Mặc dù có Tụ Linh trận giúp đỡ, về phương diện nuôi dưỡng Khưu Thành lại không có ưu thế gì. Cho nên ngay từ đầu, cậu cũng không hề trông cậy vào hai quả trứng gà thật sự có thể ấp ra được gà con, càng không trông cậy vào chúng nó có thể sinh trứng ấp ra hậu đại đời tiếp theo trong tương lai.
Cậu sở dĩ mua hai quả trứng gà này, đơn giản vì muốn dỗ cho A Thường vui vẻ mà thôi. Nếu không có A Thường giúp, Khưu Thành cũng không có khả năng mua được căn phòng 1501 trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Trở lại tiểu khu Gia Viên, Khưu Thành đem xe ba bánh đỗ trong gara rồi xách ba lô, cùng A Thường trèo lên tầng 14. Đợi đến khi về đến nhà, vài thứ đã ăn lúc chạng vạng trước khi ra khỏi cửa trên cơ bản đã tiêu hóa hầu như không còn gì.
"Ọt ọt..." Bụng A Thường kêu một tiếng thật to.
"Chúng ta làm chút gì ăn đi!" Khưu Thành nói rồi liền đem bếp lò nổi lửa, đổ nước vào phân nửa nồi, đưa cho A Thường đem đun sôi. Còn cậu thì đi lên tầng 15, trước tưới nước dinh dưỡng cho mấy cây khoai tây, rồi lại đi xem mấy con dê, lấy cho chúng thêm ít cỏ khô.
Chờ tới khi cậu xuống lầu, nước trong nồi cũng đã sôi. Đầu tiên Khưu Thành đổ đầy một ấm nước, sau đó lại ngắt vài lá cải thảo từ ban công, bẻ thành khối nhỏ ném vào trong nồi. Tiếp đến cậu lại đem một cái bánh ngô bẻ nát bỏ vào nồi nấu, rắc thêm ít thịt chim sẻ nướng ướp cùng hương liệu, đến khi chín thì lại bỏ thêm chút hành lá cắt vụn.
Canh bánh ngô nấu lên ngửi cũng thơm, nhưng ăn lại chẳng có mùi vị. Cũng phải thôi ngay cả chút dầu mỡ còn không có, làm sao có thể ăn ngon cho được.
Sau khi ăn no nê, Khưu Thành cọ rửa nồi bát, rồi lại ra ban công tưới nước phù sa cho hoa màu, lúc này cậu mới đi rửa tay rửa mặt của mình, bắt đầu vào thời gian ngồi tĩnh tọa trong ngày.
Thời gian tu luyện của Khưu Thành cũng không dài, sự biến hóa của thân thể cũng không lớn, nếu nói có gì so sánh với trước đây, điều rõ rệt nhất chính là thân thể cậu càng lúc càng có tinh thần, thể lực cũng tốt hơn trước nhiều, phản ứng cũng linh mẫn hơn không ít.
Căn cứ theo những lời trong "Mộc Tu bút kí", cậu trước mắt đang ở giai đoạn Luyện khí, vẫn là thân thể phàm tục. Nếu muốn kéo dài thọ mệnh, cậu ít nhất cũng phải đợi đến khi tiến vào giai đoạn Trúc cơ mới được.
Từ Luyện Khí đến Trúc cơ, ngắn thì mấy tháng còn dài thì phải đợi vài năm. Nếu tư chất quá kém hoặc phương pháp tu luyện không đúng, thậm chí lúc còn sống có khi đều không thể tìm được lối vào kì môn. Đợi cho tới lúc dương thọ đã tận thì hết thảy những cố gắng trước đây đều sẽ hóa thành hư ảo.
Khưu Thành khoanh chân đả tọa, ngũ tâm hướng trời, A Thường thì oa ở bên cạnh lim dim ngáy ngủ. Hắn híp mắt giống chú mèo nhỏ, đem cằm dán ở trên chăn, bộ dáng ngủ vô cùng say sưa. (Ngũ tâm gồm hai lòng bàn tay, hai lòng bàn chân và trước ngực.)
Đợi đến khi Khưu Thành nhập định, A Thường cũng chậm chậm mở mắt ra. Hắn hiện tại đã tìm được một quy luật, mỗi lần chỉ cần Khưu Thành vừa nhập định, khí tức của cậu liền phát sinh một ít biến hóa. Loại biến hóa này người thường rất khó phát giác được, nhưng A Thường lại có thể.
A Thường đầu tiên là xê dịch vị trí của mình, sau đó lại di chuyển cả hai quả trứng gà, vẫn như trước đặt ở dưới bụng của mình. Hắn sít sao kề sát Khưu Thành, ngửi hương vị trên người cậu, trong lòng cảm thấy thỏa mãn vô cùng, mệt mỏi cũng chậm rãi ập đến...
"!" Không biết qua bao lâu, A Thường đột ngột mở mắt. Hắn dùng đôi mắt còn chưa rút đi cơn buồn ngủ của mình nhìn nhìn Khưu Thành, thấy cậu còn đang đả tọa, mới yên lòng mà ngáp một cái, đem hai quả trứng gà dưới bụng lật lật vài lần xem xét, tiếp tục ngáy ngủ.
Khi Khưu Thành kết thúc thời gian đả tọa, liền nhìn thấy A Thường đang nằm kề bên cậu ngủ say sưa. Cậu cũng không đẩy hắn ra, cứ như vậy nằm xuống ngủ.
Đợi đến sáng hôm sau tỉnh lại, lồng chuột ở phòng khách lại nhiều thêm một ổ chuột con. A Thường còn để ở trên sàn một bộ quần áo dính chút bùn đất, xem ra hắn lần này đã đào động của chuột đồng ra.
Trời vừa tờ mờ sáng, Khưu Thành lại như trước đến bờ sông lấy nước. Chờ cậu gánh xong bốn gánh nước, bên ngoài tiểu khu bọn họ cũng vang lên thanh âm của xe chở nước.
Bởi vì hệ thống cấp nước của tiểu khu bọn họ vẫn còn chưa được nối thông, nên cách một ngày sẽ có xe nước chạy đến đây một chuyến, cấp đủ số nước dùng hằng ngày cho bọn họ. Xe nước vừa đến, nhóm cư dân liền lấy thùng nước, chậu rửa mặt đi ra ngoài. Khưu Thành nghe được thanh âm, cũng gánh lên thùng không, đi xuống lầu xếp hàng lấy nước. Thời gian xe nước dừng lại ở tiểu khu bọn họ cũng không cố định, khi nào không còn ai lấy nước, bọn họ liền rời đi vào lúc đó.
Thời điểm Khưu Thành đến nơi, phía trước đã có bảy tám người xếp hàng, cậu mang theo hai thùng nước, cầm đòn gánh xếp hàng ở mặt sau.
Đằng trước hàng ngũ truyền đến tiếng nước ào ào, mọi người đứng trong hàng lại vô cùng im ắng. Tuy rằng đều sống cùng tiểu khu, thế nhưng giữa bọn họ lại chẳng nói với nhau câu nào.
"Anh chính là người sống ở tầng 14 phải không?" Lúc này, đằng sau Khưu Thành lại có một ông lão đi tới. Bộ dáng ônh hơn sáu mươi tuổi, có điểm gầy. Thoạt nhìn khí sắc của ông cũng không tệ lắm, ăn mặc cũng chỉnh tề, ông vừa đến, liền vươn tay vỗ vỗ vai Khưu Thành.
"Đúng là cháu." Khưu Thành gật đầu một cái.
"Vài hôm trước ông ở trong thang máy đụng phải một cô gái, ánh mắt rất to, mặt nhọn nhọn, khoảng 27–28 tuổi, là đi tìm cháu sao?" Ông lão lại hỏi.
"Là sao ạ?" Khưu Thành hơi hơi nhíu mày.
"Cũng không có gì, trong một tháng này, ông đã chạm mặt cô ta tới mấy lần." Ông lão thập phần bất mãn nói: "Mới hơn nửa tháng, mà thang máy ở chung cư chúng ta đã ngừng chạy, hiện tại nơi nơi đều giới hạn số lượng điện sử dụng, tầng cháu sống vốn đã cao, không chỉ có bản thân ra vào, cả ngày còn có người này người kia tìm..."
"Tháng sau cháu sẽ chú ý nhiều hơn." Thấy ông lão càng nói càng có xu thế hưng phấn, Khưu Thành liền đánh tiếng ngắt lời. Nghĩ đến xương cốt của ông lão đã già cỗi lên lầu xuống lầu quả thật không dễ dàng, Khưu Thành quyết định tháng sau phải dùng thang máy ít một chút.
"Chẹp, còn hơn nửa tháng nữa, hiện tại mọi người đều không thể dùng. Mấy thứ đồ vật công cộng này nọ, liền phải dựa vào tự giác của mỗi người thôi, không phải nói ai dùng ít ai chiếm tiện nghi nhiều, có tố chất hay không tố chất cũng được thể hiện rõ ràng vào thời điểm này. Nghe nói cháu còn muốn mua phòng, nếu có tiền rồi, làm chi phải khăng khăng ở tại tầng 14 chứ, sao không chuyển đi..." Ông lão này thật đúng là càng nói càng hưng phấn.
"Ông sống ở lầu mấy?" Khưu Thành lại một lần nữa ngắt lời ông. Cậu có đôi khi thật sự rất chán ghét mấy người già như thế này. Họ cứ tự cho rằng mình đúng, còn người khác đều sai hết, có chút việc nhỏ là đã cường điệu lên, chỉ lo nói cho đã miệng cho lòng thống khoái, chẳng bận tâm đến cảm thụ của người khác.
"Lầu ba." Ông lão kia vừa nhấc cằm, giống như đang nói bản thân mình ở tại lầu ba, đến đến đi đi cũng không cần dùng bao nhiêu thang máy.
"Vậy ông có biết ở khu Bích Dã Tân bên kia có một chung cư, tổng cộng khoảng hơn mười tầng, từ tầng sáu trở lên liền không có người ở, kết quả hiện tại bọn họ không thể sử dụng thang máy." Khưu Thành kéo kéo khóe miệng, nói.
"Không sử dụng?" Ông lão phản ứng chậm, giống như còn chưa hiểu rõ chuyện.
"Chính là không được phân chia hạng ngạch, mỗi tháng từ đầu tới đuôi đều không thể dùng thang máy, ông hiểu chứ?" Khưu Thành lại giải thích cho ông thêm một lần.
Ông lão này ngại Khưu Thành dùng thang máy nhiều, khiến mình bây giờ mỗi ngày muốn leo cầu thang đều vô cùng phiền toái. Ông ta cũng không ngẫm lại mình chỉ sống ở lầu ba, còn bọn Khưu Thành sống ở tận tầng 14. Cậu mỗi ngày trèo lên trèo xuống, lại chưa từng nghĩ tới việc muốn tìm hộ gia đình ở tầng dưới oán giận, kể lể tầng của bọn họ thấp như vậy thì dứt khoát khỏi dùng thang máy luôn đi, vốn thành phố khai thông thang máy cho bọn họ cũng là vì muốn tiện lợi cho các gia đình ở tầng cao.
Đương nhiên yêu cầu như vậy hơi có chút không có đạo lý, bọn Khưu Thành mỗi ngày trèo lên trèo xuống kỳ thật cũng không thể oán giận người khác, muốn oán chỉ có thể oán thế đạo không tốt, trong thành phố mỗi tháng cấp hạn ngạch xuống quá ít.
Nghe Khưu Thành nói như vậy, ông lão liền yên tĩnh trở lại. Kỳ thật trong lòng ông vẫn không phục, nếu nói như vậy, chẳng lẽ những hộ gia đình ở tầng dưới bọn họ đều không thể đi thang máy? Thang máy này chính là công trình công cộng của chung cư bọn họ, bọn họ muốn dùng liền dùng, ai có thể ngăn cản được?
Bất quá gặp khuôn mặt của người thanh niên này rõ ràng đã lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, ông lão liền có điểm hoảng sợ. Thầm nghĩ, đây chẳng lẽ là một kẻ thiển cận, ông mới nói có hai ba câu mà cậu ta đã mất hứng, tới lúc hăng máu lại nhào tới ông muốn đánh muốn giết, chẹp, vừa nhìn là biết kẻ không có tố chất, vẫn nên tránh xa một chút.
Khưu Thành cũng lười quan tâm lão nhân này đang thầm nghĩ những gì trong lòng. Nói đến quá trình lấy nước, cũng đã sắp đến phiên cậu, đợi người ở phía trước chứa đầy bình nước, Khưu Thành liền đem hai cái thùng nước của mình đẩy qua.
Gánh một gánh nước trèo lên tầng 15, Khưu Thành từ cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy xe nước phía dưới còn chưa đi, cậu liền tính toán đi xuống gánh thêm một gánh nước nữa. Có đôi khi xe nước của thành phố vì phải xem xét đến việc một số hộ gia đình phải đi làm vào ban ngày, nên tới chạng vạng bọn họ sẽ quay trở lại nơi này một lần, khi đó bọn Khưu Thành cũng đã đi bày sạp hàng, đành phải bỏ lỡ.
Thời điểm xuống lầu, Khưu Thành cũng gặp phải một vài người láng giềng xách thùng hay bình nước leo lên cầu thang, chung cư của bọn họ có bao nhiêu hộ gia đình, đều được nắm rõ vào những lúc như thế này.
Hiện giờ là ban ngày, người trẻ tuổi phần lớn đều ra ngoài làm việc, lúc này xuất hiện ở trên cầu thang, phần lớn đều là các ông cụ bà cụ, cũng có vài đứa nhỏ chừng mươi mấy tuổi. Thể lực của những người này nguyên bản cũng không tốt, xách thùng nước leo lên cầu thang thế này lại có vẻ càng lao lực. Khưu Thành vừa đi vừa quan sát, nhịn không được thở dài một hơi trong lòng. Thể lực của cậu vốn tốt, tháng sau vẫn nên đi ít vài chuyến thang máy mới được.
Lúc đi đến chỗ rẽ giữ lầu ba và lầu hai, Khưu Thành nhìn thấy một bé trai khoảng chừng sáu bảy tuổi đang xách một thùng nhựa hình vuông cực bự có màu trắng, đang cố hết sức bò lên cầu thang. Cậu nhóc đi được một bước lại phải dừng một bước, rồi tiếp tục kéo chiếc thùng nước siêu bự lên từng bậc từng bậc thang.
"Em sống ở lầu mấy?" Khưu Thành dừng cước bộ.
"Tầng 5." Bé trai mím môi nhìn cậu một cái, lại cúi đầu tiếp tục kéo thùng nước.
"Sao hôm nay ba mẹ em không khóa cửa phòng lại?" Khưu Thành cười hỏi, cậu nhớ tới lần trước lão Lý có nói qua, chung cư này của bọn họ có người đem mấy đứa nhỏ nhốt ở trong phòng. Cửa mở không được, hắn cũng không có cách nào đi vào kiểm tra mạch điện.
"Trong nhà không có nước." Cậu bé nói xong, đột nhiên liền phản ứng lại, hai ánh mắt trừng to nhìn lên trên: "Anh làm sao biết em bị nhốt trong nhà?"
"Trước kia anh làm thợ điện, còn phụ trách tiểu khu của chúng ta nữa đó!" Khưu Thành cũng không định dọa cậu bé.
"Dạ." Cậu bé gật gật đầu, xem như đã tiếp nhận lời giải thích.
"Anh xách giúp em lên lầu nha?" Đứa bé này chung quy còn quá nhỏ, thân thể be bé kia chỉ khoảng ba bốn mươi kg là cùng, mà cả một thùng nước ít nhất cũng phải hơn mười hơn hai mươi kg, nặng như thế làm sao có thể kéo đi nổi?
"Không cần." Cậu bé cúi đầu, cũng không nhìn lại Khưu Thành.
"Vậy em kéo từ từ lên đi!" Khưu Thành cũng không muốn trì hoãn thêm nhiều thời gian vào lúc này, xe nước dưới lầu cũng không biết sẽ rời đi vào lúc nào.
Khưu Thành lộc cộc xuống lầu, hối hả chạy tới xe nước để đổ đầy gánh nước tiếp theo trước khi bọn họ rời đi. Khi cậu gánh thùng nước bò đến lầu ba, lại đụng phải cậu bé vừa nãy đang ngồi xổm coi chừng thùng của mình ở nơi đó. Cậu nhóc thấy cậu gánh nước đi tới, hai mắt liền sáng rực lên, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, cứ thế trơ mắt nhìn cậu đi từng bước lên cầu thang, đến cửa cầu thang lầu ba, lập tức sẽ hướng đến lầu bốn.
"Muốn anh giúp em kéo thùng lên không?" Khưu Thành ngừng chân trước bậc thang đầu tiên, quay đầu lại hỏi nhóc thêm một lần.
"Muốn!" Lúc này đây cậu nhóc liền vội vàng gật đầu đáp ứng.
"Ừm, vậy anh giúp em đem nó đến cửa cầu thang." Khưu Thành nhịn không được cũng cười lên, đi qua đem chiếc thùng nhựa siêu bự của cậu bé nhấc lên, nhẹ nhàng hướng lên lầu trên.
"Nhấc tới cửa cầu thang là đến nơi rồi!" Cậu nhỏ cao hứng theo ở phía sau.
"Lần tới nếu đụng phải người lạ, em cũng đừng nhờ người ta giúp." Khưu Thành lo lắng cậu nhóc lúc này vì muốn tiết kiệm chút hơi sức, về sau sẽ dần dần mất đi cảnh giác.
"Em biết ạ." Cậu nhóc lập tức đáp ứng.
"Anh ở phòng 1406, về sau nếu có chuyện gì, em có thể đi tìm anh." Khưu Thành nghĩ nghĩ còn nói thêm: "Không có việc gì thì đừng đến."
"Xì, ai mà thèm đến chứ?" Ánh mắt của cậu nhóc trước tiên là tỏa sáng lấp lánh, sau khi nghe thấy câu thứ hai, cái mặt của nhóc nhất thời liền biến thành khó chịu.
Hai người cùng nhau đi đến cửa cầu thang tầng 5, Khưu Thành đem thùng nước thả xuống, cậu nhóc liền không được tự nhiên nói một tiếng cảm ơn chú, sau đó liền kéo thùng nước đi.
Khưu Thành cười cười, gánh thùng nước về đến nhà, đem nước chế đầy bồn xong, cậu lại đi lên tầng 15 quét tước gian phòng đang nuôi mấy con dê. Hiện tại ba con dê đang được nuôi ở căn phòng nhỏ trong phòng 1501. Phòng số 1501 chưa được trang hoàng, vẫn còn là một căn phòng thô, ngoại trừ một cánh cửa ra vào, trong phòng chẳng có cánh cửa sổ nào khác. Vì không để cho mấy con dê chạy loạn trong phòng, Khưu Thành đã đặt một chiếc sofa ở ngay cửa phòng, lưng sofa thì hướng vào trong.
Khưu Thành đạp lên sofa bò vào phòng, cầm lấy cây chổi quét phân dê cùng vụn cỏ thành một đống to, rồi dùng cái mẹt hốt lại, để lát nữa cậu sẽ đem đi ủ phân lên men. Hiện tại ba con dê này chính là thành phần chủ lực tạo ra phân bón, còn về bọn chuột đồng, chung quy sức chiến đấu của chúng cũng có giới hạn.
Căn phòng nhỏ này hướng về phía nam, ánh sáng rất tốt, mỗi buổi chiều còn có ánh mặt trời chiếu vào, mấy con dê ở trong này cũng coi như thoải mái. Thêm vào bọn chúng lại còn được nuôi trong Tụ Linh trận, với điệu kiện có linh khí đầy đủ chúng nó càng cảm thấy thoải mái, tâm tình tốt tinh thần dễ chịu, có thể ăn lại có thể ngủ, làm cho thân thể chúng ngày cáng béo khỏe như vâm.
A Thường tỉnh ngủ rồi nếm qua cơm trưa, sau đó liền đem nhiệm vụ ấp trứng giao cho Khưu Thành, còn bản thân thì mang theo công cụ đi ra ngoài bắt chim sẻ.
Cả chiều hôm nay, Khưu Thành phí không ít thời gian bắt côn trùng. Khí trời hiện giờ đang lúc ấm áp, côn trùng sâu bọ cũng ngày càng nhiều hơn. May mà hoa màu nhà bọn họ số lượng cũng không lớn, bọn sâu hại cũng không đến nỗi quá nhiều, thỉnh thoảng bắt một lần là được.
"Đính đong! Đính đong!" Ngay lúc này chuông cửa nhà bọn họ lại vang lên.
Khưu Thành trở vào từ ban công, thuận tay đem màng kéo qua. Cậu cho rằng người có thể đến nhà tìm mình, trừ Thẩm Tinh thì chỉ có thể là người chủ của mấy căn phòng trên lầu mà thôi. Không nghĩ tới, khi cậu đến gần mắt mèo quan sát, mới phát hiện người đang đứng bên ngoài lại là một phụ nữ xa lạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT