Hiệu úy cũng nhìn thẳng vào mắt nàng, rồi đột ngột rời khỏi nhà trọ.
Thanh Duy biết mình đã bị lộ hành tung, mà dẫu cho nàng có Tạ Dung Dữ hay thậm chí là Triệu Sơ âm thầm bảo vệ thì triều đình vẫn có luật lệ của triều đình, đụng độ tội phạm trên đường, nào có chuyện không bắt? Thanh Duy chỉ vừa lên kinh, không muốn chuốc lấy phiền phức. Không thể ở lại nhà trọ này được nữa, nàng phải nhanh chóng đi gặp Tạ Dung Dữ mới được.
Thanh Duy đứng dậy, tạm biệt Cố Phùng Âm rồi đi vòng ra sân sau, trèo tường rời khỏi. Chỗ này nằm ở ngõ sau, hai phía nam bắc tiếp giáp đường chính, bấy giờ đang là hoàng hôn, tuy nơi đây không náo nhiệt bằng ngõ Lưu Thủy song vẫn khá tấp nập người qua lại.
Thanh Duy nghĩ ngợi, không cần biết Giang Trục Niên có còn ở Giang phủ không, trước mắt nàng đang bị Võ Đức Ti nghi ngờ nên không thể tới Giang phủ, nhưng ngoài Giang gia ra nàng lại không có nơi nào để đi, nếu cứ trốn đại trong nhà người lạ, chỉ e sẽ trở thành cá trong chậu. Hiệu úy Võ Đức Ti mà xin được lệnh thì kiểu gì cũng sẽ truy lùng nàng, nàng phải nhanh chóng biến mất khỏi đây thôi.
Đột nhiên Thanh Duy nảy ra một ý tưởng to gan, nàng đưa mắt nhìn về đầu phố – là thành Tử Tiêu nguy nga sừng sững.
Nàng hiểu quan nhân nhà minh, hồi kinh được nửa tháng, chắc chắn y sẽ miệt mài làm rõ vụ án mua bán danh sách lên đài, chỉ hận không thể ngủ lại trong cung, khéo có khi bây giờ y vẫn đang ở nha môn giải quyết công chuyện.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, dù Võ Đức Ti có tìm thế nào cũng không có khả năng vào cung lục soát.
Chợt tiếng chim kêu cất lên từ chân trời lấp lánh ánh chiều, Thanh Duy ngẩng đầu nhìn, một đàn chim bay vụt qua bầu trời, nàng lập tức hoàn hồn, nhặt hai hòn đá ở dưới đất lên. Đá vừa rời tay, lập tức như có sự sống.
***
Sắc trời dần tối, toàn bộ điện Nguyên Đức chìm trong im ắng. Chỉ Vi nhẹ nhàng đi tới cửa tẩm điện, dặn cung nhân đang đứng gác, “Ra ngoài cung gác, nương nương đã ngủ rồi.”
Chương Nguyên Gia đã mang thai sáu tháng, bụng lộ thấy rõ. Bình thường phụ nữ mang thai đều ngủ nhiều trong thời kỳ đầu, tới giai đoạn này đáng nhẽ ra là thời điểm thoải mái nhất, nhưng mỗi người một cơ địa, từ một tháng trước Chương Nguyên Gia đã ngủ rất nhiều, cứ vào chiều là ngủ, tận sáng hôm sau mới tỉnh. Tuy ngủ nhiều nhưng lại không ngủ ngon, nàng rất nhạy, chỉ một động tĩnh nhỏ cũng đủ đánh thức nàng, thời gian trước bên Nội Thị Tỉnh cử một nhóm tiểu hoàng môn đến bắt ve sầu ngoài điện Nguyên Đức, nhưng thế vẫn chưa đủ, tiếng bước chân đi lại vào buổi tối cũng bị xem là tiếng động lớn, cho nên để Chương Nguyên Gia có thể ngủ ngon, trong tẩm điện chỉ có một mình Chỉ Vi hầu hạ, những người khác phải lui ra ngoài cung.
Trong tẩm điện đốt hương an thần, Chỉ Vi cho thêm vài lá trà vào lư hương, nhìn khói xanh bốc lên rồi chìm xuống, nàng nhẹ nhàng đi đến trước giường, khẽ gọi: “Nương nương, người dưới đã lui xuống cả rồi.”
Một lúc lâu sau, trên giường sột soạt tiếng ngồi dậy, Chỉ Vi lập tức cầm gối chèn sau lưng Chương Nguyên Gia, lại nghe thấy nàng hỏi: “Tối nay Quan gia cũng nghị sự ở điện Tuyên Thất à?”
“Vâng ạ, từ lúc Chiêu vương điện hạ hồi cung là Quan gia đều bận rộn như vậy, thỉnh thoảng xong việc sẽ về điện Hội Ninh, nhưng đều quá giờ Tý.”
Chương Nguyên Gia im lặng một lúc, “Mẫu thân đã hết phong hàn chưa?”
“Hình như vẫn chưa ạ, hôm trước Quan gia lại phái thái y đi khám, thái y vẫn nói như cũ, phu nhân bị nhiễm hàn do chuyển mùa sang thu, chỉ là cảm vặt, nương nương không cần lo lắng.”
Hoàng hậu đương triều mang thai, Hoàng đế đặc biệt ban ân điển cho Chương thị, cho phép mẹ đẻ của Chương Nguyên Gia mỗi tuần vào cung thăm một lần, năm tháng trước tuần nào La thị cũng đến, nhưng gần một tháng qua La thị lại không vào, lí do là đổ bệnh.
Nhưng những bất thường xung quanh không giới hạn ở mỗi chuyện đó. Chương Nguyên Gia cảm nhận hậu cung đột nhiên quạnh quẽ thấy rõ, Triệu Sơ lấy cớ sợ nàng mệt nhọc nên cho phép các tần thiếp miễn vấn an; thỉnh thoảng tới ngự hoa viên tản bộ, chốc chốc cung nhân lại như có như không nhìn nàng. Nửa tháng trước, nàng nghe thấy một Mỹ nhân ở Lạc Phương Trai đột nhiên gào khóc một đêm, sang hôm sau lại chẳng lấy động tĩnh nào, bèn phái người đi hỏi. Tiểu hoàng môn đáp, Mỹ nhân đổ bệnh, nương nương hoài thai long tử không cần đến thăm, tránh lây nhiễm xui xẻo. Bệnh, lại là bệnh. Mẫu thân đổ bệnh, Mỹ nhân cũng nhiễm bệnh, bọn họ luôn lấy cớ đó để qua loa với nàng.
Để một người giấu giếm một chuyện thì không khó, nhưng không phải ai cũng giỏi ngụy trang, mà khi một nhóm người cùng nhau che giấu một việc gì đó, kiểu gì cũng sẽ có sơ hở. Dẫu gì đi nữa Chương Nguyên Gia cũng là Hoàng hậu, cẩn thận ngẫm nghĩ, với phụ nhân chốn hậu cung như các nàng mà nói, ngoại trừ hoàng đế, thân tâm đều trói buộc ở mẫu thân gia tộc. Có khi Triệu Sơ còn chưa gặp mặt Mỹ nhân gào khóc kia lần nào, nhưng nghe bảo phụ thân nàng ta làm quan ở bộ Binh, vậy vì sao nàng ta lại khóc?
Tiền triều đã thay đổi, toàn bộ điểm bất thường đều bắt đầu từ phong thư khẩn báo tin Tiểu Chiêu vương sắp hồi kinh, vụ án lớn bị bụi bặm che giấu đã hé lộ một bí mật kinh hoàng, để rồi làn sóng chấn động lan từ triều đình đến bách tính dân gian, cũng ảnh hưởng đến hậu cung.
Chương Nguyên Gia hỏi Chỉ Vi: “Ngươi có cách nào nghe ngóng được chuyện ngoài cung không?”
Chỉ Vi lắc đầu.
Chương Nguyên Gia chau mày, nàng rất lo nhưng không biết phải làm gì, chợt một cơn đau âm ỉ từ bụng truyền đến, Chương Nguyên Gia không khỏi đưa tay che bụng, Chỉ Vi lật đật đỡ nàng, “Nương nương.” Chương Nguyên Gia nhắm mắt khoát tay, hít thật sâu lấy lại bình tĩnh. Chỉ Vi đã theo hầu nàng từ khi còn nhỏ, thấy nàng đổ mồ hôi hột thì sợ nàng bị đau chỗ nào, chần chừ một lúc rồi hạ quyết tâm nói, “Nương nương, nô tì có một cách, có lẽ có thể báo tin cho lão gia.”
Chương Nguyên Gia ngơ ngác, xoay mặt sang, “Ngươi có cách báo tin cho phụ thân?”
Chỉ Vi gật đầu, nàng biết cung nhân truyền tin ra ngoài là tội lớn, nàng khuỵu gối quỳ xuống giường, đáp: “Vâng ạ. Không giấu gì nương nương, ở cửa cung Tây Cung có một tiểu thị vệ từng chịu ơn của lão gia, nếu nương nương có việc gì đều có thể nhờ hắn nhắn cho lão gia.”
Chương Nguyên Gia nghe thế, bàn tay đặt trên chăn siết chặt, một lúc sau mới chậm rãi buông ra, nàng hỏi: “Đáng tin không?”
“Có ạ.” Chỉ Vi cắn môi, “Từ ngày nương nương tiến cung, chưa lần nào bị phát hiện.”
Chỉ Vi cảm thấy đã nói đến mức này rồi thì không cần thiết giấu giếm nữa: “Tiểu hoàng môn thấp nhất ở Nội Thị Tỉnh đều làm tạp vụ cho các cung, thường xuyên đi lại giữa các cung, nô tì là cung nữ, dĩ nhiên không thể tiếp xúc trực tiếp với thị vệ, nhưng ở Tây Môn có một tiểu hoàng môn rất đáng tin, nô tì thường nhờ hắn chuyển lời đến thị vệ, lại để thị vệ đưa tin ra ngoài cung.”
Đúng thế, tiểu thái giám làm tạp dịch là người không nổi bật nhất trong cung, bị bệnh hay chết cũng không ai quan tâm, làm sao có thể bị phát hiện?
Chương Nguyên Gia im lặng một lúc lâu, nói với Chỉ Vi: “Vậy ngươi đi đi.”
***
Khi trời đã tối, Chỉ Vi cầm đèn rời khỏi điện Nguyên Đức.
Điện Nguyên Đức cách điện Hội Ninh của Triệu Sơ không xa, vừa đi qua hành lang, Chỉ Vi đã đụng phải Tào Côn Đức và Đôn Tử. Gần đây Triệu Sơ nể tình Tào Côn Đức đã lớn tuổi, vì vậy trời vừa tối là cho lão đi nghỉ – lúc này Tào Côn Đức đang đi về phía Đông xá, thấy Chỉ Vi, Đôn Tử đã gọi: “Chỉ Vi cô cô.”
Chỉ Vi nhún người: “Tào công công.”
Tào Côn Đức cười nói: “Muộn thế này rồi mà Chỉ Vi cô cô vẫn đi lại à.”
“Trong cung có cung nữ sơ suất để rơi lá trà vào nước, cơ thể nương nương ngày một nặng nề, không có hương sợ ngủ không ngon, ta đành phải vào kho lấy thêm.”
Tào Côn Đức nghe xong, kéo Đôn Tử qua một bên nhường đường, “Cô cô đi nhanh đi, trong cung bây giờ không có gì quan trọng hơn nương nương, vất vả cho Chỉ Vi cô cô rồi.”
Chỉ Vi đáp đó là bổn phận của mình, sau đó nhún người rồi đi ra khỏi hành lang.
Đợi Chỉ Vi đi xa, Tào Côn Đức thong thả tiến về phía trước, giọng thay đổi như đang ngâm khúc hát, không còn vui vẻ mà trở nên trầm trầm, “Người trong điện Nguyên Đức đều được tuyển chọn cẩn thận, Hoàng hậu mang thai mạch máu quốc gia, hầu hạ sơ suất như thế thì đã bị xử phạt từ lâu, làm gì có chuyện được ở lại điện Nguyên Đức?”
Người trong hậu cung cũng chia ra năm sáu loại, Gia Ninh Đế kế vị bao năm luôn bận bề chính sự, tuy hậu cung hòa thuận nhưng khá vắng vẻ, không phải là nơi trăm hoa kiều diễn, chỉ duy nhất một cành nổi trội – chính là điện Nguyên Đức của Chương Nguyên Gia, do đó người hầu hạ trong điện Nguyên Đức phải thật sự xuất sắc ưu tú, đấy là nơi mà mỗi cung nữ nô tài trong hậu cung đều tranh nhau muốn vào, làm gì có chuyện mắc sai sót như làm rơi trà vào nước?
Đôn Tử nói: “Chương đại nhân bị ‘cho nghỉ hưu’, tiền triều hoang mang, kiểu gì hậu cung cũng đã phát hiện, mà Chỉ Vi cô cô đã theo hầu hạ Hoàng hậu nương nương từ nhỏ, xét cho cùng cũng là người nhà họ Chương.”
“Lại chả, còn truyền tin cơ đấy, tay của Chương Hạc Thư cũng dài thật, trong thâm cung mà cũng có cọng rơm cứu mạng của ông ta.”
“Công công thấy Chương đại nhân có qua được ải này không?”
“Khó nói lắm.” Tào Côn Đức hất phất trần, “Tấu chương vạch tội của Tề Văn Bách chỉ là sấm to mưa nhỏ, không có bằng chứng thì làm gì được ông ta, mà có vẻ ông ta đang nắm trong tay lá bùa hộ mệnh nào đó, Khúc Bất Duy ra nông nỗi ấy rồi mà vẫn không chịu khai ra, Quan gia lại kiêng dè lòng dân kẻ sĩ nên vẫn chưa muốn khai đao với Hàn Lâm, càng khỏi phải nói Hoàng hậu đương triều còn là con gái họ Chương… Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, dù Chương Hạc Thư có nhiều bùa hộ mệnh đến đâu thì Tiểu Chiêu vương vẫn để mắt đến ông ta đấy, Tiểu Chiêu vương và Huyền Ưng Ti chính là lá bùa đòi mệnh, ngươi xem trong một năm qua, những người bị Tiểu Chiêu vương cắn có ai được chết yên không? Kiểu gì cũng có cách tra ra ông ta.” Tào Côn Đức mỉm cười, nụ cười thấp thoáng vẻ mãn nguyện và liều lĩnh, “Như thế mới phải chứ, không ai được chết yên, vậy mới không phụ lòng…”
Nhưng ông ta còn chưa nói hết câu thì ở chân trời bỗng vang lên tiếng chim kêu.
Tào Côn Đức giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn, một con chim cắt từ trên trời sà xuống, chao liệng trên đỉnh đầu hai người.
Chim cắt của Tào Côn Đức được nuôi ngoài cửa cung, nhưng loài cắt lại rất thông minh, trời sinh không thích những nơi đầy âm mưu toan tính như thành Tử Tiêu, thế là lão ta bí mật bố trí một khoảng sân nom rất bình thường ở ngoài cung, chuyên dùng để nuôi chim. Số ít những người biết nơi này thường sẽ đến đây báo tin cho lão.
Để đề phòng bị phát hiện, mọi khi chim cắt sẽ đưa tin vào lúc nửa đêm, nhưng bây giờ mới chập tối, ai lại gọi chim vào lúc này?
Tào Côn Đức nhìn Đôn Tử, Đôn Tử gật đầu, tức tốc xách đèn ra ngoài cửa cung đón người.
Tào Côn Đức không thể xuất cung, muốn gặp người ngoài thì chỉ có thể hẹn tại Đông xá nơi này, mà muốn vào đó cũng phải đút lót trước. Nhưng nói gì đi nữa lão ta cũng đại thái giám, tự có cách đối phó với những chuyện như thế – trong tay Đôn Tử có thẻ bài của vài đại quan trong triều, đưa cho cấm vệ quân ở cửa cung xem là đủ, nói là bên nha môn có đại nhân đang trực, trong nhà đưa đồ ăn tới nên dẫn người đem vào.
Tào Côn Đức quay về Đông xá, ngồi một lúc thì nghe tiếng bước chân ở bên ngoài. Âm thanh rất khẽ, như gió thu nhẹ thổi. Cửa hé mở, Đôn Tử xách đèn gọi: “Công công.” Bên cạnh hắn là một cô gái mặc đồ đen toàn thân, đứng trước gió thu.
Có chớp mắt Tào Côn Đức rơi vào hoảng hốt, tựa như quay trở lại hơn một năm trước, cô gái trẻ vừa đặt chân lên kinh thành, toàn thân nồng nặc huyết khí sau trận cướp ngục, quỳ một chân trước mặt lão, gọi lão: “Nghĩa phụ.”
Vậy mà chỉ hơn một năm sau, thế sự xoay vần, mọi chuyện đã khác.
Tào Côn Đức không để lộ bất ngờ, lão chỉ ngẩn người, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn vui mừng, “Sao con lại lên kinh vậy? Nhanh đến đây để nghĩa phụ xem nào.”
Thanh Duy không động đậy.
