Xe ngựa chòng chành, chạy gần hai canh giờ mới dừng.

Rồi ngay lập tức, ngoài xe có kẻ giục: “Xuống hết cho ta!”

Thanh Duy cùng các kỹ nữ chen chúc trong thùng xe lần lượt đi xuống, đập vào mắt là một trang viên to tướng. Khuôn viên rộng lớn, lưng dựa núi, tường trắng ngói xanh, cây cối xum xuê một màu xanh mướt.

Các cô kỹ nữ được một nhóm gia nhân ăn mặc như hộ vệ dẫn vào trang viên, băng qua khu rừng tre xanh, dừng lại trước một cánh cửa trăng lưỡi liềm. Một tấm biển viết ba chữ to “Phong Thúy viện” treo trên cánh cửa, vài ba ma ma trông rất uy nghiêm đang đứng dưới tấm biển, thấy các nàng tới, một trong đó có vẻ là quản sự cất cao giọng: “Từ giờ trở đi, các ngươi hãy ở chỗ này. Khách ở đây không như bên ngoài, không có ba thứ mất dạy hạ đẳng! Tới chỗ bọn ta toàn là khách quý, các ngươi phải lanh lợi vào, cũng phải biết phép tắc, hầu hạ bọn họ cao hứng thì mai sau sẽ có phúc hưởng; còn nếu không biết giữ lễ, vậy phải nhớ, chỗ này không nuôi kẻ lười, ma ma ta có cách để các ngươi nhớ dai!”

Nói tới đây, các kỹ nữ đã dần hiểu ra.

Chốn lầu xanh ngoài kia quá chướng mắt, quan lớn quý nhân vốn trọng thể diện nên không ưng đến, nhưng lại không dằn được bản tính phong lưu, vậy phải làm thế nào đây? Có người nhắm trúng điểm này, lập tức sửa lại trang viên. Bề ngoài trang viên trông như dinh thự của nhà giàu, nhưng thực chất là sân chơi dành cho các quý nhân chè chén hưởng lạc, tiệc tùng gái gú.

Ở kinh thành có không ít những trang viên như thế, thông thường toàn nằm ở những nơi khuất bí mật, to nhỏ tùy quy mô, muốn vào trang viên tất phải có người quen tiến cử. Hồi trước Thanh Duy chỉ mới nghe đồn thôi, ai dè hôm nay đã có dịp mở mang.

Ma ma dẫn đầu lại căn dặn: “Xếp hàng đi, từng người một tới đây báo tên, tên dở quá thì đổi, ghi tên xong thì đến phòng bên kia trong sân, chờ người đến nghiệm thân cho các ngươi.”

Hộ vệ còn đi kè kè bên cạnh, Thanh Duy không rõ tình huống nên không dám tự tiện hành động, đành theo Mai Nương đứng vào hàng, đi tới trước cửa trăng lưỡi liềm, ma ma ghi tên hỏi: “Tên gì?”

“Đây là cô nương mới đến Thì Phương các chúng tôi, vẫn chưa đặt…” Mai Nương lo Thanh Duy không biết đối phó, vội đáp thay.

“Ta hỏi cô ta, ngươi xía mỏ vào cái gì?” Ma ma nghiêm nghị ngắt lời, hỏi lần nữa, “Ngươi tên gì?”

Thanh Duy đặt đại một tên, ma ma gật đầu, nhưng vừa nhấc bút viết nửa bỗng dừng lại, bà ta ngẩng đầu quan sát Thanh Duy thật kỹ rồi trao đổi ánh mắt với một ma ma khác, đoạn giơ tay cầm lấy con dấu, đóng dấu hình hoa đào đỏ rực xuống bên cạnh tên giả của Thanh Duy.

Đến khi vào sân thì hộ vệ không đi theo, Phong Thúy viện rất rộng, ở chính giữa xây một chiếc hồ, sau hồ là hai tòa nhà cao tầng, nơi nghiệm thân là căn phòng ở tầng một của một tòa nhà, cũng có người đứng canh trước cửa, hình như phải ghi tên lần nữa.

Mai Nương đi tới hành lang, thấy các kỹ nữ đằng sau chưa theo kịp, bèn hạ giọng hỏi Thanh Duy: “Cô nương, Tiết quan nhân…”*

(*Quan nhân ngoài tiếng vợ gọi chồng thì cũng dùng để gọi chung đàn ông.)

“Ông ấy đi rồi.” Thanh Duy biết Mai Nương muốn hỏi gì, bèn đáp, “Hôm ấy chúng tôi bị Huyền Ưng ti theo dõi, sau khi rời thành thì chạy đến địa giới Ninh Châu, tôi quay trở về kinh thành, còn ông ấy trốn rồi.”

Thanh Duy không nói toàn bộ sự thật, không phải là đề phòng Mai Nương mà vì thật sự không cần thiết.

Mai Nương thở phào: “Mấy năm qua anh ấy cứ muốn lên kinh mãi, cũng hay loanh quanh ở các châu phủ ngoại ô kinh thành một thời gian, tới Ninh Châu cũng hay, anh ấy thông thuộc vùng núi Ninh Châu, nhất định có thể bình an thoát thân.”

Thanh Duy trà trộn vào nên không thể ở lại đây quá lâu, nàng nhìn quanh một vòng, thấy không ai để ý tới hai người thì nói thẳng: “Mấy năm qua Tiết thúc vẫn đang tìm kiếm chân tướng vì sao Tiển Khâm đài lại sập, chuyện này ma ma biết phải không?”

Mai Nương gật đầu.

“Trước khi đi, Tiết thúc có để lại thứ này cho tôi.” Nói đoạn, Thanh Duy thò vào tay áo lấy trâm ngọc song phi yến ra cho Mai Nương xem, “Ma ma có biết nguồn gốc của cây trâm này không?”

Trâm ngọc là đồ trong hộp gỗ, khi ấy Mai Nương đã giữ hộp thay Tiết Trường Hưng, thấy thì cũng thấy, nhưng…

Mai Nương lắc đầu: “Ta chỉ nhớ Tiết quan nhân nói, cây trâm ngọc này có liên quan đến Tiển Khâm đài, không được để bất cứ ai biết, còn những chuyện khác thì anh ấy không nói với ta.”

Thanh Duy cũng lường trước việc Mai Nương không biết, nàng bèn truy hỏi: “Hoặc là, không liên quan tới cây trâm này, ông ấy mạo hiểm lên kinh, ngoài gặp ma ma ra ắt có chuyện quan trọng khác, lúc ông ấy giao hộp gỗ này cho ma ma thì có đề cập tới chuyện gì nữa không?”

Chuyện khác?

Được Thanh Duy nhắc, Mai Nương lập tức nhớ ra: “Chiết Chi cư!”

“Chiết Chi cư?”

“Là một quán rượu trong ngõ Lưu Thủy, nằm kế Đông Lai Thuận, Tiết quan nhân từng hỏi tôi về quán rượu này, còn nói là muốn đến đó một chuyến.” Mai Nương nói, thấy Thanh Duy chưa theo kịp, lập tức chỉ phương hướng, “Đi dọc theo phố lớn Diên Hà, khi gần tới Đông Lai Thuận sẽ có một ngã rẽ, từ đó rẽ vào ngõ cụt, Chiết Chi cư nằm cuối ngõ cụt.”

Nghe Mai Nương nói, Thanh Duy đã nhớ ra.

Đêm hôm ấy nàng và Tiết Trường Hưng chạy khỏi Thì Phương các, Huyền Ưng ti truy đuổi ráo riết đằng sau, nàng định trốn vào hẻm nhỏ, từ đó rời khỏi ngõ Lưu Thủy, nhưng Tiết Trường Hưng cứ khăng khăng chạy tới Đông Lai Thuận, rồi bọn họ hết đường trốn, nàng phải dùng kế va vào Giang Từ Chu, làm đổ rượu của y, yểm hộ Tiết Trường Hưng chạy trốn.

Giờ nghĩ lại, Tiết Trường Hưng không phải là kẻ lỗ mãng, ông ta biết Giang Từ Chu mở tiệc ở Đông Lai Thuận thì sao có thể chọn đến hướng đó?

Hay là, nếu như sự việc đúng như Mai Nương nói, mục tiêu thật sự của Tiết Trường Hưng không phải là Đông Lai Thuận, mà là quán rượu trong ngõ cụt ấy, Chiết Chi cư.

Ngay thời khắc quan trọng chỉ sai một bước là vào cửa tử, vậy mà ông ta vẫn muốn đến quán rượu ấy, chứng tỏ nơi này có bí ẩn!

Thanh Duy nói: “Tôi biết rồi, đa tạ.”

Chỉ mới trao đổi vài câu mà hai người đã đi đến cuối hành lang. Trước nhà nghiệm thân căng một tấm rèm, bên ngoài xếp hàng dài, vài ma ma đứng canh trước cửa, một trong đó đang giáo huấn: “Nghiệm thân xong sẽ có người dẫn các ngươi tới nơi ở riêng, buổi chiều sẽ có người đến dạy kỹ thuật cho các ngươi, phải học cho kỹ…” Ma ma giơ tay lên, chỉ vào khoảng sân nhỏ có mấy ngôi nhà độc lập sau Phong Thúy viện, “Thấy nơi đó chưa, hoa khôi hồng bài ở chỗ bọn ta sẽ được ở nơi như vậy! Đây là phúc mà ở ngoài kia, có nằm mơ các ngươi cũng không có!”

Nói đoạn, bà ta hỏi một hộ vệ bên cạnh: “Đã đưa danh sách đến chưa.”

“Sắp rồi.” Hộ vệ nói, nhìn các kỹ nữ một lượt, “Bọn họ mới từ trong ngục ra, nha môn ấy mà, làm việc lắm điều lệ, đâu phải chốc lát là có danh sách ngay, trước lúc điểm danh nhớ ghi tên lại, tới lúc đó còn để đối chiếu.”

Ma ma lạnh lùng nói: “Chính vì lai lịch không rõ ràng nên phải cẩn thận, nhiều một người hay thiếu một người, không chừng sẽ gây nên họa.”

Thanh Duy thầm nhủ không ổn, không ngờ quy định ở trang viên này lại nghiêm ngặt đến vậy, còn muốn kiểm tra sĩ số kỹ nữ.

Nàng trà trộn giữa chừng, một khi các ma ma này nắm được danh sách của Huyền Ưng ti thì bắt được nàng là chuyện dễ như bỡn.

Bấy giờ hoàng hôn mới buông, sương chiều đã lên, Thanh Duy nhân lúc không ai để ý tới mình, lẹ làng lùi về sau một bước. Mai Nương thấy Thanh Duy muốn đi thì vội chụp lấy cổ tay nàng. Thị lo lắng nhìn Thanh Duy, làm động tác che mặt rồi cởi vải lụa trên người ra đưa cho nàng.

Thanh Duy nhận tấm lụa, gật đầu với Mai Nương.

Lui tới cuối hàng kỹ nữ, Thanh Duy mượn cột trụ che thân, rồi nhanh chóng tung mình nhảy lên mái ngói. Tuy động tác của nàng rất nhẹ, nhưng nếu quan sát cẩn thận thì không khó để phát hiện. Mừng là hộ vệ ở Phong Thúy viện không nghĩ sẽ có người trà trộn vào trang viên, mọi sự chú ý đổ dồn cả vào dưới mái hiên.

Hoàng hôn ngày một chìm, Thanh Duy mượn chiều tà ẩn náu, nhanh chóng đi tới chỗ cao nhất trên mái nhà.

Nàng nhìn quanh một vòng, trang viên này to lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng, Phong Thúy viện này nằm ở phía Tây trang viên. Nhìn về phía Bắc từ phía Tây, nối tiếp Phong Thúy viện là các tiểu viện nơi ở của hoa khôi hồng bài mà các ma ma mới chỉ. Xa hơn về phía Bắc của lầu các tiểu viện là một con hẻm rộng, cuối hẻm là một phòng ăn rất lớn, ngoài phòng ăn, chúng thị nữ ăn mặc xúng xính bưng sơn hào hải vị vào vào ra ra, băng qua một khu rừng long não là sẽ đến tiền viện trang viên.

Có vẻ tối nay tiền viện sẽ thiết tiệc, nhìn từ đây có thể thấy ánh đèn lấp lánh muôn nghìn sắc màu, chén rượu trôi bên dòng nước uốn cong, thi thoảng lại có sênh ca tiếng trống vang vọng, thứ nhạc mụ mị cứ văng vẳng bên tai. Phía Đông trang viên, thoạt nhìn là nơi dành cho chủ nhân và khách quý, còn góc phía Nam là chỗ ở của hộ vệ tôi tớ.

Lúc nãy Thanh Duy vào trang viên từ cửa Tây, nhưng theo tình hình hiện tại, hộ vệ hai hướng Đông Nam quá đông, không thể thoát ra, quay về Tây Môn trà trộn để ra ngoài là cách tốt nhất, ngặt nỗi, một khi Huyền Ưng ti đưa danh sách đến, phát hiện trong các kỹ nữ thừa một người, thì chắc chắn sẽ phong tỏa cửa Tây đầu tiên, nàng không thể mạo hiểm.

Vậy chỉ còn cửa chính phía Bắc.

Thanh Duy dừng tầm nhìn ở phòng ăn sau rừng cây long nhãn, bây giờ chỉ có thể cải trang thành thị nữ bưng đồ để đến tiền viện, trà trộn vào khách khứa đông đúc hòng lẻn ra trang viên.

Thanh Duy bật nhảy trên mái mấy lượt, nhanh chóng băng qua lầu các tiểu viện, đến nóc nhà phòng ăn.

Màn đêm bao trùm tứ phía, phải tội hôm nay nàng không mặc y phục dạ hành, dù có vải lụa Mai Nương che mặt nhưng vẫn không dám to gan lộ diện, nàng bèn nấp ở chỗ mái cong đợi cơ hội, bỗng lúc này nghe thấy bên dưới có người nói chuyện: “Nếu Giang tiểu gia thích Ngư Lai Tiên, chỉ cần phái người đến trang viên báo một tiếng là được, bên dưới có nhiều tôi tớ như thế, nào dám làm phiền Triêu hộ vệ đích thân đến, thật sự ngại quá.”

“Thiếu gia phái ta đến cốt để quen mặt. Mai mốt mà rảnh thì sẽ lui tới thường xuyên.”

Thanh Duy sửng sốt.

Giọng nói này… sao lại nghe quen thế?

Nàng bèn nhìn xuống dưới.

Hai người nói chuyện đã đi ra. Nhìn áo quần của một người trong đó thì có lẽ là quản gia trang viên, đi sau lưng hắn là một người mặc đồ võ xanh trắng, tuổi hơn hai mươi, mày ngang mắt nhỏ, mặt mũi sắc sảo, bên hông đeo một thanh đao, chẳng phải Triêu Thiên đấy sao?

Tại sao Triêu Thiên lại xuất hiện ở đây?

Quản gia nói: “Thế thì tốt quá, sau này Giang tiểu gia mà tới cứ việc báo trước một tiếng, trang viên chắc chắn sẽ chuẩn bị Ngư Lai Tiên! Để ta tiễn Triêu hộ vệ.”

Tạm biệt quản gia, Triêu Thiên cầm hộp cơm cất bước rời đi.

Thanh Duy nhìn theo bóng lưng Triêu Thiên, cảm thấy lạ.

Mai Nương bị bắt do có liên quan đến cuộc đào tẩu ám ngục thành Nam, đây là án lớn, Giang Từ Chu ắt phải biết. Nhưng hôm nay y mới thả Mai Nương thì đã Triêu Thiên đến trang viên lấy Ngư Lai Tiên gì đấy, không thể có chuyện trùng hợp được.

Còn cả Tiểu Hà đại nhân mà Triêu Thiên vừa nhắc tới nữa, Tiểu Hà đại nhân có phải là Hà Hồng Vân không?

Không lẽ hôm ấy Hà Hồng Vân giữ Giang Từ Chu lại là muốn xin y Mai Nương và các kỹ nữ này?

Thanh Duy cảm thấy dường như mình đã tìm được trọng điểm, nàng sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, thấy Triêu Thiên không phát hiện ra mình, bèn âm thầm đi theo.

Triêu Thiên rời khỏi phòng ăn, băng qua con hẻm rộng rồi đi vòng tới một góc, thấy trước sau không bóng người thì vội đặt hộp cơm xuống.

Hắn mở một cơ quan ở bên dưới chiếc hộp, lấy ra một chiếc áo choàng đen từ trong hộc rỗng, choàng lên người, hòa vào màn đêm rồi nhảy về phía bức tường, nhanh chóng tiến tới khu vực tiểu viện lầu các nơi hoa khôi hồng bài ở.

Thanh Duy lập tức bám theo.

Trong lầu các tiểu viện, mỗi một tầng đều có người canh gác, Triêu Thiên đã có sẵn mục tiêu, đến trước một căn nhà tên là “Phù Hạ quán”, nhân lúc hai hộ vệ chưa kịp phản ứng, hắn giơ tay đánh một phát vào hai bên trái phải, hai thủ vệ liền hôn mê ngất xỉu.

Triêu Thiên nhảy lên tầng hai của căn gác, tần ngần một lúc rồi đẩy cửa bước vào.

Nhìn cảnh ấy, Thanh Duy vô cùng ngạc nhiên, nàng nấp trên cây long nhãn cao to trong viện, nhìn lướt qua tên tòa nhà:

Phù Hạ quán.

Phù Hạ quán này có gì lạ sao?

Thôi, có cố nghĩ cũng nghĩ không ra.

Thanh Duy điểm mũi chân, nhẹ nhàng hạ xuống ngoài phòng ngủ tầng hai. Màn đêm u tối, ánh nến trong phòng leo lắt, chắc để tiện bề rời đi nên Triêu Thiên đi vào mà không khóa cửa, Thanh Duy nhìn qua khe cửa, giường trong phòng ngủ buông rèm, hình như có người đang ngủ.

Triêu Thiên lại gần giường, khẽ gọi người kia: “Phù Hạ cô nương?”

Nhưng người trên giường không hề đáp lại.

Triêu Thiên lại gần hơn định giơ tay vén rèm, động tác của hắn vô cùng thận trọng, gần như nín thở.

Ở ngoài phòng, Thanh Duy cũng nín thở theo.

Nhưng ngay lúc Triêu Thiên chạm tay vào tấm rèm thì ở đầu kia Phong Thúy viện, bỗng vang lên âm thanh nôn nóng của hộ vệ: “Dư một người? Sao có thể dư một người được?!”

“Là thật đấy ạ, thuộc hạ đã kiểm tra lui tới mấy lần, quả thật có một người trà trộn vào số kỹ nữ được dẫn tới!”

“Lập tức kiếm ngay! Để xem rốt cuộc là kẻ nào trà trộn, đóng cửa sau lại, cấm tiệt không để bất cứ ai ra ngoài!”

Thanh Duy rét run, nàng bị lộ rồi!

Bây giờ còn thì giờ đâu mà quan tâm đến Triêu Thiên, phải nhanh chóng rời đi; còn ở trong kia, Triêu Thiên thấy không phải hộ vệ tìm mình thì thở phào một hơi, đưa tay vén rèm lên.

Chợt đúng lúc này, như có vật nặng rơi xuống giường, *cạch* một tiếng, là tiếng chạm cơ quan, Triêu Thiên cảnh giác ngửa ra sau, mười mấy phi tên bắn ra từ trên giường – hóa ra trên giường không hề có người, chỉ là một chiếc chăn giả dạng mà thôi.

Cùng lúc ấy, trên mái nhà Phù Hạ quán có một cột khói bắn thẳng lên trời, màu sắc rực rỡ nở bùng trong màn đêm.

Là tên hiệu!

Ngay lập tức Thanh Duy vỡ lẽ, chắc chắn Triêu Thiên dùng lý do lấy Ngư Lai Tiên để xông vào Phù Hạ quán tìm người, nhưng không ngờ đối phương đã có chuẩn bị trước, bắt ba ba trong rọ, quật ngược lại hắn.

Rốt cuộc trang viên này là nơi nào?

Triêu Thiên kích động cơ quan không quan trọng, nhưng hỏng ở chỗ nàng cũng trà trộn lẻn vào, hắn mà dẫn người đến thì nàng xui rồi.

Tên hiệu lúc nãy không bắn trúng ai, sau đó lại *cạch* một tiếng, Thanh Duy không hề nghĩ ngợi, lập tức tung mình nhảy lên, phi thân trốn trên cây long não cao to bên cạnh, và gần như cùng lúc ấy, Triêu Thiên cũng xông ra từ cửa sổ, nhanh chóng quan sát xung quanh rồi cũng nhảy lên cây long não kia.

Hai người nấp trên cây nhìn nhau, lại sợ hãi liếc nhìn căn nhà nọ.

Nếu bọn họ trễ một bước, e là bây giờ đã bị đâm thành cái rây rồi.

Triêu Thiên lại nhìn Thanh Duy lần nữa, trong màn đêm, nàng dùng vải che mặt, chỉ để hở đôi mắt, trên mắt không có vết bớt nên hắn không nhận ra nàng.

Nhưng không nhận ra nàng không có nghĩa không đoán được nàng là ai – lúc nãy hắn cũng đã nghe thấy bọn hộ vệ hô hoán, có nữ tặc trà trộn vào trang viên.

Thanh Duy tức Triêu Thiên lỗ mãng, đang do dự có nên đạp hắn xuống cây rồi trốn hay không, thì Triêu Thiên ở đối diện đã hành động trước.

Hắn nhanh chóng cởi áo khoác ra, ném lên người Thanh Duy rồi để lại một câu “bảo trọng!”. Mặc cho Thanh Duy giơ chân đá vào bụng mình, ngã phịch mông xuống đất.

Triêu Thiên xoa mông, hô lên với hộ vệ xông đến: “Có phải có trộm lẻn vào quý trang không? Mới nãy ta trông thấy một nữ tặc xông vào Phù Hạ quán, giờ thị đang trốn trên cây!”

Thanh Duy: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play