Edit: Mạn Già La
Ngày dường như đã không còn ý nghĩa.
Đây là những gì Đặng Tề đã nghĩ khi lại lần nữa tỉnh dậy từ giấc mơ đầy bóng tối vô biên. Nhưng cơ thể vẫn tự mình hành động, tại khoảng khắc ý thức trở về, cơ thể anh phân tách ra, một cánh tay duỗi đến cuốn lịch anh tự làm, đánh dấu một ngày trên tờ lịch, cánh tay còn lại mở quyển ghi chép của mình ra, ghi chú đây là lần thứ mấy Hạ Trạch luân hồi, đã tiến đến bước nào, và mình kế tiếp phải diễn gì.
Anh cũng không biết chính mình rốt cuộc có ngủ hay không, dù sao ngủ cũng là độc quyền của người sống. Tròng mắt anh rũ xuống, nhìn nhìn cơ thể chia năm xẻ bảy, máu tươi đầm đìa của mình, có lẽ mình đã đánh mất độc quyền này rồi.
Thế giới là giả, câu chuyện mình bịa đặt ra cho Hạ Trạch là giả, tất nhiên lịch cũng là giả.
Đặng Tề cũng không biết hiện tại đã bao nhiêu năm, cũng không biết dòng thời gian ở đây có bình thường hay không, chỉ có thể dựa vào ngày tháng bản thân bước vào, đưa ra một khái niệm thời gian giả dối, tuyên án mỗi ngày.
Hạ Trạch có thể sống trong cùng một ngày qua ngày, nhưng để em ấy “sống”, Đặng Tề cần phải theo quỹ đạo thời gian tiến về phía trước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT