Giang Từ Chu nghe Hà Hồng Vân nói một thôi một hồi, trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Nếu Niệm Tích đã có ý tốt thì lỗi sai đâu phải do huynh, triều đình có hỏi, giải thích rõ ràng là xong thôi mà?”

Hà Hồng Vân mới bảo: “Đệ nói dễ nghe quá, năm đó ta đã không nói thật hoàn toàn về vụ án này, tức là có tội giấu diếm, vả lại số bạc ta đưa Lâm Khấu Xuân mua thuốc là xuất từ kho riêng của ta, vì quá tin Lâm Khấu Xuân nên có để lại chứng từ sổ sách gì đâu, nếu triều đình hỏi bạc từ đâu ra thì ta biết trả lời thế nào?”

Giang Từ Chu nói: “Huynh đừng cuống, dù gì sự việc vẫn chưa quá nghiêm trọng. Năm đó ôn dịch bùng phát, triều định sai Hạ Lang trung ở bộ Hộ mua thuốc, ông ấy không mua được thuốc nên bị quan phủ Ninh Châu kiện lên ngự tiền, lần này phúc thẩm vụ án hòng giải oan cho Hạ Lang trung, chứ không phải hỏi số bạc từ đâu ra. Vậy thì, sổ sách nằm trong tay ta, ta sẽ ém giúp huynh, mấy ngày tới, huynh tranh thủ tìm bằng chứng có thể chứng minh mình trong sạch đi.”

Hà Hồng Vân cảm thán: “Tử Lăng thật sự tốt với ta quá!”

Dù gì đi chăng nữa thì chỗ này cũng là địa bàn của Kinh Triệu Phủ, không phải nơi để nói chuyện riêng, sau khi cả hai nói rõ sự việc, Hà Hồng Vân cáo từ Giang Từ Chu ra về trước, nhanh chóng tìm “bằng chứng chứng minh mình trong sạch”.

Cao Tử Du đang chờ công đường, thấy Giang Từ Chu đi ra, biết y còn muốn hỏi chuyện bản án nên dẫn y vào phòng, rút tờ đơn kiện kê dưới chặn giấy đưa cho Giang Từ Chu, “Vị quan phủ Ninh Châu năm ấy họ Thường, về sau làm Huyện lệnh ở Túc Huyện Ninh Châu. Còn Hạ Lang trung, từ khi bị cách chức thì không được tái làm quan nữa, bèn trở thành Chủ bộ của ông ấy. Kể ra hai người ấy đều là quan tốt, trong hai năm liền, cả hai không ngừng đến thăm những người dân và dược thương bị ảnh hưởng bởi trận ôn dịch lần, xin bọn họ tha thứ, trong bản tố trạng Thường Huyện lệnh đưa tới còn kèm theo lời khai của những bách tính này.”

Thấy Giang Từ Chu nghiêm túc kiểm tra đơn kiện, Cao Tử Du bổ sung: “Năm đó triều đình cách chức Hạ Lang trung hòng trấn an lòng dân, chứ thực tình cũng biết rõ rốt cuộc ông ấy có tội hay không. Hiện giờ muốn giải oan cho Hạ lang trung không khó, chỉ cần điều tra rõ vụ án này một lần nữa là được, có điều hạ quan nghe nói, trong tay nhân chứng mà Ngu hầu cứu về từ thao trường Dương Pha… hình như có manh mối mới, chẳng hay…”

Nhưng Cao Tử Du chưa kịp nói xong, nha dịch bên ngoài đã gấp gáp gõ cửa: “Cao đại nhân, hình như trong nhà ngài có chuyện, người của phủ đến nói là…”

Hắn chưa nói hết câu thì cánh cửa đã bị đẩy ra, một gia nhân Cao phủ hớt hải chạy vào: “Nhị thiếu gia, trong phủ xảy ra chuyện rồi, cậu mau về xem đi!”

Dạo gần đây Cao gia đang rất loạn, Giang Từ Chu và Thanh Duy cũng biết một hai. Chỉ là gia nhân mà dám tự ý xông vào phòng, nếu là bình thường đã đành, nhưng hôm nay còn có mặt quan lớn, Cao Tử Du sầm mặt, hắn đứng tại chỗ không di chuyển, quát: “Hớt ha hớt hải còn ra thể thống gì nữa, có chuyện gì mà phải đến nha môn!”

Gia nhân la lên: “Sáng nay đại phu đến bắt mạch cho tiểu phu nhân, nói nàng ấy động thai, thai nhi trong bụng bị bệnh, rồi không biết thế nào mà tiểu phu nhân và biểu cô nương cãi nhau, giờ đang loạn lên hết cả rồi, người đòi tự sát, người thu dọn tay nải đòi vào am ni cô ở, đại nương tử không cản nổi. Nhị thiếu gia cậu mau về nhà xem đi, nếu mà kinh động đến lão gia thì hỏng mất!”

Cao Tử Du nghe thế thì biến sắc, nhưng hắn không tiện mở lời xin phép, thế là nhìn sang Giang Từ Chu, Giang Từ Chu đặt đơn kiện xuống, “Nếu trong nhà có việc quan trọng thì Thông phán cứ về xem đi, án không vội, để sau bàn tiếp cũng được.”

Cao Tử Du bèn gật đầu, chắp tay với Giang Từ Chu rồi sải bước rời phòng.

Cao Tử Du vừa đi, Thanh Duy lập tức đuổi theo, nàng cảm thấy sự việc không nhỏ, rất lo cho Chi Vân, ngoái đầu nói với Giang Từ Chu: “Ta cũng phải đi xem thế nào.”

Giang Từ Chu đáp một tiếng, nhìn bộ đồ người hầu trên người nàng rồi bước đến, cởi chiếc áo khoác mỏng người nàng xuống, phủ áo choàng dày dặn của mình lên vai nàng, “Bảo Đức Vinh đưa ngựa cho nàng.”

***

Thanh Duy tung mình lên ngựa, mới phi được vài bước thì trông thấy xe ngựa của Cao phủ ở đầu phố, nàng phóng ngựa đến, giơ roi vén rèm xe lên, quát: “Trong nhà loạn ra thế mà còn ngồi xe ngựa? Đổi ngựa ngay!”

Dứt lời, nàng chẳng buồn đợi Cao Tử Du, nhanh chóng giơ roi quất ngựa chạy thẳng đến Cao phủ.

Quả nhiên Cao phủ đang cãi nhau om sòm inh ỏi, không một ai canh cổng, Thanh Duy còn chưa xuống ngựa mà đã nghe thấy Tích Sương ở bên trong khóc lóc kể lể:

“Từ khi biểu cô nương vào phủ ở, có lúc nào thiếp không nhẫn nhục, không nhường nhịn? Mẹ con thiếp tự biết mình có thân phận thấp kém nên luôn gập gối cúi đầu, mà thiếp cúi đầu cũng không sao, nhưng chuyện này có liên quan đến an nguy của đứa con trong bụng thiếp, bảo thiếp dằn cơn giận này thế nào đây? Chén canh tối qua, rõ ràng là biểu cô nương đem tới cho thiếp, thiếp vừa uống vào là cảm thấy khó chịu, sáng nay đại phu đến khám, thì mới biết… mới biết trong canh có gì đó, có thể làm tổn hại đến thai nhi, bây giờ thiếp thân chỉ muốn hỏi lý do vì sao biểu cô nương muốn làm hại thiếp, nếu thực sự thiếp làm sai chỗ nào thì mai mốt thiếp sẽ nhẫn nhịn, vậy mà biểu cô nương lại quay ra tố cáo trước…”

“Ta đưa chén canh đấy cho ngươi thì sao?” Thôi Chi Vân lên tiếng, nức nở nghẹn ngào, “Những ngày qua, có ngày nào ta không tránh ngươi hả? Tối qua ngươi ở gần nhà ăn, nói cơ thể không khỏe, nhờ ta đi lấy canh giúp ngươi, chẳng qua ta thấy ngươi cơ thể nặng nề, đi đường khó khăn nên mới giúp, chứ đừng hòng ta để ý đến ngươi!”

La thị nói: “Thôi được rồi, chuyện còn chưa rõ lẽ, ngươi trách Chi Vân làm gì. Nếu chén canh kia thực sự có gì đó thì tìm đầu bếp tới hỏi, ngươi đang có thai, kỵ nhất xúc động!”

Có nhẽ vì đứa con trong bụng Tích Sương, hoặc có nhẽ Tích Sương là a hoàn theo hầu La thị từ nhỏ, vì vậy mà La thị không còn bênh vực Thôi Chi Vân như trước nữa.

Tích Sương nói: “Đại nương tử nói đúng ạ. Ngày trước đại nương tử dẫn thiếp đến miếu thờ, trụ trì trong miếu đã nói đứa con trong bụng thiếp là tiểu phúc hình người, nếu biết chăm sóc nuôi lớn thì chắc chắn có thể giúp thiếu gia một bước lên mây, quan lộ hanh thông. Từ khi biết chuyện đó, có ngày nào thiếp không chăm sóc đứa bé kỹ càng, mọi khi ăn uống gì cũng có Bình Như chú tâm chuẩn bị, chén canh tối qua cũng không ngoại lệ, việc gì Bình Như phải đi hại thiếp? Như vậy chỉ có thể là người khác đã động vào chén canh này.”

Thanh Duy đứng ngoài phủ, nghe Tích Sương nói tới đây lại không nhịn nổi nữa, đang định đẩy cửa đi vào thì Cao Tử Du đã tới sau lưng, hắn đi lên đẩy toang cửa phủ, sải bước vào nội đường, kéo Thôi Chi Vân ra sau lưng rồi nói với Tích Sương: “Không có bằng chứng thì ngươi bớt làm loạn lại đi, nhân phẩm Chi Vân thế nào ta là người rõ nhất, muội ấy không bao giờ làm hại đứa con trong bụng ngươi!”

Trong thấy Cao Tử Du, La thị vô cùng ngạc nhiên: “Tử Du, sao con lại về?”

Cao Tử Du xụ mặt: “Mọi người gây gổ lớn chuyện thế này, con mà không về, lẽ nào bảo phụ thân về?”

Thôi Chi Vân thấy Thanh Duy đứng sau lưng Cao Tử Du, đôi mắt ảm đạm chợt lóe lên sức sống, cất tiếng gọi: “A tỉ.”

Bấy giờ Thanh Duy mới thấy rõ khung cảnh lộn xộn trong Cao phủ, dưới đất có một dải lụa trắng, một chiếc ghế đẩu ngã ngửa bên cạnh, Tích Sương được mấy a hoàn giữ tay trái, cô ta đang mang thai, mới không gặp một thời gian mà cơ thể đẫy đà hơn nhiều, không còn mặc đồ dành cho a hoàn nữa; còn Thôi Chi Vân cầm tay nải, người gầy sọp hẳn đi, thoạt nhìn vô cùng tiều tụy.

Tích Sương nghe Cao Tử Du nói thế, lập tức thút thít: “Thiếu gia nói gì vậy, lẽ nào đứa con trong bụng thiếp không phải là của thiếu gia? Nó bị đau, chẳng nhẽ thiếu gia không đau lòng? Hơn nữa biểu cô nương là chủ, thiếp chỉ là phận hầu, đâu dám trách oan nàng ấy, sáng nay đại phu đã chẩn mạch cho thiếp, nguyên văn nói là tối qua thiếp đã ăn gì đó có hại. Hôm qua thiếp khó chịu nên cả ngày chỉ uống một chén canh, nếu không phải chén canh ấy có vấn đề thì còn có thể là gì được nữa!”

Nói tới đây, nàng ta thấp giọng, giơ tay lau nước mắt, “Thế mà bây giờ lại thành thiếp làm loạn sao? Là thiếp càn quấy sao? Thiếp chỉ hỏi biểu cô nương vài câu, biểu cô nương mới bảo trong nhà không chứa nổi nàng ấy nữa, rồi thu dọn tay nải đòi rời đi.”

Tích Sương nhìn La thị, chợt quỳ thụp xuống, nước mắt giàn giụa: “Đại nương tử, xin đại nương tử làm chủ cho thiếp, thiếp chạy đến tiền đường cũng là để ngăn cản biểu cô nương, thiếu gia mới về nên không biết chuyện, còn tưởng thiếp đang ép biểu cô nương bỏ đi!”

La thị mới bảo sự thật đúng là như vậy.

Xác thực việc này cho Chi Vân làm loạn trước, và người không chịu nhường cũng chính là Chi Vân.

Dĩ nhiên La thị cũng biết Tích Sương không hẳn có ý tốt, nói dỗi vì cãi cọ không ít, thậm chí còn đòi tự sát, nhưng xét cho cùng, bà cũng không tiện bêu rếu việc xấu trong nhà.

La thị mới nói với Thôi Chi Vân: “Chi Vân à hay là thôi đi, nó chỉ là đứa hầu, lại đang có thai, việc gì cháu phải so đo với nó.”

Thôi Chi Vân nhìn La thị, trong mắt cực kỳ thất vọng, “Dì cũng cảm thấy con đang so đo với nó ư?”

Tích Sương lau nước mắt, “Với lại Nhị thiếu gia đã đính hôn với thiên kim nhà bộ Binh, cứ dăm ba hôm biểu cô nương lại ầm ĩ đòi bỏ nhà ra đi như thế, đợi tới lúc thiếu phu nhân thật sự vào cửa, khéo trong nhà sẽ…”

Nhưng chưa kịp nói hết câu, cô ta đã ré lên một tiếng chói tai – Thanh Duy đi tới chụp lấy cổ tay cô ta, hất đẩy cô ta ngã xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh.

Thanh Duy ấn chặt cổ tay cô ta xuống bàn, cúi người nói: “Là chén canh đã hại cái thai của ngươi đúng không?”

Chẳng đợi Tích Sương trả lời, Thanh Duy cao giọng quát: “Cao Tử Du! Tìm đại phu đến bắt mạch cho nó! Một người không được thì tìm mười người, mười người không được, vậy gọi hết đại phu trong kinh thành này tới đây! Chỉ cần một người chẩn ra bệnh thật, ta sẽ lập tức bảo Chi Vân xin lỗi nó ngay!”

Nàng nhìn thẳng vào Tích Sương: “Nếu cái thai của ngươi không có vấn đề gì, ngươi có dám quỳ xuống nhận lỗi với Chi Vân không!”

“Ngươi không dám.” Thanh Duy nói “Vì đứa con này là điều kiện cho được sống yên ổn tại Cao phủ, ngươi không dám để nó gặp bất cứ sơ xuất nào. Chén canh kia hoàn toàn bình thương, ngươi đã thêm mắm dặm muối bao nhiêu, hoặc đã dúi bao nhiêu bạc cho đại phu chẩn mạch, tự bản thân ngươi rõ ràng nhất! Ngươi có biết muội muội ta đã có ý định rời đi từ lâu không, ngươi muốn lấy đứa bé ra làm giọt nước tràn ly, vậy ta khuyên ngươi một câu, ác giả ác báo! Người trong phủ nâng hứng đứa con trong bụng ngươi, để mặc ngươi sai khiến chỉ bảo, nhưng xin lỗi, muội muội ta không phải người Cao phủ, không có nghĩa vụ phải hầu ngươi!”

Hồi còn ở Cao phủ, Thanh Duy đã dằn mặt Tích Sương một trận, vì thế tới nay cô ta vẫn còn rất sợ nàng. Giờ thấy nàng ngăm đe như vậy thì mặt cắt không còn một giọt máu, nước mắt thi nhau rơi như mưa, đau đớn gọi: “Nhị thiếu gia…”

Thanh Duy càng thêm khinh bỉ ghét bỏ, buông tay cô ta ra, nhìn sang Thôi Chi Vân: “Ngớ ra đó làm gì, lẽ nào còn muốn ở lại đây để tiếp xúc với thứ người như vậy hả?”

Thôi Chi Vân rưng rưng gật đầu, theo Thanh Duy đi thẳng ra khỏi phủ.

Lúc sắp tới cửa phủ, nàng chợt dừng bước gọi: “A tỉ đợi một chút.”

Thôi Chi Vân cụp mắt, đi vòng về lại trong nhà, mở tay nải ra, không biết nói với La thị hay nói với Cao Tử Du, “Ngày trước lên kinh đường xá vất vả, trong người chẳng có được bao nhiêu. Sau khi tới Cao phủ, may có dì và biểu ca chăm sóc, quá nửa đồ trong tay nải này đều là hai người tặng. Giờ Chi Vân đã thông suốt rồi, nếu đã rời đi thì nên ra đi sạch sẽ, những gì hai người tặng, Chi Vân xin trả lại, còn ơn đã nhận, đợi ngày sau tất báo.”

Nàng lấy ra một chiếc túi thơm trong tay nải, đó là thứ Thôi Hoằng Nghĩa đã tặng nàng, còn những thứ khác không hề đả động đến. Rồi nàng đứng dậy, siết chặt túi thơm trong tay, nhỏ lệ mà cúi người với Cao Tử Du và La thị, sau đó quay trở lại chỗ Thanh Duy, hạ giọng nói: “Đi thôi a tỉ.”

Cao Tử Du thấy Thôi Chi Vân kiên quyết đến thế thì cuống lên. Hắn chạy vội tới cửa, giơ tay chắn ngang trước mặt Thôi Chi Vân: “Chi Vân muội muốn đi đâu? Muội, muội đâu thể theo nàng ấy đến Giang gia được!”

Nhẽ ra người phải kết hôn với Giang Từ Chu chính là Thôi Chi Vân, Thanh Duy chỉ là người cưới thay, cả Giang Trục Niên lẫn Giang Từ Chu đều biết rõ. Bây giờ Chi Vân không muốn ở lại Cao phủ, nếu theo Thanh Duy về Giang phủ, liệu cha con Giang gia có bằng lòng không? Thế là thế nào chứ!

Thôi Chi Vân nghe được ẩn ý của Cao Tử Du, giận dữ nhìn hắn: “Trời đất bao la, lẽ nào không có nơi cho ta đi! Dù ta có đến am ni cô sống thì vẫn tốt hơn ở trong phủ nhà huynh!”

“Muội…” Sống ở am ni cô, chẳng lẽ muốn cạo đầu làm ni cô? Cao Tử Du cho rằng lòng mình thật sự có Thôi Chi Vân, cũng thật sự suy nghĩ cho nàng, hắn mới phất tay bảo: “Không được, muội không được đi đâu cả, nếu muội ở Cao phủ không quen thì để ta tìm chỗ khác, nói tóm lại…”

Nhưng Cao Tử Du còn chưa nói hết câu, bất thình lình từ đầu phố truyền đến tiếng xe ngựa lộc cộc.

Hắn ngước mắt lên, thấy Đức Vinh đánh một cỗ xe ngựa đi tới, và cưỡi tuấn mã theo sau chính là hội Kỳ Minh.

Vừa đến gần, Đức Vinh xuống xe ngựa hành lễ với Thanh Duy, “Bẩm thiếu phu nhân, công tử nghe nói biểu cô nương chịu tủi nhục ở Cao phủ, thiếu phu nhân muốn dẫn nàng ấy về nên đã sai tiểu nhân và Kỳ đại nhân tới đón.”

Kỳ Minh nói: “Đúng thế, hôm nay chúng thuộc hạ được nghỉ, nghe bảo biểu cô nương muốn về phủ, chẳng hay có hành trang gì không, thuộc hạ có thể khuân vác chuyển hộ.”

Thanh Duy nói: “Muội ấy không có hành trang gì cả.” Dẫn Thôi Chi Vân bước xuống bậc thềm, nàng dừng bước rồi ngoái đầu lại, nhìn thẳng Cao Tử Du, “Cao đại nhân, nếu hôm nay đã ra đi, thiết nghĩ về sau chúng ta không còn liên quan gì nữa. Xin cảm tạ vì ơn giúp đỡ ngày trước, nhưng ta nhắc nhở ngài một câu, trong các thiếu gia công tử kinh thành, không chỉ một mình ngài có tam thê tứ thiếp, thậm chí có người còn có ngoại thất thông phòng, nhưng chưa thấy nhà ai xảy ra chuyện tác yêu tác quái nào, vì sao chỉ có nhà ngài lại nhốn nháo rối loạn như thế? Rốt cuộc vấn đề ở đâu, ngài cứ điều tra cho rõ, mỗi một chuyện cũng phải nghĩ thật kỹ, bằng không tới khi thiên kim nương tử của ngài vào cửa, e rằng lại càng không có ngày bình yên.”

Dứt lời, Thanh Duy kéo Thôi Chi Vân lên xe, thả rèm xuống cái *soạt*: “Chúng ta đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play