Đã Lâu Không Gặp

Chương 6: Có biết tôi đang đợi em không?


2 tháng

trướctiếp

Dưới mái hiên, gió nổi lên

Đùa nghịch với sự rối bời trong lòng em

Tiếng chuông giòn giã, nhớ anh.

...

Lận Yên duỗi tay ra muốn cướp lấy bình rượu. Uống say rồi mà không biết sao Lận Yên lại khỏe như trâu ấy, Sa Khinh Vũ muốn giành lấy rượu trong tay cô cũng bị cô đẩy cho lao đảo suýt ngã.

Lý Viêm Nguyên nhanh tay đỡ được Sa Khinh Vũ, mặt mày ủ rũ: “Đừng có say rồi lại còn bị thương, quán bar này của tôi không chứa nổi hai người đâu.”

Vừa dứt lời thì cửa phòng bao bị đẩy ra, một trận gió mạnh quét ngang, một bóng người lập tức xuất hiện trong tầm mắt.

Thân hình cao lớn của Mục Hoằng Dịch tản ra hơi thở lạnh lẽo, đôi mắt sâu hun hút nhìn chằm chằm Lận Yên. Thấy cả người cô nồng nặc mùi rượu, anh nhíu mày lại.

“Không phải bảo là ngộ độc rượu à?” Mục Hoằng Dịch trưng ra khuôn mặt lạnh lùng hỏi Sa Khinh Vũ.

Sa Khinh Vũ run lên, giờ cô chẳng còn cái khí thế ngang nhiên như lúc nãy gọi điện cho Mục Hoằng Dịch nữa. Cô chỉ vào Lận Yên đang say mèm, bóp méo sự thật: “Thế này…có khác ngộ độc rượu không?”

Mục Hoằng Dịch liếc mắt nhìn Sa Khinh Vũ một cái rồi quay sang nhìn Lận Yên đã say thành chó(1). Sau đó anh đi lên, đưa tay mình ra chặn tay cô lại, mở miệng ngăn với giọng không vui: “Đừng uống nữa.”

(1)Xin được chú thích rằng đây là nguyên văn của tác giả, edit không thêm mắm dặm muối gì hết =))))) không hiểu sao có cái so sánh thần kỳ này.

Giọng nói lạnh nhạt, ẩn nhẫn.

Lận Yên gạt tay anh ra, cầm ly rượu lên uống từng ngụm một như là đang giận dỗi, vì uống nhanh quá nên cô bị sặc, ho khan. Thiếu chút nữa thì ho khạc cả máu ra.

Dù vậy cô vẫn không chịu dừng lại, tiếp tục cầm ly lên rót rượu.

Mục Hoằng Dịch nắm lấy đôi tay đang không ngừng chuốc rượu, ấn đường càng lúc càng nhíu chặt lại: “Cứ khăng khăng phải tra tấn nhau như này sao?”

Tay Lận Yên bị anh nắm chặt tới nỗi cả người lảo đảo suýt ngã, lòng trở nên nặng nề.

Tra tấn nhau? Mối quan hệ giữa bọn họ là đang dày vò nhau à? Rõ ràng chỉ có Mục Hoằng Dịch đang dày vò cô thôi, cái gì cần nói cô đều nói cả rồi, lòng tự trọng của bản thân bị anh hung hăng dẫm lên, anh còn muốn thế nào nữa?

Đột nhiên, Lận Yên cau mày thể hiện rõ sự không vui. Tính tình ngang bướng nổi lên, ai cũng đừng hòng làm gì được, cô muốn uống rượu đừng ai ngăn cô lại.

Cô vừa dùng tay còn lại nâng ly rượu lên thì bị người nào đó đem trả về chỗ cũ, chưa kịp uống được ngụm nào, giọng người đó như đang cáu gắt: “Lận Yên, nghe lời đi.”

Giọng trầm thấp nhưng giận dữ.

Hai chữ đó, trong nháy mắt đã ném luôn tim cô xuống đáy vực.

Dù đã tám năm trôi qua, nhưng khi anh gọi hai tiếng ‘Lận Yên’, trái tim cô vẫn rung động.

Anh là Mục Hoằng Dịch, là người cô đã yêu hơn 20 năm nay. Dường như ngay cả trong máu cô cũng chảy hương vị thuộc về anh, một lòng như thế, sao có thể không tiếp tục rung động vì anh chứ!

Lận Yên nắm chặt ly rượu trong tay, vì nắm quá chặt nên khớp xương đã dần trở nên trắng bệch, như thể chỉ cần cô dùng thêm chút lực nữa thôi là ly rượu đế dài trong tay cô sẽ vỡ tan.

Tay Mục Hoằng Dịch đặt ở trên mu bàn tay cô, lòng bàn tay anh hơi lạnh.

Lận Yên gục đầu xuống, mái tóc đen nhánh mềm mại bung ra như thác nước đổ xuống. Tầm mắt cô dừng lại trên năm ngón tay anh, tay anh rất đẹp, đẹp tới nỗi nghi ngờ đây không phải tay của một người đàn ông.

Bỗng nhiên Lận Yên thoát được khỏi sự kiềm chế của Mục Hoằng Dịch. Nương theo cơn men say, Lận Yên giương mắt lên nhìn khuôn mặt Mục Hoằng Dịch, khuôn mặt lạnh lùng đó như ẩn như hiện trước mặt cô, sự tức giận không hề che giấu.

Lận Yên cười ngây ngô, thở ra nồng nặc mùi rượu, năm đầu ngón tay vươn ra nắm lấy cổ áo sơ-mi Mục Hoằng Dịch, cúi người. Đôi mắt xinh đẹp lóng lánh vì men say nhìn chằm chằm anh. Khuôn mặt anh vẫn rất đẹp, đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, mỗi một bộ phận đều khiến cô yêu muốn chết.

Lận Yên buông thả, cứ không ngừng lôi kéo anh về phía mình, hôn lên môi anh khiến anh không kịp đề phòng, còn to gan đưa lưỡi vào khám phá khoang miệng, tựa như đang khiêu khích.

Đôi mắt đen của Mục Hoằng Dịch cứng đờ, chăm chú nhìn Lận Yên ở trước mặt đang rơi vào ý loạn tình mê mà hôn mình.

Trong khoang miệng không có hương vị ngọt ngào của cô, chỉ có hương rượu Brandy quanh quẩn, hơi cay.

Cuối cùng, Mục Hoằng Dịch chuyển từ thế bị động sang chủ động, một tay lùa sâu vào mái tóc cô, điên cuồng gặm nhấm đôi môi ấy. Hình như chỉ thế thôi là không thỏa mãn, đôi môi nóng bỏng ấy di chuyển xuống chiếc cổ mảnh khảnh của cô, trút hết áp lực mà tám năm qua đã dồn nén điên cuồng không chút lưu tình.

Một tay lần mò ra sau lưng cô, kéo khóa áo xuống được nửa. Đúng lúc ấy thì bỗng nhiên cô tỉnh lại, mở mắt đẩy anh ra.

Đột ngột bị cô đẩy ra nên Mục Hoằng Dịch không kịp đề phòng, lảo đảo ngã ra phía sau, tay anh quét một lượt lên trên bàn, bao nhiêu ly rượu trên đó rơi xuống đất vỡ choang.

“Choang….”

Sau âm thanh vang dội đó là sự im lặng.

Cô và anh bốn mắt nhìn nhau.

Sa Khinh Vũ và Lý Viêm Nguyên cũng bốn mắt nhìn nhau.

Hai người sau giật mình nhanh chóng đi ra khỏi phòng bao, để lại một cơn gió mạnh quét qua.

Lúc Mục Hoằng Dịch đưa được Lận Yên lên xe đã là hai giờ sáng.

Sa Khinh Vũ đi lên, nhìn người đang say tới bất tỉnh nhân sự trong xe mà lo lắng: “Cậu cũng uống rượu đấy, không sao chứ?”

Những lời này là nói với Mục Hoằng Dịch. Sau khi cô và Lý Viêm Nguyên đi ra khỏi phòng bao không bao lâu thì Lận Yên đã ‘xả’ ra hết cả thân. Mục Hoằng Dịch đành để Sa Khinh Vũ đi mua cho cô bộ quần áo để thay, vào lúc đó Mục Hoằng Dịch lại ngồi uống với Lý Viêm Nguyên hai ly rượu, có lẽ là mượn rượu tiêu sầu.

“Hay là hai người ở tạm khách sạn ngay bên cạnh đi.” Sa Khinh Vũ đề nghị.

Ở huyện này, Lý Viêm Nguyên có không ít tài sản. Ngoại trừ quán bar thì khách sạn ngay bên cạnh cũng là của hắn. Trước kia bọn họ thường xuyên tới đây quẩy, tới lúc muộn quá hoặc uống say không thể về nhà họ đều ở tạm khách sạn bên cạnh này.

Mục Hoằng Dịch nghiêng mặt nhìn khách sạn ngay sát bên cạnh. Lần cuối cùng gặp mặt vào tám năm trước, là ở chỗ này. Ánh mặt anh trở nên nặng nề, cúi xuống nhìn Lận Yên đã say tới không biết trời trăng mây đất gì hết. Nếu cô tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm trên giường lớn ở khách sạn mà hai người cãi nhau một trận, cô sẽ cảm thấy dày vò như thế nào đây?

Mục Hoằng Dịch đưa tay day ấn đường, lắc đầu: “Không sao cả, tôi chỉ uống có hai ly.”

“Vậy cậu phải đưa cô ấy về nhà đấy.” Sa Khinh Vũ dặn dò rồi bước đi, nhưng mới đi được hai bước đã quay đầu lại, không yên tâm dặn dò thêm lần nữa: “Nhà cô ấy không có ai, dì Phương đi công tác rồi, cho nên…”

Mục Hoằng gật đầu, sau đó khởi động xe, nói: “Yên tâm, tôi sẽ ở lại nhà cô ấy.”

Lúc này Sa Khinh Vũ mới yên tâm, gật đầu, chuyển hướng lái xe về trung tâm thành phố. Ở tòa soạn còn có một đống việc cần xử lý, nếu không phải Lý Viêm Nguyên gọi cô tới quán bar thì giờ này cô đang ở trên giường trong nội thành ngủ ngon rồi.

Suốt cả đường đi, Lận Yên cứ nhích tới nhích lui, không chịu ngồi yên chút nào, muốn tìm được một tư thế thoải mái nhất để ngủ. Nhưng không gian trong xe chỉ rộng có chừng ấy, ngay cả chỗ để chân cũng không có.

Mục Hoằng Dịch nhận ra nên anh tấp xe vào ven đường, hơi cúi người nghiêng sang bên ghế phó lái để điều chỉnh ghế cho cô, điều chỉnh mãi cho tới khi cô nằm im thoải mái ngủ.

Ánh trăng lành lạnh yếu ớt chiếu xuống, hắt lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đưa tay lên vuốt ve gò má ửng hồng của cô, ngây người. Ngón tay chậm rãi lướt lên phía bên trên, thẳng cho tới khi chạm được vào tóc, mái tóc vừa đẹp vừa dày, anh dùng hai ngón tay cuốn cuốn mấy sợi tóc, ghé mũi lại cảm nhận mùi hương.

Mái tóc cô có hương thơm dịu nhẹ, hương vị này… trên người Lận Yên luôn luôn có mùi hương này.

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ đó, ánh mắt Mục Hoằng Dịch tối lại.

Tám năm rồi.

Rốt cuộc cô đã nhẫn tâm tới mức nào, bất chấp thế nào mới có thể vứt anh ở lại nước suốt tám năm.

Mục Hoằng Dịch nheo mắt lại, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Vì sao không nghe anh giải thích?”

Vì sao lại dễ dàng định tội cho anh như thế, hơn nữa, đó còn là tội tử hình.

Ngày đó, tám năm trước, chân trước vừa mới bước ra khỏi khách sạn, anh hối hận.

Ban đầu anh tưởng Lận Yên yêu mình như vậy thì cô sẽ suy nghĩ thật cẩn thận. Xem ra, là do anh coi thường tình cảm của cô dành cho anh quá rồi.

Sau một lúc lâu, Mục Hoằng Dịch cười tự giễu. Anh ấn hạ cửa sổ xe xuống, móc từ trong túi quần ra bao thuốc lá, lấy một điếu ra đưa vào trong miệng, châm lửa. Tay gác ở trên cửa sổ xe, làn khói trắng nhả ra từng đợt một, ánh mắt mê man nhìn Lận Yên ở bên cạnh. Đột nhiên ấn đường nhức nhối, anh hút thêm hai hơi nữa rồi ném điếu thuốc đi, sau đó khởi động xe.

Là anh tự cho là đúng. Anh cứ nghĩ rằng Lận Yên sẽ đứng yên tại chỗ chờ anh, chờ anh mở miệng giải thích, chờ anh tốt nghiệp đại học, chờ anh… cưới cô.

Lần mò trong bóng tối, Mục Hoằng Dịch đưa Lận Yên về tận giường. Kéo chăn đắp lên người cô xong anh mới đưa tay bật đèn lên. Mở đèn lên, đập vào mắt anh là giấy A4 vứt tứ tung bừa bãi trên giường, trên bàn, trên mặt đất,…

Mục Hoằng Dịch cúi xuống nhìn chằm chằm vào tờ giấy A4 bị mình giẫm lên, thả nào lúc anh mới vào phòng cảm thấy dưới chân có vật gì đó, hóa ra là kiệt tác do cô tạo nên.

Thở dài đầy bất đắc dĩ, sau đó anh nhặt một đống giấy A4 lên. Sau khi sắp xếp ngay ngắn xong anh đặt nó trên mặt bàn, rồi lại nhìn người nào đó đang say sưa ngủ trên giường. Cô vẫn y hệt như lúc trước, không thích tới phòng sách làm việc, thích đem giấy tờ ném lung tung loạn xạ, khiến cả gian phòng như có chướng khí mù mịt, hỗn độn thành một đống.

Dưới thân Lận Yên còn có mấy tờ giấy nữa, Mục Hoằng Dịch cẩn thận rút chúng ra. Thấy báo chí đưa tin là cô đang phiên dịch một quyển sách tiếng Pháp nữa, sắp hoàn thành bản thảo rồi. Cầm trong tay tờ giấy A4 thẳng thớm, Mục Hoằng Dịch thấy những dòng chữ tiếng Pháp được cô dùng bút đỏ khoanh vòng lại, tựa như là ghi chép. Anh nghĩ, chắc là đúng rồi.

Từ trước tới nay, cô làm gì cũng rất phách lối. Tự do ở Pháp , sau khi nổi tiếng nhờ vào tác phẩm đầu tiên mình phiên dịch, cứ cách hai ba ngày cô lại xuất hiện trên TV trong những buổi phỏng vấn. Vẫn rất phách lối. Cho tới khi cô ‘khiêm tốn’ trở về nước.

Phòng cô vẫn y hệt như tám năm trước, chẳng khác chút nào cả. Trên bàn cô luôn đặt một đống đồ chơi nhỏ, ở ban công vẫn còn chuông gió vỏ sò mà anh tặng cô, chỉ là đã bị gió thổi suốt tám năm, không còn đẹp như trước nữa.

Năm ấy, vào lễ trưởng thành của Lận Yên, cô đã quấn lấy anh muốn đi tới bờ biển, đi qua một quán nhỏ ở trên bãi biển thì mặt dày mày dạn muốn anh mua cho mình chuông gió.

Sau đó, anh đọc được một quyển sách, trong đó nói rằng chuông gió là biểu tượng của sự nhớ nhung. Khi gió thổi qua, tiếng chuông vang lên, nghĩa là ‘tôi ở phương xa đang nhớ bạn’

Nhưng ai biết, rất lâu về sau, Lận Yên lại nói với anh như thế này: “Thế là tớ có thể khoe ở trên weibo là mình nhận được quà trong lễ trưởng thành rồi.”

Mục Hoằng Dịch nghe xong, cười nhẹ. Cô vẫn là một Lận Yên thích khoe khoang như thế.

Mục Hoằng Dịch tắt đèn chùm đi, lọ mọ đi tới cạnh giường bật đèn ngủ màu vàng ấm lên. Anh ngồi tựa người vào ghế dựa, híp mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô. Có lẽ là do khí hậu ở Pháp rất tốt nên cô càng ngày càng trở nên xinh đẹp, đôi môi anh đào có chút ướt át càng thêm mê người.

Mỗi lần xem chương trình cô tham gia chiếu trên TV, anh lại thấy dáng người cô mảnh khảnh hơn. Hiện giờ được nhìn tận mắt, đúng là đã gầy đi rất nhiều. Nét non nớt trên khuôn mặt đó hoàn toàn biến mất, có thể là ở Pháp có một số chuyện không thuận lợi.

Lận Yên uống say rồi ngủ rất ngoan, khuôn mặt không có bất cứ sự công kích nào, ngón tay chai sần của anh nhẹ lướt qua gương mặt ửng hồng đó.

“Có biết tôi đang đợi em không?” Trong đêm khuya tĩnh lặng, Mục Hoằng Dịch hỏi Lận Yên đang ngủ say.

Anh có thể bỏ qua quãng thời gian đó, bỏ qua sự nhẫn tâm kiên quyết của cô, bỏ qua những sai lầm từng mắc phải.

Nhưng mà…

Mục Hoằng Dịch cúi người hôn lên trán đang nóng hầm hập của Lận Yên.

Đồ ngốc, sao em không mang chuông gió tới Pháp? Như vậy, khi gió thổi qua, tiếng chuông vang lên, em sẽ biết anh ở phương xa đang nhớ em.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp