Dưới sự truy xét toàn lực của đơn vị cảnh sát thành phố Tân Nam, vụ án kích điện bắt cá rất nhanh đã được sáng tỏ. Suy cho cùng những người liên quan đều là các cư dân bình thường, dưới sự thẩm tra của các nhân viên cảnh sát, bọn họ rất khó lòng che dấu được chân tướng.

Nghe nói những người khởi xướng vụ kích điện bắt cá này đều là những thanh niên trẻ tuổi sống trong nội thành, trong đó có hai người quê ở ngay thôn làng ven sông Tân Nam. Đám người bọn họ đã bắt đầu bày ra kế hoạch này từ lúc còn chưa rời khỏi căn cứ lâm thời, sau khi trở về thành phố Tân Nam, bọn họ liền thông qua tay nhiều người lấy được công cụ kích điện, rồi lên kế hoạch hành động.

Những người này biết chuyện kích điện bắt cá ở trên sông của bọn họ khẳng định là không thể gạt được những người ở thôn làng gần bờ sông nhất. Vì thế bọn họ lại kéo luôn thôn dân của hai thôn kia nhập bọn, trong đó có cả thôn Tú Thủy.

Sự tình phát sinh đêm đó, một ít người ở tại bờ sông Tân Nam cũng nghe được động tĩnh. Có vài người nhát gan, đều trốn ở trong nhà không dám đi ra ngoài, lá gan lớn hơn chút, cũng đi theo họ phân một chén canh.

Hôm sau khi mọi chuyện đã xảy ra, nhân viên cảnh sát nhận được lời báo án, trời chưa sáng liền chạy tới bờ sông Tân Nam, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. Bọn họ dọc theo bờ sông tra hỏi, căn cứ vào tin tức được cư dân ven sông cung cấp, biết được số lượng những người gây án khá đông. Thế nhưng cụ thể là có ai tham dự, cư dân đều nói không biết. Trời đêm quá tối, những người đó cũng chẳng mở mồm nói chuyện, bọn họ phân biệt không được.

Khi vài viên cảnh sát đi đến thôn Tú Thủy, thứ nhận được vẫn là những lý do thoái thác chẳng mấy khác biệt của những người đó. Nếu tốt hơn chút sẽ có thôn dân nói rằng đều nghe được một chút động tĩnh, suy đoán có thể là có ai đó đang kích điện bắt cá, thế nhưng bọn họ không dám đi ra ngoài xem, không biết đến tột cùng là ai làm. Hoặc là có người dứt khoát nói không biết, ban đêm ngủ quá trầm, bọn họ không nghe được bất kì thanh âm gì. Nhóm cảnh sát qua lại trong thôn vài vòng, cũng không phát hiện điều gì dị thường, đành phải từ bỏ.

Sau này, các nhân viên cảnh sát đã tìm được một manh mối đột phá từ một thôn làng khác. Lúc vài viên cảnh sát nhân dân vừa vào cái thôn đó, liền nhìn thấy một người đàn ông đang chôn vật gì đó dưới đất, bên cạnh còn đặt một cái bát to.

"Đồng hương, anh đang chôn gì vậy?" Một viên cảnh sát hỏi.

"Không, không có gì." Thần sắc của người đàn ông lập tức bối rối, ánh mắt dao động.

Mấy cảnh sát nhân dân vừa thấy chuyện này, liền biết có vấn đề, bọn họ đi qua, cầm lấy một nhánh cây trên đất, đào ra thứ mà người đàn ông vừa mới chôn, không phải thứ gì khác mà chính là một đống xương cá. Nguyên bản chỉ bằng từng này xương cá, còn chưa có thể định tội hắn, người ở gần bờ sông chỉ bắt một hai con cá ăn cũng là chuyện bình thường, nhưng tên này lại nhát gan, bị hù dọa vài câu liền cái gì cũng khai hết.

Chỗ hổng một khi đã mở ra, công tác ở mặt sau liền trở nên vô cùng thông thuận. Căn cứ vào manh mối do người đàn ông cung cấp, các nhân viên cảnh sát rất nhanh đã tróc nã mấy tên thanh niên trong thành phố về thẩm vấn, lại giam giữ một vài thôn dân liên can, những người này lại cắn ngược lại nhau, rất nhanh đều khai ra những kẻ còn lại.

Sau khi bắt người về, việc xử lý như thế nào lại là một vấn đề khác, một vụ án như thế lại có quá nhiều người liên can. Chỉ tính những người trực tiếp tham dự kích điện bắt cá đã có hơn ba mươi người, mặt khác còn có không ít người bao che bọn họ để đạt được ích lợi.

Từ trước nếu bắt những kẽ chích điện bắt cá, bình thường cũng chỉ thu công cụ gây án của bọn họ là xong việc, tình huống nghiêm trọng hơn thì phạt chút tiền. Mà lúc này đây, tuy rằng quy mô gây án khá lớn, thế nhưng nói đến cùng, những người này sở dĩ phải bắt cá bằng điện áp, bất quá cũng là vì muốn điền đầy bụng mà thôi. Nếu cân nhắc mức hình phạt quá nặng chỉ sợ sẽ khiến cho dân than oán, nhưng nếu cân nhắc mức hình phạt quá nhẹ, lại rất khó tạo ra tác dụng uy hiếp.

Không lâu sau, nhóm người Khưu Thành liền nghe nói, những người tham gia chích điện bắt cá mỗi người bị phạt mười ngàn khối, trong đó mấy kẻ là thủ phạm chính thì mỗi người ba mươi ngàn. Mặt khác những kẻ bao che đồng lõa tạm thời không truy cứu, nhưng nếu có tái phạm, sẽ nghiêm trị không tha.

Mấy năm nay lúc bọn họ sinh hoạt tại căn cứ lâm thời, bởi vì vật tư thiếu thốn, cho nên giá hàng tăng cao, sức mua của tiền giấy càng ngày càng thấp, nhưng cũng không thể biểu thị số tiền phạt này đối với bọn họ là không nhiều. Trên thực tế, hiện tại trong tay mọi người cũng không có bao nhiêu tiền, lúc trước khi vừa đến căn cứ lâm thời, tiền giấy còn có một sức mua nhất định. Đại đa số mọi người đều thuộc trạng thái miệng ăn núi lở làm tiêu hao không ít tiền tiết kiệm, mười ngàn hay ba mươi ngàn tiền phạt, đối dân chúng bình thường mà nói đều không phải là con số nhỏ.

"Chỉ phạt tiền như vậy, thật sự là tiện nghi cho đám tôn tử kia." Mọi người trong nhóm của Khưu Thành đều nói như vậy.

"Bằng không thì làm sao đây? Chẳng lẽ đem bọn họ bắt lại? Nếu nhốt vào nhà giam còn phải lo cơm nước cho bọn chúng nữa." Lúc này còn chưa đến bốn giờ rưỡi, đã không hề thiếu người trong tổ kỹ thuật tụ lại trước cửa tiểu khu chờ ăn cơm.

Qua tiếp ba đến năm ngày, công việc của tổ bọn họ cũng hoàn tất, sau khi xong việc về sau lại không có sắp xếp khác, hoặc là lưu lại thành phố tìm công việc khác, hoặc là phải xuống nông thôn làm ruộng. Nên lúc này, mọi người cũng đều có chút hời hợt hơn, cũng không giống như trước, sợ tổ trưởng xem không vừa mắt liền kêu bọn họ trở về nhà cạp đất mà ăn.

"Nếu có chuyện tốt như vậy, lão tử cũng đi chích điện bắt cá."

"Anh tưởng việc này ai cũng làm được hết hả, thế đạo trước mắt, nếu không có vài người quen, anh thử đến phụ cận làng người ta chích điện thử xem, còn chưa được gì đã bị người ta ăn sống nuốt tươi rồi."

"Chích điện bắt cá cái rắm ấy, đến tôm cũng không còn." Trên thực tế, người đánh chủ ý vào sông Tân Nam không ít, tuy rằng đại đa số mọi người đều không thật sự chuẩn bị đi chích điện bắt cá. Thế nhưng chuyện mang mấy đứa nhỏ trong nhà đi bờ sông câu cá này nọ, cũng không ít người nghĩ đến. Hiện tại hơn phân nửa cá tôm trong đoạn thủy vực lân cận đều bị chích điện chết sạch, mọi người đều oán niệm đến dậy trời.

"Đợi việc bên này kết thúc, cả nhà anh tính toán cùng đi về nông thôn, Tiểu Khâu chú có đi không? Có muốn đi cùng cả nhà anh không?" Lão Lý hỏi Khưu Thành.

"Em không đi đâu." Khưu Thành lắc đầu.

Cậuđã hạ quyết tâm lưu lại trong thành phố, có Tụ Linh trận giúp đỡ, dù cho có ở lại đây, cậu cũng có thể gieo trồng ra đủ số lương thực nuôi sống chính mình. Nếu đi đến nông thôn, ngược lại sẽ có rất nhiều bất tiện.

Mấy ngày nay, đám ớt cùng cà chua trên ban công nhà bọn họ đều đã bắt đầu chín không ít, mà cà chua được trồng trong Tụ Linh trận lại càng ngọt càng nhiều nước, cậu cùng A Thường đều thích ăn vô cùng. Bất quá cậu lúc này lại trồng tổng cộng đến vài cây cà chua, nếu để chính mình ăn, khẳng định là ăn không hết, đến lúc thích hợp có thể lấy một ít vào thành phố để đổi những thứ khác.

Cón có mấy trái ớt cậu trồng ra, trái nào cũng vừa cay vừa có sức sống, nơi của bọn họ sống là khu vực nội địa, dân bản xứ đều thích ăn cay. Ngay cả khi điều kiện sống trước mắt rất gian khổ, chỉ cần là những gia đình hơi có chút điều kiện, cũng đều muốn làm một chút tương ớt,ớt bằm ở nhà ăn cho đỡ thèm.

Khưu Thành là người địa phương sinh trưởng ở nơi này, tự nhiên cũng không ngoại lệ. Mấy trái ớt chín đều đã bị cậu hái xuống phơi nắng, tính đợi tới khi phơi khô thì xay ra làm ớt bột, tới lúc đó vô luận là xào rau hay là nấu canh đều có thể bỏ vào một ít.

Khoảng bốn giờ năm mươi, xe đưa cơm rốt cuộc đến nơi, mọi người đều đi qua xếp hàng lĩnh thức ăn.

"Cái bánh ngô này hình như nhỏ hơn thì phải?" Rất nhanh, từ đội ngũ phía trước liền truyền đến thanh âm bất mãn.

"Đây hoàn toàn là tiêu chuẩn thống nhất mới của thành phố, mấy anh đừng có oán giận với tôi, có oán cũng vô dụng." Người phụ trách đưa cơm nói: "Chúng ta nơi này còn tốt chán, mấy anh có biết hiện tại đã có mấy thành phố bắt đầu đói lên đói xuống rồi chưa?"

"Tôi bây giờ còn chưa tính là khó khăn nữa hả?" Phía sau lại có người gân cổ gào lên.

"Đã đói kém suốt 5 năm qua, từ lúc mấy con cẩu kia nuôi dưỡng virus X đến nay, lão tử liền chưa được nếm qua mấy bữa no bụng." Một hán tử cao to dùng thanh âm trầm thấp của mình lớn tiếng oán giận.

"Bộ chỉ có mình anh là ăn không no à? Loài người trên toàn thế giới này đều không có no bụng kìa." Người phụ trách đưa cơm hiển nhiên đã nhìn quen loại trường hợp này, chỉ cần một câu liền đem nhóm người bọn họ chọc cho cười ha hả. Sau đó ai nấy đều tự lĩnh phần đồ ăn của mình, đi qua một bên ngồi ăn.

Bánh ngô quả thật là nhỏ hơn, một cái bánh lúc trước có thể gần nửa cân trọng lượng, lúc này phỏng chừng cũng chỉ có bốn lạng. Đầu năm nay, trong bụng mọi người chưa từng có chất dầu mỡ, vừa mới ăn cơm xong, xoay mặt liền đói bụng trở lại. Đã vậy hiện giờ chỉ có một cái bánh ngô chưa tới hai lạng, thật không đủ cho bất kì ai ăn nó, huống chi tuyệt đại đa số đàn ông bọn họ đều có người nhà phải nuôi sống.

Khưu Thành hiện tại cũng phải nuôi người nhà à, A Thường không bắt được cá trên sông, nên không thể uy no chính mình, thường thường cần phải có Khưu Thành tiếp tế.

Mà đối với chuyện tiếp tế này của bạn lữ, A Thường hiện tại đang cảm thấy cực kì hạnh phúc. Nhưng hắn cũng thấy bản thân có chút thất bại, một ngày qua hắn vẫn như trước không thể tìm được đủ thức ăn cho mình. Xem xem sắc trời đã không còn sớm, thoáng do dự một lát, A Thường lại đi vào một khu đất hoang vu ven đường.

Lúc Khưu Thành tan tầm hôm nay có nhặt một ít cây khô ở phụ cận, về sau nếu không có việc làm, bọn họ sẽ không có sẵn bánh ngô để ăn. Tới lúc tất cả hoa màu trên ban công đều chín cả, bọn họ liền có thể nổi lửa ngay tại nhà, hiện giờ chuẩn bị trước chút củi khô cũng rất thích đáng.

"Chít! chít!" Ngay vào lúc cậu lưng vác theo bó củi đi vào gian phòng bỏ trống đối diện nhà mình thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của một con chuột.

"A Thường?" Khưu Thành thử kêu một tiếng.

"..." A Thường nhăn mặt từ chỗ tối đi ra, trong tay còn mang theo hai con chuột đồng béo mập đang ra sức giãy dụa. Hai con chuột hiện giờ đang bị A Thường xách đuôi trút ngược xuống, lúc chúng nó lại dùng sức muốn xoay người lên cắn một ngụm, thì bị A Thường nhẹ nhàng lắc lắc, thế là lại trượt xuống như cũ.

A Thường không thích ăn chuột, hắn cũng không muốn cho Khưu Thành biết bản thân hiện tại bắt không được cá chỉ có thể ăn chuột thay thế. Bởi vì Khưu Thành thoạt nhìn không phải là người sẽ thích ăn thịt chuột à, cho nên hắn vừa nãy mới trốn đi.

Không nghĩ tới Khưu Thành lại không có chút biểu hiện chán ghét cùng bài xích hai con chuột đồng. Cậu trước đem củi khô đặt qua một bên, sau đó liền đi tới tiếp nhận hai con chuột bự béo mụp trong tay mình, nhấc lên xem xem, sau đó liền xắn tay áo bắt đầu xử lý.

Khưu Thành lúc trước chưa ăn qua chuột đồng bao giờ, thế nhưng cậu đã từng nghe một bạn học đến từ phía nam kể qua. Cậu đem hai con chuột bỏ đầu, lại đem mấy thứ không sạch sẽ trong bụng chúng đào ra hết, dùng nước rửa qua một lần, sau đó nhóm bếp. Ở trong nồi đổ vào chút nước, lại đặt lên giá, phía dưới đốt lửa, cậu lúc này mới đem hai con chuột đồng bỏ vào nồi chưng. Hình thể của hai con này rất lớn, cân nặng cũng rất được.

Chuột đồng sau khi được chưng qua thì đến giai đoạn loại bỏ lông. Loại bỏ lông, chân cùng đuôi của chúng xong, lại rửa sạch sẽ, đem giá inox trực tiếp đặt ở trên bếp lò giản dị được đắp thành bởi những khối gạch, phía dưới là lửa nóng. Chuột đồng được đặt trên giá nướng, bôi lên gia vị, lại rắc lên một ít bột thì là, nướng chưa được bao lâu hương vị đã xộc thẳng vào mũi.

Nhìn thịt nước thơm ngào ngạt trước mặt, ý định không ăn lão thử này nọ đều đã bị hai người ném đến tận chân trời. Khưu Thành không nhớ rõ chính mình đến cùng đã có bao lâu chưa ăn qua thịt, thân thể cậu hiện giờ đang có nhu cầu cấp bách muốn bổ sung một lượng lớn albumin cùng mỡ. Hai người bọn họ một người ăn một con chuột nướng, A Thường ăn xong phần của mình, cảm giác còn chưa đã nghiền, liền lắc mình định xông ra ngoài. (Albumin là protein quan trọng nhất của huyết thanh, đóng vai trò thiết yếu trong duy trì áp lực keo và tham gia vận chuyển nhiều chất trong cơ thể)

"Đợi đã!" Khưu Thành kêu hắn.

"?" A Thường không rõ lắm dừng lại cước bộ, nghiêng đầu nhìn về phía Khưu Thành, đầy mặt nghi hoặc.

"Mang theo cái này đi, bắt được chuột thì bỏ ở bên trong, bắt nhiều chút trở về." Khưu Thành đưa cho hắn một cái túi nhựa.

"!" A Thường nở nụ cười, cầm cái túi cao hứng chạy ra ngoài bắt chuột.

Ban đêm đồng không mông quạnh vô cùng yên tĩnh, A Thường càng cảm thấy tự tại hơn bao giờ hết. Rốt cuộc hắn đã không phải nhìn thấy con người ở khắp nơi, cũng không cần trốn trốn tránh tránh, kỳ thật hắn cũng không biết vì sao bản thân mình phải trốn tránh như vậy. Tuy rằng bề ngoài của hắn cùng bọn họ rất giống, thế nhưng ở trong lòng, hắn cứ cảm thấy có điều gì đó bất đồng.

Đêm nay, A Thường tổng cộng bắt hơn mười con chuột đồng mang về, ăn không hết, đại bộ phận đều bị Khưu Thành làm thành chuột đồng khô, mặt khác còn đặc biệt lưu lại ba con. Cậu tính toán ngày mai sẽ mang theo chúng nó đi vào trong thành phố thử thời vận.

Cho dù tình huống trước mắt có gian nan cỡ nào, cuối cùng cũng sẽ có vài người không cần lo chuyện cơm nước. Một khi có thể ăn no, bọn họ tự nhiên liền muốn ăn được đồ ngon. Nghe lão Lý nói, tại ngôi chợ cũ bán thức ăn trên quốc lộ trước đây, vào buổi sáng mỗi ngày đều có người bày sạp tiến hành giao dịch.

Thế là vào hôm sau lúc trời vừa tờ mờ sáng, A Thường còn đang oa trên giường vù vù ngủ say, Khưu Thành liền rón rén tay chân rời phòng ngủ, đem mấy trái cà chua tích góp ở nhà mấy ngày nay đều cất vào trong ba lô. Sau đó lại từ trong giỏ gỗ trên ban công nhổ vài cọng hành, dùng một mảnh vải bao lại, cũng đặt ở trong ba lô. Ba lô của cậu vốn lớn, không cần lo lắng hành lá sẽ bị gãy.

Bộ dạng giỏ hành trên ban công nhà cậu thực sự quá mức tươi tốt, may là lúc trước đã nhổ đi một ít, không thì rất nhanh cái sọt này đều sẽ bị chúng nó mọc đầy hết.

Mặt khác, ba con chuột đồng đặc biệt lưu lại tối hôm qua cũng được mang theo. Cậu sở dĩ không chế biến qua, là vì sau khi sơ chế sẽ rất khó phân biệt được chúng nó đến cùng là chuột nhà hay chuột đồng. Người địa phương bọn họ đối với chuyện ăn chuột vốn còn tương đối khó chấp nhận, nếu là chuột nhà, rất có khả năng sẽ không ai thèm mua.

Khưu Thành mang theo mấy thứ này đi vào nội thành, mới vừa tới khu phố trước chợ, từ xa cậu đã thấy một loạt quầy hàng. Trong này có đồ dùng sinh hoạt cũng có các loại quần áo giầy dép, thậm chí còn có người bày bán bột ngô.

"Bột ngô này bán thế nào?" Lúc Khưu Thành lướt qua sạp hàng này, liền nhịn không được dừng lại cước bộ.

"Bán? Anh bạn cậu nói đùa à." Chủ quán cười cười, nói: "Bột ngô của tôi không bán, nếu cậu có gì tốt, có thể lấy ra trao đổi, vàng bạc đồ đồng là tốt nhất, những vật khác cũng được, tôi sẽ định giá ngay đây luôn."

"Cà chua muốn không?" Khưu Thành đưa tay vào trong ba lô, cầm ra một quả cà chua đỏ rực.

"Ôi, anh bạn này cà chua của cậu quả thật rất được à, là chỗ nào đưa đến?" Người nọ cũng không nói muốn hay không, ngược lại còn hướng Khưu Thành hỏi thăm cà chua của cậu là từ đâu ra.

"Tôi tự nhiên có cách của mình." Khưu Thành hiển nhiên sẽ không nói cho hắn biết cà chua này là do chính mình trồng ra.

"Này, trong nhà cậu có người lái xe đi?" Chủ quán kia lại bày ra một bộ ta đây đều biết rõ: "Tôi cũng có nghe nói, có vài tài xế sẽ liên hệ với bên ngoài buôn lậu này nọ. Chuyện này cũng không có gì, mọi người đều sống bằng bản lĩnh của mình mà."

Nói đến đây, Khưu Thành đại khái đã biết đối phương sẽ không cho mình được cái giá vừa lòng. Cậu cũng không nói thêm gì, xách đồ lên liền rời đi.

Chủ quán kia quả nhiên không hề giữ cậu lại, khách hàng chủ yếu của hắn cũng không giống như Khưu Thành còn có thể lôi ra quả cà chua tươi mới như vậy ngay lúc này. Không đến thời điểm cùng đường, những người này căn bản sẽ không đem thứ tốt lấy ra, mà bột ngô này của hắn chính là thứ dùng để cứu mạng à.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play