Nàng không giống Tào Côn Đức, nhiều năm lưu lạc bên ngoài, chẳng qua vì tình thế ép buộc nên mới phải ngụy trang, nhưng những lúc có thể là chính mình thì nàng chính là nàng, khung cảnh đối mặt với truy binh giữa trời tuyết mùa Đông năm ngoái vẫn hiện rõ trước mắt, một đao mà Tả Kiêu Vệ chém đã chặt luôn ơn cứu mạng của Tào Côn Đức, giờ đây ân oán ngang nhau, nàng không trách lão, cũng không còn nợ lão.
“Ta thấy chim cắt ở Trung Châu.” Thanh Duy nói, “Là của nghĩa phụ à?”
Người trong thâm cung đổi mặt còn nhanh hơn lật sách, Tào Côn Đức nghe nàng hỏi vậy thì nụ cười chợt tắt, điềm nhiêm nói: “Trên trời biết bao nhiêu là chim, chỉ một con chim đã quy chụp cho ta, thế chẳng phải ta có tay mắt thông thiên à.”
Nợ nần giữa Thanh Duy và lão đã được xí xóa, đương nhiên hôm nay tìm tới đây không phải để ôn chuyện cũ, nàng nói thẳng, “Ta vẫn không hiểu vì sao người ở thâm cung như nghĩa phụ lại phải nhúng tay vào thị phi Tiển Khâm Đài, trước kia ta chỉ mải tìm sư phụ nên không để tâm đến chuyện này, nhưng gần đây đang rảnh, thành ra có chút manh mối.”
Tào Côn Đức không đáp, im lặng nghe “manh mối” của nàng.
“Nghĩa phụ cũng là người, mà người ắt sẽ có quá khứ lai lịch, truy ngược thời gian mà tìm, kiểu gì cũng sẽ tìm ra manh mối.”
Chẳng qua đối với những người không có gốc rễ như họ, mọi người thường có chiều hướng bỏ qua quá khứ lai lịch.
“Ta đã nhờ người điều tra rồi, nghĩa phụ không phải người kinh thành mà xuất thân từ một nông hộ trí thức, thậm chí còn từng đi học, về sau ông được chọn làm bạn học với một công tử nhà giàu, đáng tiếc nhà giàu này lại đột ngột lụn bại, phải bán ngài đến Cật Bắc. Trong thời kì Đại Chu xảy ra chiến loạn, dân sinh khó khăn, ngài ở Cật Bắc mấy năm rồi theo lưu dân lên kinh, cuối cùng cắn răng vào cung làm công công.”
Những chuyện này không khó điều tra, trong cung cũng có ghi chép, bất luận là Triệu Sơ hay Tạ Dung Dữ đều có thể lấy ra xem, thậm chí có cả những chuyện chi tiết hơn nhiều.
Tào Côn Đức hỏi: “Còn gì nữa không?”
Thanh Duy không đáp, việc gì nàng phải nói với lão? Vừa gặp mặt đã để lộ lá bài tẩy thì nàng đã không phải là Ôn Tiểu Dã.
Tào Côn Đức bật cười, tiếng cười thé chói tai, “Trời đất phải chứng giám cho ta, số ta lận đận đã đành, chút chuyện đó cũng bị một con a đầu mới lớn moi ra bằng được, phải vắt óc tìm kiếm manh mối như thể ta đã làm chuyện gì thất đức lắm, Đôn Tử, ngươi nói có đúng không?” Rồi lão thong thả bảo, “Ôn Tiểu Dã, ngươi là nghĩa nữ của ta, chúng ta từng là cha con nuôi một thời gian, ngươi muốn biết chuyện gì, dĩ nhiên nghĩa phụ sẽ nói ngươi biết, lại đây, nghĩa phụ sẽ kể rõ cho ngươi.”
Thanh Duy vẫn không nhúc nhích, “Nghĩa phụ ở thâm cung nên không tiện hành sự, nhưng sóng gió cần có thì lại không ít, xem ra cũng có đồng mưu ở trên triều nhỉ? Người đồng mưu với ông là ai?”
“Xem cái vẻ sắc sảo của ngươi kìa, bảo ta nói gì với con đây?”
Thanh Duy nói: “Mà chắc nghĩa phụ cũng không định tiết lộ, tuy nghĩa phụ không có giới hạn cuối nhưng luôn đặt lợi ích trên đầu, trước khi chuyện chưa thành, hẳn ông sẽ không bán đứng đồng minh.”
Nói đoạn, Thanh Duy nhìn lên trời, màn đêm đã bao phủ tự lúc nào, “Trời đã tối, Thanh Duy cáo từ.”
Nàng xoay người bước đi, gió thu thoảng qua lập tức ôm trọn áo chùng trên người nàng, Đôn Tử bị sát khí tỏa ra từ nàng dọa sợ, nhận ra nàng không có ý tốt, bất tri bất giác tiến lên toan ngăn cản. Ở trong phòng, Tào Côn Đức gọi giật lại: “Quay vào, ngươi ngăn được nó hả?”
Đợi Thanh Duy đi xa, Tào Côn Đức nhìn hộp gỗ khảm vàng trên bàn, định thần một lúc rồi từ từ mở ra. Thứ trong hộp hút nhiều sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, thái y nói lão đã già, cơ thể không được như trước, nửa năm qua lão đã chủ động cai nghiện, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại nổi cơn thèm.
Bột được rắc lên đĩa vàng, đặt dưới bếp nhỏ hơ nóng, làn khói xanh có thể nhìn thấy bằng mắt thường theo ống tre mỏng len vào tận phổi, khiến tứ chi bách hài thả lỏng thư giãn, lúc này Tào Côn Đức mới khoan thai nói: “Nó là trọng phạm mà lại cứ vậy vào kinh, lẽ nào quân lính ở mười tám cửa cung bên ngoài đều ngồi không? Chắc chắn đã phát hiện ra nó rồi, nó có thông minh tới đâu cũng vô dụng. Hành tung bị bại lộ, nó không dám tới Giang gia, chỉ có thể vào cung tìm Tiểu Chiêu vương. Nhưng cửa thâm cung dễ vào vậy sao? Cũng may nó biết chúng ta nuôi chim ở đâu, gọi chim tới dụ ngươi ra cửa đón, đó mới là mục đích của nó. Lúc nãy thăm dò ta chỉ là chuyện nhân tiện, nó có dụng ý khác, tâm tư đặt ở nơi khác. Ta đã từng dẫn nó đi từ Đông xá đến điện Chiêu Doãn, vốn dĩ muốn để nó tin tưởng ta, đừng tự tiện nhờ cậy kẻ khác, không ngờ duyên phận giữa nó và Tiểu Chiêu vương lại sâu đậm đến thế, từ vợ chồng giả đã thành vợ chồng thật. Nhưng không sao, tội danh của nó vẫn còn đó. Đi đi, trong thâm cung phòng thủ nghiêm ngặt, có người xông vào, kiểu gì tuần vệ cũng phát hiện, đi báo một tiếng đi, nói có kẻ tặc đột nhập điện Chiêu Doãn, mời cấm vệ quân lùng bắt.”
***
Thời gian qua Tạ Dung Dữ đều ở bộ Lễ điều tra các thẻ bài của sĩ tử lên đài, ngày hôm ấy khi trời vừa chập tối, y còn đang thảo luận với các quan viên bộ thì chợt thấy Kỳ Minh vội vã chạy vào, cúi người trước cửa phòng, “Điện hạ.”
Nhìn sắc mặt hắn, Tạ Dung Dữ biết đã xảy ra chuyện, gật đầu với các vị quan rồi ra khỏi phòng, “Có việc gì?”
Kỳ Minh nhìn trước sau, hạ giọng báo: “Ám vệ ở trấn Cát Bồ của chúng ta hình như đã phát hiện tung tích của thiếu phu nhân, nói là thiếu phu nhân đã vào kinh, bây giờ… hình như đã xông vào cung. Chuyện quá cấp bách, tiểu nhân đã dẫn ám vệ tới, hắn đang chờ ngoài nha môn.”
Trong lúc nói, Tạ Dung Dữ đã tăng tốc bước chân, chẳng mấy chốc đã đi tới cửa nha môn, ám vệ trông thấy y, lập tức bẩm báo: “Điện hạ, tối qua có một thương nhân Trung Châu đi ngang qua trạm gác trấn Cát Bồ, trong đoàn người bọn họ có một cô gái rất giống vương phi, tiểu nhân có ý bỏ qua, ai dè Hiệu úy đại nhân canh gác ở đó cũng nghi ngờ, bám theo vào thành suốt đêm. Tiểu nhân đi theo vương phi, thấy vương phi biến mất ở gần cửa cung, hình như đã vào cung rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT