Đến khi ấy bọn họ có thể để cho lũ gà tự kiếm ăn dưới ruộng, Khưu Thành chỉ cần để ý chăm bón cho chúng vào sáng sớm cùng hoàng hôn mỗi ngày là được.
Sau chuyến đi tỉnh lị lần này, Khưu Thành cảm thấy hai người họ cũng gặt hái được kha khá thứ hay ho. Không chỉ mua được máy ép dầu, cậu còn cảm nhận được khu vực tỉnh lị còn có tốc độ phát triển mạnh mẽ hơn nơi này, một mặt cũng nhận thức cụ thể hơn về năng lực trao đổi của tiền giấy.
Giá hàng trước giờ luôn luôn là dễ tăng, còn giảm giá thì lại là một điều cực kì khó thực hiện. Chỉ sợ qua không bao lâu nữa, nhà nước sẽ phát hành bộ nhân dân tệ thứ sáu*. Khưu Thành đã nghe người ta nói qua, lúc trước khi bộ nhân dân tệ thứ hai bắt đầu phát hành, tỉ lệ hối đoái của nó so với bộ nhân dân tệ thứ nhất đã lên đến một vạn, lần này không biết sẽ là bao nhiêu đây?
(Nhân dân tệ do
Ngân hàng Nhân dân Trung Quốc phát hành. Năm
1948, một năm trước khi thành lập nước
Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, nhân dân tệ đã được phát hành chính thức. Tuy nhiên, đến năm
1955, loạt mới được phát hành thay cho loạt thứ nhất. Năm
1962, loạt thứ hai lại được thay thế bằng loạt mới. Loạt thứ tư được phát hành trong thời gian từ năm
1987 đến năm
1997. Loạt đang dùng hiện nay là loạt thứ năm phát hành từ năm
1999, bao gồm các loại 1 phân, 2 phân, 5 phân, 1 giác, 5 giác, 1 nguyên, 5 nguyên, 10 nguyên, 20 nguyên, 50 nguyên và 100
nguyên.)
Vô luận là bao nhiêu, nhưng dưới tình thế không rõ ràng trước mắt mà lại đi gom tiền về nhà, không thể nghi ngờ đây là một chuyện có tính chất chẳng khác gì canh bạc. Khưu Thành không có mấy hứng thú với việc cờ bạc, cậu thà nguyện ý tích góp từng chút của cài, kiên kiên định định mà sống. Căn cứ vào tình huống hiện tại mà nói, thứ thực tế nhất khẳng định chính là lương thực.
Sau chuyến đi buôn này, cuộc sống sinh hoạt tại nhà của hai người vẫn diễn ra như bao ngày. Khưu Thành cùng A Thường trước dựng một chuồng gà chắc chắn trên nóc nhà, rồi đến bờ sông Tân Nam cắt mấy gánh cỏ dại, toàn bộ đều chất trong phòng 1511 đợi ủ phân.
Thùng dùng để ủ phân cũng là do bọn họ tự làm, trước dùng gỗ phế liệu đóng thành một khuông gỗ lớn dài hai mét, cao cỡ hai mét, rộng chừng một mét, sau đó ở bên trong trải một tầng bạt nhựa lại thêm một tầng bao ni lông mỏng. Kế đến, cả hai mới đem cỏ dại, mạt cưa, phân dê và phân gà chồng chất thành nhiều tầng. Thẳng đến khi chất đầy toàn bộ thùng gỗ, cậu còn vẩy thêm một ít khuẩn EM dùng để ủ phân dê lúc trước vào chính giữa, nhầm làm thúc đẩy tốc độ ủ phân tăng nhanh.
Ủ phân là một quá trình kéo dài khá lâu, muốn đợi đến khi toàn bộ thùng cỏ dại được ủ thành phân, ít nhất cũng phải chờ non nửa năm. Còn trong thời gian trước đó, bọn Khưu Thành chỉ có thể dựa vào phân dê cùng phân gà ủ xanh miễn cưỡng chống đỡ qua ngày. Bởi vậy hai người hiện tại mới muốn ủ nhiều phân hơn bình thường, miễn cho về sau lại phát sinh tình huống phân không đủ dùng. Đối với hộ nông gia luôn lấy việc gieo trồng làm chính yếu, phân luôn luôn bị chê là ít.
Lại qua thêm hai ngày, hơn mười bụi đậu nành được trồng ở phòng 1504 cuối cùng cũng đến thời điểm thu hoạch, còn đậu phộng trồng cùng gian phòng bởi vì chu kỳ sinh trưởng so với đậu nành dài hơn, nên bây giờ còn chưa thể thu hoạch.
Khưu Thành mang theo A Thường nhổ hết hơn mười cây đậu nành trong một buổi sáng. Nhổ xong, hai người đi lên tầng thượng dựng một cái giá gỗ, đem cây đậu nành còn nguyên cành lá cùng hạt đậu treo lên giá phơi nắng, mặt khác lại kéo một giỏ đậu nành nhỏ xuống dưới lầu, rửa sạch rồi tát thêm ít muối đặt ở trên bếp lò nấu chín.
Đợi đến buổi tối, Khưu Thành liền dẫn A Thường đi chợ đêm bày sạp. Khưu Thành ngồi ở đằng trước đạp xe ba bánh, A Thường ngồi xổm phía sau ăn đậu nành, trong tay còn xách hai cái túi nilon. Một túi nilon đựng đậu nành nấu chín cùng nước muối, một túi còn lại thì dùng để đựng quả đậu. Mấy vỏ đậu nành này có thể đem về cho chuột đồng ăn, nếu chuột đồng ăn còn thừa, thì đem đống cặn dư lên tầng mười lăm ủ phân, một mẫu vụn cũng không thể lãng phí.
Gần đây, mấy cây hành lá, rau hẹ, ớt, cà chua nhà họ trồng đều tăng trưởng thật sự rất thịnh vượng. Mỗi ngày, họ đều có thể làm ra không ít tương ớt và đồ muối chua.
Chai lọ có thể sử dụng trong nhà đều đã xài hết bảy tám phần. Khưu Thành bữa rài đều phải dùng mấy cái lọ bự bự một chút để đựng thực phẩm, có vò bằng gốm sứ cũng có hủ thủy tinh, thậm chí hộp giữ tươi cỡ lớn cũng bị lôi ra, tóm lại vớ được cái gì đều đem cái đó ra đựng đồ hết.
Hai ngày nay thời tiết rất tốt, người ghé sạp cũng nhiều. Vị trí bày sạp của bọn Khưu Thành lúc trước đã bị người khác chiếm mất, hai người hết cách, đành phải qua bên sạp hàng của Vương Thành Lương.
“Lồng chuột đồng đã làm xong rồi, cậu ngày mai có ở nhà không?” Vương Thành Lương thấy hai người họ qua đây, lập tức bắt đầu dọn bếp lò nhường chổ trống cho bọn họ.
“Có, cậu hai hôm nay buôn bán được không?” Khưu Thành cũng không đứng một bên nhìn, xuống xe ba bánh phụ đối phương dọn đồ.
“Vẫn như cũ thôi, anh hai của tớ dạo này cũng không nhịn nỗi, cũng muốn đi một chuyến ra Bắc. Nhưng ba của tớ lại không chịu, hiện giờ đang giận dỗi ở nhà đó.” Vương Thành Lương nói. p2haehyuk.wordpress.com
“Lão Hồ bây giờ còn chưa trở về nữa.” Khưu Thành nói.
Trong thành phố thường có vài người vận chuyển một ít đồ dùng sinh hoạt trong Nam ra ngoài Bắc, mang về không ít lương thực, cũng có người vừa đi liền bặt vô âm tín. Trước mắt thế đạo loạn lạc, muốn ở trong thành phố lớn sống an ổn còn khó, nếu đi đến nơi xa xôi một chút, thật đúng là không biết làm sao. Trước đây, Khưu Thành có lần đi đến một thôn ở ngoại ô đổi hạt giống, còn thiếu chút nữa đã để mạng ở lại đó luôn rồi.
“Ba của tớ không yên lòng, anh cả của tớ cũng không đồng ý. Anh ấy có một mình như vậy, đại khái là đi không được.” Vương Thành Lương cười nói.
“Tớ mấy ngày hôm trước có đi tỉnh lị, nhìn thấy có rất nhiều nhà máy công xưởng đều đã khởi công.” Khưu Thành kể lại tình hình ở tỉnh lị với đối phương. Tuy rằng mấy nhà máy kia khẳng định đều đang bóc lột sức lao động, nhưng có việc làm, tốt xấu gì cũng có thể bỏ túi chút đỉnh tiền.
“Nhà tớ cũng nghe nói đến chuyện này, bất quá không dễ ăn đâu. Mấy vị trí tốt đều phải đi cửa sau, bình thường cũng đều ưu tiên an bài người địa phương.” Vương Thành Lương nói rồi lắc lắc đầu.
“Như thế à!?” Khưu Thành cũng cùng thở dài một hơi.
“Hai người không phải đi lên tỉnh sao? Hiện tại khu đó ra sao rồi?” Vương Thành Lương muốn đổi đề tài.
“Rất náo nhiệt, chỉ là giá hàng đắt quá. Một cái bánh quẩy thôi mà tới năm trăm đồng lận.” Khưu Thành nói.
“Vậy mà cậu còn bỏ ra ăn được à?” Vương Thành Lương ha ha cười nói.
“Mua hai cái, đau lòng bỏ bà luôn.” Khưu Thành cũng cười vui vẻ: “A Thường, đừng chỉ lo tự ăn thôi chứ.”
“Ờ.” A Thường lên tiếng, đem túi nilon đựng đậu nành giơ giơ tới trước mặt Khưu Thành.
“Tiểu tử này!” Khưu Thành cười rồi vươn tay bóc một nắm đậu từ trong túi nilon đưa cho Vương Thành Lương: “Ăn đậu nành.” p2haehyuk.wordpress.com
“Cảm ơn.” Vương Thành Lương cũng không từ chối, thân thủ tiếp lấy.
Ba người vừa ăn đậu nành vừa nói chuyện, qua thoáng chốc, liền có khách hàng tới cửa. Hiện tại hai người họ không còn dùng chai lọ nhỏ để đựng đồ, cho nên mỗi lần đều phải cân lại, một cân đồ chua bán sáu lạng bột ngô. Bắt đầu từ đầu tháng sáu, rất nhiều đơn vị ở thành phố Tân Nam cũng không còn phát bánh ngô nữa mà đổi thành phát bột ngô. Vì mỗi nhà làm bột ngô lớn nhỏ phân lượng không thống nhất, nên hiện tại trên thị trường cơ bản đã không còn lưu thông bánh ngô nữa.
“Ông chủ, muốn mua đĩa không? Bách khoa toàn thư, phim điện ảnh truyền hình, khoa học viễn tưởng đánh võ gì đều có hết.” Tới gần lúc thu quán thì có một thanh niên chừng 18-19 tuổi đến sạp hàng quảng cáo đĩa phim.
“Có phim điện ảnh hay truyền hình nào hay hay không?” Dạo gần đây đài truyền hình thành phố Tân Nam hình như không còn hàng tồn, nên cứ đem mấy bộ phim điện ảnh truyền hình đã phát lúc trước chiếu qua chiếu lại, hai người Khưu Thành và A Thường đều đã xem tới phát ngán.
“Ui, cái đó thì nhiều lắm nha. Phải xem anh muốn coi phim Anh phim Mỹ phim Hàn hay phim Nhật, phim Hồng Kông chổ em cũng có mấy bộ đây. Anh xem [ Bao la vùng trời ] chưa?” Cậu thanh niên kia liên tiếp kể ra tựa đề của mấy đĩa phim cho Khưu Thành nghe.
“Đều xem qua hết rồi, cậu không phải là thu lại mấy bộ phim trên đài truyền hình đã phát đấy chứ?” Khưu Thành đảo rồi đảo, chả thấy được cái gì mới mẻ.
“Muốn phim mới cũng có đây, phim này đài truyền hình chưa chiếu bao giờ nha, [ Thâm cung nội chiến]. Ngày hôm qua, bạn của em mới đem từ Thượng Hải qua cho em, mất cả đêm mới thâu được một bộ đó, toàn bộ thành phố Tân Nam không có bộ thứ hai đâu.”
“Còn có phim khác không?” Bạn nhỏ A Thường hiện giờ vẫn còn đang trong giai đoạn học tập ban đầu, cậu hơi đâu lại cho anh chàng xem mấy bộ phim cung đấu kia chứ?
“Vậy anh xem bách khoa toàn thư không? Vài người bọn em đã cùng nhau biên tập lại, nội dung khá hoàn chỉnh, còn bao hàm rất nhiều công nghệ truyền thống. Một đĩa phim chứa đầy hết luôn, anh mua về xem, bảo đảm siêu lợi.” Cái này mà còn không mua nữa, hắn thiệt chẳng còn gì mới mẻ để chào hàng.
“Bán thế nào?” Khưu Thành hỏi hắn. p2haehyuk.wordpress.com
“Anh tùy tiện múc ít tương ớt cho em là được.” Anh bạn nhỏ nói rồi nhếch miệng cười.
Nếu là đồ trên sạp hàng nhà mình, Khưu Thành cũng không keo kiệt, dùng túi giữ tươi múc hơn nữa cân tương ớt. Rau hẹ muối cùng hành muối đều đã bán hết, hiện tại chỉ còn dư lại ít tương ớt cà chua.
Đợi người đi mất, Khưu Thành mới cầm cái đĩa mới vừa mua lên nhìn nhìn, không biết bên trong có tư liệu chỉ cách làm tương ớt cà chua không. Cậu đã nghĩ muốn thay đổi hương vị tương ớt cà chua của nhà mình một chút, lúc trước chọn cách đơn giản để thực hiện, chủ yếu vẫn là do thiếu thốn nguyên liệu. Hiện tại đậu nành nhà cậu trồng cũng đã chín mùi, qua vài ngày phơi khô liền có thể đem vắt dầu, đến khi ấy toàn bộ nguyên vật liệu đều có sẵn.
Buổi tối về nhà, Khưu Thành liền bật đĩa lên xem, một bên mở đĩa, một bên lại khiêng mấy cái khuông gỗ từ bên ngoài vào, đem số hạt giống nhân sâm mới mua về từ tỉnh lị ngày hôm trước trồng xuống.
Mấy khuông gỗ này lúc trước đều dùng để trồng ớt cùng cà chua. Bởi vì cây quá già không thể cho ra trái, nên vài hôm trước đã bị Khưu Thành đem nhổ sạch. Giỏ gỗ sau khi vung xới xong thì tạm thời còn chưa trồng cây mới vào.
Người thanh niên trẻ tuổi bán đĩa kia quả nhiên không có lừa cậu, trong đĩa phim này còn chứa không ít thứ, có document cũng có video. Document là lấy hình thức chạy ảnh để truyền phát, kiểu chữ khá lớn rất dễ đọc, còn phối thêm nhạc nền. Khưu Thành vừa xem liền cảm thấy rất hứng thú, còn bảo A Thường dùng điều khiển từ xa ấn vào nút tạm dừng.
Trong đĩa có một video dạy cách làm đậu hủ, Khưu Thành cùng A Thường vừa xem đã cảm thấy mùi ngon thoang thoảng trước mặt. Cậu quyết định qua vài hôm nữa khi đậu nành trên nóc nhà đã được phơi khô, liền xay ra một ít làm đậu hủ ăn.
Khưu Thành chôn xong mấy khuông nhân sâm, thì đem chúng nó chuyển ra lại ban công. Thời gian từ lúc nhân sâm được trồng xuống cho đến khi nảy nầm, còn phải đợi thêm một khoảng thời gian. Khưu Thành nghe nói nhân sâm ưa trồng trong đất phì nhiêu mềm xốp, khí hậu thì phải khô mát có bóng râm, cũng không biết thành phố Tân Nam có thể trồng được loại này hay không.
Lại xem thêm hai video, Khưu Thành thấy thời gian cũng đã trễ, liền bắt đầu buổi đả tọa. A Thường xem một mình chả thấy thú vị gì, cũng tắt TV chạy qua oa bên người cậu. p2haehyuk.wordpress.com
Khưu Thành tính đợi tiếp qua một thời gian, chờ cậu nghiền ngẫm quyển “Mộc Tu bút kí” này cho nhuần nhuyển, sẽ thử bắt A Thường tiếp xúc với việc tu hành. Hiện tại ngay cả cậu còn đang ở trong giai đoạn tìm tòi, còn lâu lắm mới đến được trình độ làm thầy của người ta.
Trong thời gian đả toạ tối nay, Khưu Thành cảm giác hết thảy mọi thứ đều rất bình thường. Nhưng đợi đến sớm ngày thứ hai khi đả tọa lần nữa, cậu liền cảm giác được có chút ngưng trệ không tiến thêm được gì rất rõ rệt, thậm chí ngay cả linh khí trong phòng hình như đã nhạt đi rất nhiều.
Khưu Thành sớm xuất định, chạy đến ban công quan sát, quả nhiên, mấy khuông nhân sâm đều đã mọc ra chồi non xanh biếc. Chỉ có mấy chồi non vậy thôi mà đã hấp thụ gần hết toàn bộ linh khí trong Tụ Linh trận mà họ đã sắp đặt từ lâu. Khưu Thành quả thực không dám tưởng tượng chúng nó về sau sẽ còn tiêu hao mất bao nhiêu linh khí nữa đây?