Edit: Mạn Già La
*
Nguồn sáng và thời gian có hạn, nhưng trong khoảng khắc đó, tôi đã nhìn thấy rất rõ…… đủ loại kiểu dáng của chính mình.
Bản thân đang cười, bản thân đang khóc, bản thân cười khổ, bản thân cầu xin, bản thân tức giận…… vân vân và mây mây, giống như khuôn mặt tôi đã thấy trước đây, mang một biểu cảm không rõ.
Những biểu cảm ấy đều rất kỳ quái, đôi mắt tươi cười kèm với khóe miệng xụ xuống, đôi mắt ngấn lệ kèm với khóe miệng cười, nó gần giống như một sự phối hợp ngẫu nhiên, ở trong mắt tôi, cũng không phải vẻ mặt mà một người bình thường có thể làm được.
Bọn họ, hoặc là, chúng nó, giống như một đám búp bê bị vứt đi, ngồi, lưng thẳng, dựa vào trên người “người” khác, nhưng hầu hết đều bị bỏ trên mặt đất, cánh tay buông thõng, đầu tùy ý xoay về một hướng, chất chồng lên nhau, trong cái liếc thoáng qua, tựa như thấy núi thi thể vậy.
Chúng nó có phải thi thể hay không thì rất khó nói. Tôi cũng không ngửi thấy mùi hôi thối, cơ thể chúng nó cũng được bảo quản cực tốt, thậm chí đến gương mặt cũng làm tôi hoang mang, khiến tôi tưởng đâu mình đang nhìn một người sống. Nhưng, hình người chúng nó đều chắc chắn không có sự sống, nhiều “người” như vậy, đều chỉ ngơ ngác ngồi đó, nằm, không hít thở, không phát ra âm thanh —— điểm này hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của xác chết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT