*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bên trường học của A Thường còn khoảng hơn hai mươi ngày nữa sẽ bắt đầu cho nghỉ đông. Trường học cũng mới đưa ra thông báo, hiện tại chính là kỳ thi cuối kì, đồng thời cũng là cuộc thi phân cấp cho các học sinh. p2haehyuk.wordpress.com
Chỉ cần thành tích trung bình của kì thi cuối kì này nằm ở trong 90 hạng đầu, là có thể lên lớp, thất bại thì phải lưu ban. Cụ thể nhảy hay lùi mấy lớp, thì phải căn cứ vào tình huống học tập cụ thể của mỗi một học sinh mà quyết định, chủ yếu vẫn là xem học sinh cùng ý kiến người nhà và chủ nhiệm lớp.
Tiểu tử A Thường luôn ôm ý niệm nhảy lớp. Vì thế gần đây, anh chàng đã bắt đầu dũng mãnh cắn nuốt sách giáo khoa. Không những đem toàn bộ sách của năm lớp ba cạp sạch thông thấu, anh chàng còn nhân tiện nhai luôn sách lớp một – hai, ngay cả bốn năm sáu cũng đã nhai nhuyễn một lượt. Tất cả số sách này đều do hắn kêu Khưu Thành mua từ trên mạng về cho mình. p2haehyuk.wordpress.com
Lúc Khưu Thành về đến nhà, liền nhìn thấy cơm đã nấu xong, trên chiếc bàn ở phòng bếp còn đặt vài củ khoai tây đã gọt võ cùng một ít hành lá xanh mượt. Khưu Thành biết, chuyện này đại biểu cho tối hôm nay, A Thường muốn ăn món khoai tây sợi xào hành thơm.
Tại cửa ban công, A Thường lúc này đang nằm sấp trên cái đệm của mình vùi đầu khổ cực đọc sách. Ánh tà chiều chiếu rọi qua tấm thủy tinh dừng lại trên người đối phương, đem toàn bộ thân hình của hắn bao phủ trong một vùng ấm áp.
“Bụng đói rồi hả?” Khưu Thành cởi giày đi qua, ngồi xổm bên người anh chàng, hỏi.
“Ân.” A Thường ngoe nguẩy đầu, hắn thật sự không biết cái câu trong sách bài tập này muốn nói cái gì đây.
“Được, vậy tôi đi xào thức ăn.” Khưu Thành đầu tiên là xoa xoa quả đầu nhung nhúc tóc quăn rối bù của hắn. Cảm giác còn chưa thỏa mãn, cậu lại nâng trán đối phương lên hôn một cái, lúc này mới đứng dậy vào phòng bếp xào rau.
“……” A Thường nhếch môi sờ sờ trán của mình, cúi đầu tiếp tục nhìn đề bài. Nhìn trong chốc lát, lại thò tay sờ sờ trán lần nữa, sau đó dứt khoát đem bút bi ném mất, chạy vô phòng bếp.
Cơm chiều rất đơn giản, một đĩa rau muống xào ớt, một đĩa khoai tây sợi xào hành thơm, còn có một tô canh trứng cà chua. Ba người Khưu Thành A Thường tính cả Chu Tuyền, chỉ với hai đĩa đồ ăn một tô canh ăn cùng một nồi cơm lớn, đã đem tất cả thức ăn trên dĩa cộng nước canh càn quét sạch sẽ. haehyuk8693
Sau bữa cơm, Chu Tuyền sẽ phụ trách rữa bát, thời điểm Khưu Thành tắm rửa xong đi ra, hắn đã về phòng của mình.
Đêm đông, toàn bộ tiểu khu Gia Viên đều rất im ắng. Gần đây trong thành phố không quá thái bình, nên nhóm dân chúng cũng chẳng dám ra ngoài vào buổi tối. Đặc biệt, tiểu khu Gia Viên còn khá gần vùng ngoại thành, cảnh sát phụ trách tuần tra cũng phải cách một đoạn thời gian mới có thể đi một chuyến đến vùng của họ.
Tại tầng mười bốn tiểu khu Gia Viên, bên trong căn phòng 1407, Chu Tuyền đang ngồi ở đầu giường, khi có khi không gảy đàn Guitar trong tay. Cách vách phòng 1406, A Thường đang nằm sấp trên sàn phòng khách gần khu vực ban công, vò đầu bứt tai vùi đầu khổ học, thế nhưng thân ảnh của Khưu Thành lại không thấy đâu.
Giờ phút này Khưu Thành đang ở trong một căn phòng hướng bắc ở tầng mười lăm. Căn phòng cực kì im ắng, trừ ngẫu nhiên có tiếng gió đêm thổi qua, thì những thứ tạp âm khác đều không thể nghe thấy.
Khưu Thành ở ngay nơi này mở Thiên La nhãn ra, bắt đầu chú ý nhất cử nhất động của Thẩm Định Quân. Bất đồng với những lần quan sát bình thường khác, lần này, cậu còn mang theo một cái máy ghi âm bên người, nếu nghe được thứ gì đáng giá, cậu sẽ dùng máy ghi âm thu lại đối thoại của bọn họ.
Hôm nay, trò khôi hài lúc ban sáng, nếu không phải Khưu Thành cùng Thẩm Tinh sớm có chuẩn bị, hoặc dã nếu không có cái người gọi Lam ca đứng ra, nói không chừng nhà máy nuôi cá của bọn họ đã thật sự bị người ta phá phách, cướp bóc.
Nếu Thẩm Định Quân đã ra tay, Khưu Thành tự nhiên cũng không thể để cho mình bị động chịu đòn.
Trước đó, đại bộ phận thời gian của Thẩm Định Quân đều chuyên chú vào việc phát triển sự nghiệp của mình, ngẫu nhiên sẽ đem đầu mũi nhọn nhắm vào đám người Ngải Văn Hải. Mặt khác, lão còn muốn tung tăng nhảy nhót mượn sức thông qua các mối quan hệ trong thành phố, vì cuộc chiến ly hôn trong tương lai mà ra sức chuẩn bị. Lão cũng rất bận rộn, không có thừa hơi sức chú ý bọn tôm tép như Khưu Thành.
Thẩm Định Quân không nhìn chằm chằm Khưu Thành, Khưu Thành cũng sẽ không quan tâm đến cái đinh này. Chung quy, đám người Ngải Văn Hải đều không phải ăn chay, chống lại Thẩm Định Quân còn chưa biết là ai chịu thiệt đâu. Trong dự tính, khi đến thời điểm thích hợp, Khưu Thành sẽ xem xét một cơ hội để bán cho Ngải Văn Hải một ân tình, cùng bọn họ xây dựng quan hệ, xem xem có thể làm cho A Thường một chiếc thẻ căn cước đích thực không, sau đó bọn họ sẽ tiếp tục cuộc sống khiêm tốn của mình.
Thế nhưng tình huống hiện tại đã có biến đổi, không nghĩ tới lão già Thẩm Định Quân kia lại chịu không nổi một mồi lửa châm ngòi, bị Thẩm Tinh trêu chọc một chút, đã trực tiếp hướng đao về phía bọn họ, chẳng có tí mảy may bao dung cùng nhường nhịn của những bậc cha mẹ bình thường khi đối đãi với con gái của mình.
Chỉ có ngày ngày làm giặc, khó bề ngàn ngày phòng giặc (Khó đề phòng chu đáo đối với những kẻ xấu). Nếu đã bị theo dõi, Khưu Thành sẽ không chờ đợi thêm nữa. Lại nói căn cứ vào những quan sát của cậu, trong bụng lão già Thẩm Định Quân này thật sự chứa đầy ý nghĩ xấu xa. Tuy không có trực tiếp sai người đi giết người phóng hỏa, nhưng việc làm của lão đều là những hành vi hạ lưu châm ngòi thổi gió, bỏ đá xuống giếng, Khưu Thành thật sự không thể trơ mắt nhìn lão thực hiện những kế hoạch xấu xa của mình.
Mà bên Thẩm Định Quân lúc này, sau khi kế hoạch đầu tiên của lão nhằm vào nhà máy nuôi cá của Thẩm Tinh cùng Khưu Thành thất bại, lão rất nhanh đã đưa ra hậu chiêu. p2haehyuk.wordpress.com
“Hôm nay, cậu cứ lôi đám người kia về đi. Trong mấy ngày tới, kêu bọn họ thành thật đợi cho tôi, đừng có mà đi khắp nơi làm mất mặt xấu hổ. Mặt khác, cậu lại điều động một nhóm người khác qua cho tôi, về sau mỗi ngày phải cắt cỏ đến bán tại nhà máy nuôi cá. Cậu nói với mọi người, bánh ngô cắt cỏ kiếm được sẽ để bọn họ hưởng, tiền công bên chổ chúng ta sẽ tính riêng.”
“Tôi biết rồi Thẩm tổng. Tôi sẽ đi làm chuyện này ngay. Ngài xem, lúc này nên tìm bao nhiêu người mới thích hợp?” Người đi đầu nháo chuyện tại nhà máy nuôi cá chiều nay dẫn đầu hỏi.
“Cậu đến các nơi tìm xem, có thể rút được bao nhiêu người thì rút hết cho tôi.” Thẩm Định Quân nói.
“Được Thẩm tổng, tôi sẽ đi làm ngay.” Người nọ vội vàng cúi đầu khom lưng vâng dạ.
“Đến khi ấy nên làm cái gì, cậu biết rõ chứ?” Thẩm Định Quân hỏi hắn.
“Vâng, đi đổi bánh ngô, đổi không được bánh ngô sẽ gây chuyện.” Người nọ hồi đáp.
“Cũng không cần nháo lớn.” Thẩm Định Quân chỉ điểm: “Dù sao trong đoạn thời gian này, công việc bên chổ chúng ta cũng không nhiều, từ từ đến cũng không sao. Kêu bọn họ cứ chậm rãi, thuận tiện kích động nhân tâm. Một hồi hai hồi những người đó sẽ không gây chuyện, nhưng đợi tới thời gian dài, nói không chừng không cần các ngươi xuất đầu lộ diện, bên đám người kia đã từ nháo loạn.”
“Tôi hiểu rồi Thẩm tổng, chiêu này của ngài thật cao siêu.” Người nọ hợp thời nịnh bợ một phen. p2haehyuk.wordpress.com
“Đây thì tính là cái gì, nói dối nói một ngàn lần cũng thành chân lý. Huống chi các cậu người nhiều, mỗi người tùy tiện nói một hai câu, không sợ bọn họ không lay động được.” Thẩm Định Quân chẳng chút để ý nói. haehyuk8693
“Tôi lập tức sẽ đi ngay, Thẩm tổng.”
“Đi đi.” p2haehyuk.wordpress.comp2 haehyuk.wordpress.com
Đợi cấp dưới đi mất, trong văn phòng chỉ còn lại mỗi mình Thẩm Định Quân. Lão ngồi ở ghế chú tịch, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa thái dương. Khi nghĩ đến chuyện đắc ý, lão liền nhịn không được lộ ra tươi cười trên mặt.
Gừng càng già càng cay, Khưu Thành cùng Thẩm Tinh bất quá chỉ là hai đứa nhãi nhép còn chưa đến ba mươi tuổi đầu. Cái gọi là nhân tâm, bọn nó sao có năng lực để hiểu được? Vừa mới nuôi được mấy con cá mấy con dê, ngay cả một mao tiền còn chưa kiếm được, đã không biết bản thân có bao nhiêu phân lượng.
Con ranh Thẩm Tinh kia, xem ra đã quyết định chủ ý muốn cùng lão đối kháng. Thẩm Định Quân cũng không muốn vào lúc chính mình hết lòng vì sự nghiệp mà mưu toan, còn phải đề phòng con gái ruột ở sau lưng đâm lão một đao.
Huống chi, chờ tới khi lão thu nhập được con nha đầu Thẩm Tinh thích bay nhảy này, đến khi ấy ả đàn bà kia làm gì còn có năng lực đàm điều kiện với mình? Chỉ bằng ba phần mặt mũi của ả? Thật đúng là làm chuyện cười cho lão. Theo những gì lão biết, trong vài năm trước đó, mặt mũi của ả ta đã sớm bị người đạp vào trong bùn lầy rồi.
Gặp đúng mùa đông năm nay lại thiếu lương thực, chuyện này đối với Thẩm Định Quân mà nói chính là cơ hội hiếm có ngàn năm một thuở. Thừa dịp này, lão càng phải nắm càng nhiều lương thực trong tay hơn. Sau đó, liền tới lúc lão cùng mụ già kia ra tòa ly dị.
Trong văn phòng yên tĩnh, Thẩm Định Quân một mình ngồi trên ghế chủ tịch của lão. Biểu tình trên mặt khi thì dữ tợn, khi thì giãn ra, tinh quang trong mắt lúc ẩn lúc hiện. Lão cảm giác bản thân đã tính toán không bỏ sót thứ gì. Cái ngày mà Thẩm Định Quân lão hô phong hoán vũ tại thành phố Tân Nam đã sắp tới. NY
Nhưng mà, cho dù lão có đa mưu túc trí tới đâu, cũng không thể địch nổi kỹ thuật hack siêu đẳng của Khưu Thành.