*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Việc huỷ bỏ chính sách hạn ngạch điện nước, đối với toàn bộ xã hội mà nói là một sự ảnh hưởng rất trọng đại. Lúc trước mỗi người chỉ được dùng 5 kw điện mỗi tháng, vỏn vẹn chỉ có thể thỏa mãn được những sinh hoạt dùng điện cơ bản hằng ngày của người dân. Nhưng hiện giờ đã huỷ bỏ chính sách hạn chế số điện sử dụng, như vậy trong thời gian kế tiếp, các ngành nghề đều có thể tái hoạt động trở lại.

Lại nói cái giá hơn ba đồng 1 kw điện này so với giá tiền trước đây đã đắt hơn vài lần, thế nhưng những ai giống như hai người Khưu Thành, cũng không phải không kham nổi chi phí. Còn đối với những người không thể chi trả, bọn họ chỉ cần khống chế lượng điện sử dụng mỗi tháng ở mức 5 kw điện mỗi người, thế thì sẽ không cần nộp tiền điện.

Nhưng ý nghĩa của việc này, không chỉ dừng ở việc dùng điện, mà nó còn có một tầm ảnh hượng cực lớn đối với giá trị của tiền mặt hiện tại. p2haehp2haehyuk.wordpress.com yuk.wordpress.com

Lúc trước chính phủ đã tuyên bố công nhận loại tiền tệ cũ, nhưng họ nói thừa nhận, trong lòng dân đen bọn họ lại không tin hoàn toàn được, bởi vậy đa số mọi người đều không hề dùng đến tiền. Nhưng hiện tại điện nước đã được định giá, một kw điện hơn 3 đồng, một tấn nước thì hơn năm đồng, tâm tư mọi người đinh ninh nhiều ít đều có thể trả được. Tiền giấy giữ trong tay họ cũng vô dụng, tốt xấu gì cũng có thể dùng chúng nó để giao phí điện nước mà phải không?

Vào buổi sáng ngày ba mươi mốt tháng năm, Khưu Thành sau khi xuất định, trước làm một ít điểm tâm cho mình và A Thường, kế đến liền chuẩn bị đồ đạc đi ra ngoài. Những thứ mang theo đơn giản chỉ có giấy chứng nhận quyền sở hữu  mấy căn phòng trên lầu cùng thẻ căn cước của cậu, phi thường nhanh chóng, hết thảy cũng đều được giản lược đến tối đa.

Bởi vì thời gian ra ngoài hôm nay có lẽ sẽ khá lâu, nên Khưu Thành đã quyết định mang A Thường theo. Dù sao nơi bọn họ đến cũng là cơ quan nhà nước, như tình hình hiện tài, hẳn là không có kẻ nào dám gây sự ở đó đâu.

Hai người đi đến một trụ sở bưu điện gần nhà mình nhất, thời gian cũng nhanh chạm đến 11h trưa. Phía trước là một đội ngũ xếp hàng dài đăng đẳng, Khưu Thành cùng A Thường lẹt đẹt đi qua xếp ở cuối hàng. Vốn tưởng sẽ phải chờ thật lâu, ai ngờ nhân viên công tác của ngân hàng lại có hiệu suất làm việc phi thường cao, mới qua không bao lâu, nguyên hàng dài đã mất đi một khúc.

Chi nhánh bưu điện: Nguyên văn 邮政网点, Postal saving bank of China. Công ty bưu điện Chinapost. Trên các trang web Việt Nam mình thì gọi tên là công ty bưu điện. Trong truyện thì tác giả thỉnh thoảng sẽ sử dụng từ “ngân hàng” xen lẫn với chi nhánh bưu điện, vì chinapost vừa có dạng bank vừa có dạng là một post office.



Khưu Thành thăm dò quan sát, thấy vài ô giao dịch bên kia đều đang mở cửa. Giữa trưa, dù nhân viên có đi ăn cơm cũng có người thay thế, nên mấy quầy giao dịch đều không có cái nào ngừng hoạt động.

Bọn họ tổng cộng cũng chưa chờ đến hai giờ, đến phiên Khưu Thành cậu liền đem giấy chứng nhận sở hữu bất động sản cùng thẻ căn cước của mình đưa vào trong ô cửa sổ giao dịch. Sau đó cậu liền nghe thấy tiếng máy in cùng thanh âm gõ bàn phím cạch cạch liên tục không ngừng của nhân viên công tác bên trong.

“Mấy tài khoản này đều cần nạp thêm giá trị sao?” Máy in còn đang được vận hành, nhân viên công tác làm xong chuyện trong tay, liền ngẩng đầu hỏi Khưu Thành.

“Về sau nếu muốn bổ sung giá trị thì có tiện không?” Khưu Thành hỏi lại cô. Hồi trước phí điện nước trong tiểu khu của bọn họ đều có thể đến các máy ATM để nạp thẻ, nhưng hiện tại không có các máy ATM tự động, nếu mỗi ngày đều phải chạy tới ngân hàng, thì có hơi phiền toái.

“Sẽ có máy nạp thẻ, bất quá thời gian cụ thể còn chưa được chứng thực.” Nhân viên công tác nói, rồi lưu loát cầm hai tờ tài liệu đã được đóng dấu từ máy in, rút ra một tờ đưa cho Khưu Thành ký tên.

“Từ phòng 1501 đến phòng 1507, mỗi phòng là hai mươi m3 nước và hai trăm kw điện, mấy hộ còn lại đều là năm tấn m3 nước và năm mươi kw điện.” Khưu Thành nói xong liền từ từ đẩy chiếc thẻ tiết kiệm trong tay mình lên. p2haehyuk.wordpress.com

Vừa vặn cậu trước nay luôn có thói quen dùng thẻ tiết kiệm bưu chính, hơn nữa cũng không như mấy người khác thích làm rất nhiều thẻ. Cậu từ đầu tới đuôi chỉ xài có 2 tấm, một cái dùng để gởi ngân hàng một cái dùng để mua hàng qua mạng. Bình thường, tấm thẻ dùng để mua hàng qua mạng đều không bỏ nhiều tiền.

“Được, xin anh đợi một lát.” Bên trong ô giao dịch, nhân viên công tác lập tức vung ngón tay tung bay vù vù đánh máy.

Sau khi thành công nhập vào mật mã khấu trừ tài khoản, nhân viên công tác rất nhanh đã đưa một tờ giấy khác ra cho Khưu Thành ký tên, Khưu Thành tiếp nhận nhìn lướt qua, vừa thấy con số phía trên, nhất thời liền có điểm mất bình tĩnh.

Chỉ thấy số dư trong tài khoản của cậu đường đường chính chính chỉ có: 257.41.

Trước mắt phí điện nước ở thành phố Tân Nam đều áp dụng chính sách nộp phí trước, muốn dùng nước dùng điện thì đầu tiên phải giao tiền ra, trong tài khoản mà không có tiền thì chẳng làm được gì.

Trên đường trở về, Khưu Thành nhìn nhìn cái thẻ IC dày cộp trên tay, lại xem xem số tiền dành dụm ghi trên tờ giấy chỉ còn lại có hơn hai trăm đồng, liền nhịn không được thở dài một tiếng.

(Thẻ IC – IC Card: Là thẻ sử dụng bước sóng gần với tổ hợp mạch bao quanh thẻ hoặc thẻ chip. Ngành công nghiệp ngân hàng có những điều khoản cụ thể về các loại thẻ này.)

“Cái này dùng làm gì vậy?” A Thường cũng vươn tay cầm một cái thẻ qua xem. Lúc này trời không đổ mưa, bất quá sắc trời vẫn còn đang rất âm u, hơi ẩm cũng rất nhiều.

“Dùng để ăn tiền.” Khưu Thành nói.

“Ăn tiền?” A Thường mở to hai mắt.

“Ừ.” Khưu Thành nghiêm túc gật gật đầu.

“Không có tiền?” A Thường chắc biết tiền là cái gì, hắn xem TV thời gian dài như vậy cũng không phải là xem không cho vui đâu.

“Không có tiền, chúng ta thật sự nghèo rồi.” Nghèo đến mức ngay cả phí điện nước đều sắp giao không nổi, xem ra phải nghĩ cách kiếm ít tiền mới được.

“A Thường có nè!” Chàng mèo nâng cằm, đầy mặt đắc ý nói.:3

“Về thứ này, anh không có rồi.” Lúc Khưu Thành chỉnh lý lại mấy cứ điểm của A Thường, cũng tìm thấy một ít tiền mặt, bất quá số lượng cũng không lớn chỉ rải rác vài tờ, cộng lại còn chưa đến một ngàn đồng.

“Có rất nhiều.” A Thường còn bổ sung.

“Ở nơi nào?” Khưu Thành dừng cước bộ. p2haehyuk.wordpress.com

“Bên kia.” A Thường chỉ chỉ phía đối diện sông Tân Nam.

“Rất nhiều?” Khưu Thành lại xác nhận.

“Đúng nha!” A Thường liều mạng gật đầu.

Vào buổi tối, sau khi màn đêm buông xuống, hai người liền lén lút rời khỏi tiểu khu, một đường chạy đến bờ đối diện sông Tân Nam. Tại nhánh sông bên kia chân núi, có một khu biệt thự, lưng giáp núi mặt giáp sông, là một bảo địa hiếm thấy trong phong thuỷ. Thêm hoàn cảnh chung quanh lại khá tốt, kề bên công viên sông Tân Nam, cho nên giá phòng đều rất cao, là khu dân cư xa hoa số một số hai ở thành phố Tân Nam.

Đêm khuya lại gặp trời mưa, nên nơi nơi đều im ắng, hai người bọn họ cũng không cưỡi xe ba bánh mà dọc theo đường bộ, lặng yên không một tiếng động mò vào khu biệt thự. Bởi vì yếu tố an toàn, nên trước mắt chín mươi chín phần trăm các biệt thự ở đây đều trống không, nơi nơi đều đen nghìn nghịt một mảnh. Mấy kẻ có tiền đều đặc biệt sợ chết, phàm là còn có ít của cải, ai lại dám lai vãng đến sống ở một nơi thế này chứ.

Tìm đến cứ điểm của chính mình, A Thường nhìn trái nhìn phải, xác định chung quanh không có người nào liền ba hai cái trở mình lên ban công lầu hai của căn biệt thự. Nguyên bản hắn còn tính vào phòng rồi xuống lầu mở cửa cho Khưu Thành, không nghĩ tới hắn chân trước vừa vào đến, Khưu Thành sau lưng cũng đã vào theo.

Hai người một trước một sau vào phòng, đi dọc theo cầu thang xuống lầu một, sau đó A Thường mới lôi một cái thùng đựng hoa quả dưới kệ TV ra. Tuy rằng ánh sáng rất ám đảm, nhưng Khưu Thành vẫn có thể phân biệt ra được bên ngoài thùng hoa quả có vẻ hình trái kiwi để minh hoạ.

A Thường chuyển thùng hoa quả đến bàn trà, từ bên trong cầm ra từng xấp trăm đồng thật dày. Hắn lôi toàn bộ tiền mặt ra, xấp thành một toà núi nhỏ trên mặt bàn, sau đó hỏi Khưu Thành: “Đủ hông?”

“Đủ.” Khưu Thành cảm giác cả đời này của mình đại khái không bao giờ phải sầu chuyện trả tiền điện nước nữa rồi.

“!” A Thường không nói lời nào, chỉ dùng con ngươi sáng ngời trong suốt nhìn chằm chằm Khưu Thành.

“Giỏi quá đi!” Khưu Thành ra sức hống anh bạn nhỏ nào đó đang tự sướng, còn vươn tay sờ sờ đỉnh đầu A Thường.

“……” A Thường nguyên bản tràn ngập biểu tình chờ mong nhất thời liền uể oải xuống.

“Bẹp.” Khưu Thành thấy hắn như vậy, nghĩ nghĩ, lại nghiêng người qua hôn một cái.

“Ô ô……” A Thường yên lặng ngồi xổm một chổ cúi đầu, lấy ngón tay khi có khi không di di tấm thảm trên sàn nhà. Hắn đã đem cứ điểm tối quan trọng nhất của mình cống hiến ra luôn rồi đó… p2haehyuk.wordpress.com

“Còn không đủ sao?” Khưu Thành cười khẽ một tiếng, nhảy lên đem A Thường đẩy ngã lăn ra đất, mặt đối mặt nằm ở trên người hắn, rồi lại mắt đối mắt cùng nụ hôn thật sâu.

“Ô……” Mi mắt của A Thường run run, sau đó liền hơi hơi rủ xuống, ánh mắt cũng lập tức trở nên mông lung mơ màng.

Sau khi nụ hôn chấm dứt, Khưu Thành lại hôn hôn hai gò má của hắn, rồi bò khỏi tấm thảm, trước tiên quan sát cẩn thận cả ngôi biệt thự. Cậu phát hiện trong phòng có rất nhiều thứ vẫn chưa được mang đi. Có lẽ chủ nhân của căn biệt thự này trước khi rời đi rất vội vã sau đó lại không chịu đựng được qua năm năm gian khổ tại căn cứ lâm thời nên đã xui xẻo bỏ mình, hoặc là vào thời điểm hỗn loạn ban đầu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Hôm nay trước hết lấy thứ này đi đã.” Khưu Thành tìm túi mua sắm đem từng xấp tiền bỏ vào bên trong, lại thuận tay cầm mấy thứ trang sức bên trong phòng ngủ.

“Được……” A Thường đỏ hồng lỗ tai, đối với quyết định của Khưu Thành không hề dị nghị.

“Đi thôi, bên ngoài lại bắt đầu đổ mưa rồi.” Dù ở trong phòng, Khưu Thành vẫn có thể tinh tường nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài, thậm chí có thể căn cứ vào tiếng vang phán đoán trận mưa này là lớn hay nhỏ.

“Ừ.” A Thường nhắm mắt theo phía sau cậu.

Hai người vẫn như cũ trèo ra ngoài từ ban công lầu hai. Vì không có cầm dù, hai người liền đội mưa chạy một đường trở về. Bởi vì tiếng mưa đánh vào chiếc dù sẽ che lấp một ít âm thanh khác, làm cho bọn họ không nắm rõ ràng được tình hình chung quanh, hơn nữa phía dưới ô lại khô ráo như vậy, cũng rất dễ khiến người khác cảnh giác.

Có được số tiền này, Khưu Thành lại có thể tiêu tiền như nước dùng nước dùng điện như dự tính. Ngày hôm sau, cũng chính là sáng sớm của ngày một tháng sáu, Khưu Thành liền đi đến các phòng 1504,1506,1507 mở tất cả đèn lên. Đèn Metal Halide tỏa sắc màu ấm áp, chiếu đến mấy cây trồng trong căn phòng, giống như ánh nắng giữa ban ngày.

Từ buổi sáng sáu giờ đến buổi tối sáu giờ, Khưu Thành mỗi ngày đều bổ quang cho cây trồng đúng mười hai tiếng. Cứ như thế trôi qua vài ngày, cậu phát hiện ra có một ít cây trồng nguyên bản vì trời liên tiếp đổ mưa dầm đã bắt đầu biểu hiện ra xu thế giảm tăng trưởng, nay cũng đều chậm rãi dồi dào sức sống trở lại, không hề cọ cọ lếch đi mà trổ mã xông thẳng lên cao.

Vì việc bổ quang trong phòng đã hữu dụng, Khưu Thành rất nhanh liền bắt tay vào bố trí phòng 1502 cùng 1503. p2haehyuk.wordpress.com

Đụng tới mấy ngày trời mưa như vậy, gieo trồng bên trong phòng vẫn tương đối chiếm ưu thế lớn hơn so với bên ngoài. Ít nhất, bọn họ không cần lo lắng cây trồng bị nước ngâm đến hư hại, độ phì trong ruộng cũng sẽ không bị nước mưa liên tục tẩy rữa tới mức hầu như không còn. Cho dù phải đối mặt với tình huống không đủ ánh sáng, muốn tiến hành bổ quang cũng tương đối tiện hơn nhiều.

Vào thời điểm hai người Khưu Thành đang trát lớp xi măng chống thấm nước đầu tiên trên mặt sàn phòng 1502 cùng 1502, thì mấy cây bắp cải được trồng trước đó ở ban công phòng 1501 cũng đến giai đoạn thành thục. Chu kỳ sinh trưởng của bắp cải tương đối ngắn, cũng là loại tương đối ưa bóng râm, mà dáng vóc của mấy bó bắp cải đợt này đều không tệ lắm.

Lúc này đây, Khưu Thành quyết định sẽ đem toàn bộ chúng muối kim chi. Căn cứ kinh nghiệm lần trước, muốn muối kim chi, dưới điều kiện nhiệt độ hạ thấp hiện tại, nhanh nhất cũng phải mất ba đến năm ngày mới có thể ăn được. Thời gian lúc đầu dùng để muối bắp cải phải cần tới khoảng mười hai tiếng, sau đó lại dùng tương ớt ướp cải trắng, đặt trong điều kiện hạ nhiệt độ bình thường, để cỡ hai ba ngày là vừa đủ.

Ngay vào hai hôm sau, lúc đợt kim chi muối cay lần này đã vừa ăn, thời tiết rốt cuộc đã trời quang mây tạnh. Sau khi chấm dứt buổi đả tọa sáng sớm hôm nay, Khưu Thành liền mang theo A Thường vào thành phố hỏi thăm về việc thuê xe.

Cậu tính toán thuê một chiếc xe bán tải, chở một số kim chi và khoai tây gần đây tích góp được trong nhà, đi đến tỉnh thành thử thời vận xem sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play