Suốt buổi sáng hôm nay, bọn họ đầu tiên là gánh vài chuyến nước, sau đó Khưu Thành lại tiếp tục lót sàn phòng 1506. Khoảng cách của lớp sàn gỗ ở tầng này so với mặt sàn xi măng nguyên gốc ước chừng 20 cm, cho dù có vài giọt nước ngẫu nhiên thẩm thấu xuống, nhưng dưới tình huống được thông gió tốt thế này, số nước kia tự nhiên sẽ bị bốc hơi một cách rất nhanh chóng. Mặt khác, bản thân bọn họ cũng phải thường xuyên lưu ý đến, không để cho sàn gác bị đọng nước.
A Thường được phân công tưới nước phù sa cho hoa màu ở tầng 14 cùng tầng 15. Công việc này hắn coi như cũng quen thuộc, trước đây vào chạng vạng mỗi ngày, lúc Khưu Thành tưới nước cho hoa màu, hắn đều đứng ở một bên nhìn, có đôi khi còn có thể giúp một tay. Tưới nước cho nhóm cây trồng xong hắn lại đi bắt côn trùng, nhổ cỏ. Số cỏ nhổ được hắn sẽ đem cho mấy con dê ăn, còn côn trùng thì sẽ làm thức ăn cho lũ chuột đồng. Làm hết mọi việc, A Thường nhìn nhìn chung quanh, giống như không còn gì để làm, hắn liền chạy đi tìm Khưu Thành, ngồi bên cạnh nhìn cậu làm việc.
"Anh ra ngoài nhổ chút cỏ về, ngay cả rễ cũng nhổ luôn." Khưu Thành dặn dò hắn. Bọn họ hôm nay còn phải làm rất nhiều việc, sao có thể nhàn rỗi được cơ chứ.
"Cỏ gì?" A Thường có điểm không nỡ đi.
"Cỏ gì cũng được, lũ dê thích ăn, còn có lũ chuột đồng cũng thích ăn." Khưu Thành cầm một khối gỗ khoa tay múa chân. Đây chính là nhược điểm của phế liệu, hình dạng bất quy tắc đầu thừa đuôi thẹo. Vì để lúc đóng đinh lên sàn không chừa ra khe hở quá lớn, cậu không thể không chắp vá chúng lại.
"..." A Thường vẫn bất động.
"Mau đi đi!" Khưu Thành ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, lại cười cười với hắn.
"!" A Thường cũng nhếch miệng nở nụ cười, sau đó liền vô cùng cao hứng chạy ra ngoài nhổ cỏ dại.
Thứ mà dê cùng chuột đồng thích ăn hắn đều biết rất rõ. Trong vài năm hắn còn cùng lão Miêu sinh hoạt, hắn thấy được loài người đều vô cùng xấu xa, nếu không phải muốn bắt bọn họ để ăn thì chính là cầm vũ khí vội vã đi lại trong thành phố. A Thường không thích bọn họ, cũng có chút sợ hãi, cho nên hắn đã học theo lão Miêu, ẩn giấu bản thân.
Khi đó hắn có một bó lớn thời gian, có đôi khi hắn thậm chí sẽ theo dõi một còn chuột đồng cả ngày, nhưng lại không bắt nó bởi vì hắn khi đó không thích ăn thịt chuột đồng. Lúc bụng đói, hắn sẽ đi đến sông bắt hai con cá, dù hiện tại trong sông không có cá, nhưng hắn lại được gặp Khưu Thành.
Đợi A Thường nhổ đầy một bao cỏ xanh trở về, Khưu Thành đã hầu như đóng xong sàn gỗ. Đóng xong sàn gỗ, bọn họ lại cùng nhau dán gương lên.
Vì một mặt còn lại của gương dán đã được đính keo sẵn, hơn nữa vách tường của căn phòng cũng đã được sửa chữa thập phần bằng phẳng, cho nên lúc họ dán gương lên cũng không mất bao nhiêu công phu. Hai người làm trong thoáng chốc đã dán hết gương lên cả bốn phía của căn phòng cùng trần nhà.
Tuy diện tích phòng 1506 không lớn, nhưng được cái thông suốt, một phòng một nhà vệ sinh hai ban công. Trong phòng trừ cái buồng vệ sinh ra, không còn vách tường dư thừa nào khác, hiện giờ lại được dán gương lên, cả căn phòng nhất thời có vẻ sáng sủa hơn hẳn.
Khưu Thành thả vài cái giỏ gỗ úp ngược lên sàn nhà vừa được lót trải xong, sau đó liền cùng A Thường đem số bùn đất bọn họ khiêng về đêm qua rải ra chung quanh. Vài chiếc giỏ gỗ úp ngược được bày trí theo quy luật nhất định này, về sau sẽ là chỗ đặt chân của bọn họ. Lúc đi vào tưới nước hoặc cắt cỏ, bọn họ cũng sẽ tránh được việc dẫm lên bùn đất, cũng sẽ không đem bùn đất dẫm đi khắp nơi.
Đang lúc rải đất ra, Khưu Thành lại phát hiện một vấn đề. Thế là cậu lại để cho A Thường tiếp tục đổ đất, còn chính mình thì cầm lấy cây búa lên, đi đến gần cửa, dùng tấm ván gỗ vây quanh lối ra với độ cao chừng 30, 40 cm để tránh cho bùn đất trượt ra ngoài.
Làm xong việc này, Khưu Thành lại đi xuống lầu cầm mấy cân ngọc vỡ lên, rồi bày Tụ Linh trận ngay trong phòng. A Thường thì đem số cỏ mình nhổ trở về từng gốc từng gốc cấy vào trong đất. Trồng xong hắn lại bắt chước Khưu Thành, tưới cho cây một ít nước ổn định gốc rễ.
Bọn họ bận rộn một trận này, đến gần giữa trưa vẫn chưa xong. Mặt trời lúc này đã lên thật cao, Khưu Thành từ phòng 1501 cầm lên vài tấm gương thử quần áo, thứ này cũng được lôi ra từ đống bảo tàng của A Thường trước kia. Cậu đem mấy cái gương thử đồ đặt trên ban công, hơi điều chỉnh góc độ, để cho ánh nắng chiếu lên mặt gương có thể phản xạ vào trong phòng. Ánh sáng sẽ tiếp tục thông qua mặt gương dán, phản xạ một lần nữa, cứ như vậy chút ánh sáng còn lại sẽ chiếu thẳng xuống đám cỏ xanh bọn họ vừa mới trồng.
Ngay khi Khưu Thành điều chỉnh góc độ cho tất cả mặt gương, trong phòng cũng tràn ngập ánh sáng vàng rực rỡ, tuy vẫn có chút bất đồng với ánh nắng bên ngoài, nhưng mọi thứ hiện giờ đã rất sáng và ấm áp.
A Thường không thể tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm căn phòng tràn ngập ánh nắng. Gương dán trên tường không chỉ phản xạ dương quang, còn soi rọi một mảnh cỏ xanh, trên trần nhà cũng có hình chiếu của cỏ xanh. Sự kết hợp của ánh sáng cùng hình chiếu đã khiến cả căn phòng trong có vẻ càng sáng sủa rộng rãi, phảng phất như đang ở dã ngoại.
"Đi thôi, nên đi đào khoai tây rồi." Khưu Thành hoàn toàn không biết rằng, cậu chỉ tiện tay vận dung chút kiến thức vật lý hồi trung học mà đã mang đến cho chàng mèo nhà ta một sự rung động cực lớn.
"Được." A Thường nuốt nuốt nước miếng, ngoan ngoãn đi theo sau. Giờ khắc này, hình tượng của Khưu Thành trong lòng của hắn đang phi thường phi thường cao lớn.
Khoai tây mới thu hoạch xong không thể tiếp tục trồng ngay được, không thì một vài côn trùng có hại dưới đất sẽ ngang ngược phá hủy tầng ngoài của khoai tây. Khưu Thành suy nghĩ một hồi, vẫn dùng phần lớn khuông gỗ để trồng bắp, mặt khác còn trồng thêm ít bí đỏ, khổ qua, dây mướp, cải trắng, rau hẹ, đều là số hạt giống cậu đã nhờ lão Lý đổi lấy lần trước nhưng vẫn chưa kịp dùng.
Buổi chiều hơn 1 giờ, Khưu Thành chở hơn 300 cân khoai tây ra ngoài. A Thường muốn cùng đi nhưng Khưu Thành không đồng ý. Chỉ kéo hơn 300 cân khoai tây xuống đây, cũng đã đủ làm cậu mệt chết rồi, cậu không muốn phải chở thêm một người sống to bự như A Thường nữa. Lại nói, tuy gần đây A Thường đã hành động rất giống người bình thường, thế nhưng Ngải Văn Hải chung quy không phải là nhân vật dễ đụng tới. Cậu hiện tại đi giao khoai tây, cũng không biết sẽ chạm phải những người nào, cậu không muốn mạo hiểm như vậy.
Khưu Thành kéo một xe khoai tây chầm chậm đi, A Thường ghé vào cửa sổ nhìn một hồi lâu, lúc này mới mệt mỏi tránh ra. Hắn đi đến gương thử quần áo, nhìn người đàn ông ỉu xìu trong gương, quả nhiên, vẫn không dễ nhìn à...
Địa chỉ Cát Hồng Xương cung cấp nằm ở trung tâm thành phố, là một chung cư nhiều tầng xây tại bờ sông Tân Nam, kề bên bờ sông là khu vực xanh hóa, náo trung thủ tĩnh. Lúc trước, đây là một trong những khu vô giá, phỏng chừng vào 5 năm trước Ngải Văn Hải chắc hẳnmua không nổi. Về phần hiện tại, hắn ta đã dùng bao nhiêu tiền của mà mua được cả tòa nhà này, Khưu Thành không thể nào biết được. (Náo trung thủ tĩnh:Ở trong cái ồn ào mà giữ được sự yên tĩnh, tĩnh tâm)
Khưu Thành vừa đẩy xe ba bánh đến dưới chung cư, liền có một người đàn ông da đen hùng tráng, dáng người khôi ngô xét hỏi. Đại khái hắn ta thấy Khưu Thành là người lạ mặt cho nên khẩu khí cũng không tốt cho lắm.
"Ê, tới đây làm gì?"
"Giao khoai tây."
Người đàn ông kia vừa nghe như vậy, liền lấy một cái bộ đàm từ trong túi ra: "Nói với lão Cát một tiếng, khoai tây đã đến rồi."
Nói xong, hắn liền dẫn Khưu Thành đến gara, từ bên trong lôi ra một bàn cân, cùng Khưu Thành nâng khoai tây đặt lên, sau đó lại bày một lớp túi nilon trên mặt đất, đem khoai tây trong bao tải ào ào đổ ra. Khưu Thành đứng ở bên cạnh không lên tiếng, yên lặng nhìn hắn kiểm tra khoai tây, thỉnh thoảng còn thuận tay thu hồi mấy cái bao tải.
"Khoai tây đưa tới rồi à?" Chỉ chốc lát sau, Cát Hồng Xương cũng đến.
"Tôi đã kiểm tra qua hết rồi, không thành vấn đề, tổng cộng là 341 cân." Người nọ nhanh chóng trả lời.
Một cân nhiều ra kia là Khưu Thành định cho không, bởi vì lo lắng bàn cân của đối phương cùng mình sẽ có khác biệt, cho nên cậu mới bỏ nhiều thêm một cân. Loại cân cậu dùng là cân điện tử, dù có sai số thế nào cũng không đến một cân.
"Đi, cậu đi đong 200 cân bột ngô rồi mang qua đây." Cát Hồng Xương nói với người đàn ông cao to.
Đợi người nọ đi rồi, Cát Hồng Xương lại hỏi Khưu Thành: "Trong nhà có người lái xe à?"
"Là một người quen thôi." Khưu Thành đáp.
"Cũng không tệ! Về sau cậu cứ bảo hắn chở nhiều thêm một chút, giống như số khoai tây này là được." Cát Hồng Xương nói.
"Không dễ tìm đâu." Khưu Thành nói: "Hơn nữa cũng không thể chở quá nhiều."
"Giải thích xem." Cát Hồng Xương cười cười, bày ra một bộ biểu tình đại gia đây đều biết hết. Giống như kiểu Khưu Thành, vừa thấy liền biết là người không làm mua bán lớn, tám chín phần là trong đám thân thích bằng hữu có người là tài xế, nương dựa vào công tác mà làm một ít việc vụng trộm sống qua ngày, chuyện này hiện giờ cũng tương đối phổ biến.
Chỉ chốc lát sau, 200 cân bột ngô đã được chuyển đến, Khưu Thành cũng không ở lâu, cùng Cát Hồng Xương khách sáo vài câu liền cưỡi xe ba bánh đi về.
Sau khi Khưu Thành đi rồi, Cát Hồng Xương kêu người thu dọn ổn thỏa đống khoai tây, còn bản thân thì đi lên lầu. Chung cư này có tổng cộng 7 tầng, hắn cùng đám anh em và thân thích bọn họ sẽ sống từ tầng 1 đến tầng 6. Tầng 7 có hai phòng, một phòng là để cho cả nhà Ngải Văn Hải ở, phòng còn lại thì được dùng để làm khu làm việc chung.
"Sự tình xong xuôi rồi sao?" Thời điểm Cát Hồng Xương đi vào phòng khách, Ngải Văn Hải liền hỏi hắn như vây.
"Khoảng hơn 300 cân khoai tây." Cát Hồng Xương khoát tay, tỏ vẻ chẳng phải chuyện to tát gì.
"Mấy mẫu ruộng kia sợ rằng trong vòng hai năm nữa đều không thể trồng khoai tây. Nguồn cung cấp cho thành phố về sau phải cắt đứt, trước dùng mấy thứ khác để thay thế đi. Mấy anh em muốn ăn khoai tây, thì tự đi lấy bột ngô ra ngoài đổi." Ngải Văn Hải nói.
"Thật sự một cây cũng không trồng à?" Cát Hồng Xương hỏi.
"Không trồng, số lượng mấy con dế nhũi kia sắp tăng gấp đôi rồi, còn trồng cái mẹ khoai tây gì được." Ngải Văn Hải nói.
"Mấy người nói xem, bộ dạng mấy con dế nhũi này điên như vậy, không biết có quan hệ với cái "Tân Sinh" chó má kia không?" Trong phòng lại có một người lên tiếng.
"Ai biết được?"
"Tốt nhất là không liên quan, nếu thật sự có, thì phiền toái lần này sẽ to lắm đây." Những chuyện được tạo thành do ngẫu nhiên chung quy cũng hữu hạn, hơn nữa sẽ không thường xuyên phát sinh, cho dù phát sinh, thời gian cũng sẽ không kéo dài liên tục. Nhưng nếu thật sự có quan hệ với "Tân Sinh", vậy hậu quả của chuyện này nhất định sẽ không thể lường được.
"Hiện tại nói mấy chuyện này có ích lợi gì? Tôi vừa mới lấy được một mảnh đất ở ngoại ô, nhanh chóng an bài nhân lực qua trồng cây đi, đều trồng bắp hết, cũng chả phải "Tân Sinh" gì đâu." Ngải Văn Hải nói.
"Có phải "Tân Sinh" hay không, hiện tại ai còn phân rõ được? Số hạt mầm lưu trữ trong thành phố trước đó chẳng phải là "Tân Sinh" hay sao?" Cát Hồng Xương lắc đầu.
"Không phải đã sắp xếp người đi ra ngoài tìm sao? Còn chưa có tin tức?"
"Không có. Mấy năm trước, hạt giống được bán ở các nơi không phải đều là "Tân Sinh" à? Ngược lại, một ít hộ gia đình ở nông thôn lại không hề dùng loại hạt giống này, nhưng sau này bị virus X đảo lộn như vậy..." Nói tới đây, Cát Hồng Xương liền không nói thêm gì nữa.
Đối với thảm họa 5 năm trước, hắn hiện tại mỗi lần nhớ lại, vẫn cảm thấy vạn phần trầm trọng. Khi đó hắn ỷ vào thân thủ của bản thân cao siêu đã tham gia vào hành động cứu viện vài lần. Chứng kiến những thôn xóm chưa kịp dời đi bị người lây nhiễm tấn công, những hình ảnh như Tu La Địa Ngục ấy, hắn trong lúc sinh thời đều không thể nào quên được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT