Sỏi đá văng ra rơi xuống đất, Nhạc Ngư Thất gần như bị làn sóng nhiệt đẩy ra khỏi hang, thứ sức mạnh khổng lồ ấy ép ông phải buông tay Chương Đình, rồi ngay sau đó ông bị sóng nhiệt kéo đi, đập mạnh vào thân cây đại thụ, lăn xuống sườn đồi.

Núi non chấn động không ngừng nghỉ, tuy thuốc nổ không gây ra lở đất nhưng lại khiến tất cả những người đang chạy lên núi thất kinh.

Thống lĩnh đoàn quân trú đóng thấy khói bụi khắp trời, một lần nữa hạ lệnh cho quân đội cấp tốc lên núi.

Phong Nguyên nghe thấy tiếng nổ vang, đoán có lẽ lão Chung đã chết trong hang động sụp đổ, tình huống khẩn cấp không cho phép ông ta đau xót một khắc nào, thậm chí ông ta còn không biết bằng chứng Sầm Tuyết Minh để lại đã ra sao, chỉ biết điều duy nhất mình có thể làm là chiếm đoạt tiên cơ, mà Nhạc Ngư Thất và nữ Ôn thị chính là tiên cơ của ông ta.

Trương Viễn Tụ đến giữa sườn núi, trong chớp mắt đá tiêu nổ bùm, Bạch Tuyền xông lên cản lại đá sỏi. Qua làn khói dày đặc, Trương Viễn Tụ lờ mờ trông thấy có mấy người lao ra khỏi hang, bị sóng nhiệt hất ra bãi đất trống ngoài núi, y phẩy tay xua khói, kéo Bạch Tuyền, “Đi, đi qua xem sao.”

Huyền Ưng vệ đã chạy đến dưới chân núi, Thanh Duy trơ mắt nhìn một người lăn từ trên sườn đồi xuống, nhận ra đó là Nhạc Ngư Thất thì thúc ngựa lao tới, ngựa chưa dừng đã phi thân sà xuống, cuống quít gọi: “Sư phụ!”

Cũng may Nhạc Ngư Thất chưa mất ý thức, kịp thời dùng tay che chắn khi đập vào thân cây, hóa giải lực lăn. Ông chống người đứng dậy, khoát tay với Tạ Dung Dữ và các huynh đệ Huyền Ưng vệ: “Ta không sao.”

Tạ Dung Dữ đang định mở lời thì đúng lúc này, trong núi vang vọng tiếng quát của Phong Nguyên: “Chư vị, Chiêu vương và Huyền Ưng Ti lấy cớ điều tra vụ án Tiển Khâm Đài để bao che trọng phạm Nhạc Ngư Thất và con gái của Ôn Thiên, cũng có ý đồ tiêu hủy tội chứng, lão phu đã phát hiện Nhạc Ngư Thất và nữ Ôn thị đang ở trên núi, mong chư vị chớ tin lầm kẻ tặc, để chứng cứ rơi vào tay giặc!”

Phong Nguyên vừa dứt câu, Trấn Bắc Quân hô lớn: “Nhạc Ngư Thất và nữ Ôn thị đang trà trộn trong Huyền Ưng Quân, chư vị chớ tin lầm kẻ tặc!”

Chương Lộc Chi nhổ phụt một búng máu: “Lão Phong Nguyên này đúng là vừa đánh trống vừa la làng!”

Vệ Quyết thủng thẳng nói: “Bị dồn vào đường cùng thôi.”

Trải qua một đêm khổ chiến, anh em Huyền Ưng vệ ai cũng bị thương, ngay cả Tạ Dung Dữ cũng đổ máu. Nhạc Ngư Thất nhìn y, định mở miệng thì bất cẩn bị khói lọt vào cổ họng làm sặc ho khù khụ, Thanh Duy vội vàng đỡ ông: “Sư phụ.”

Nhạc Ngư Thất chậm rãi hít thở, lấy ra mấy bức thư và túi da bò giấu trong ngực giao cho Tạ Dung Dữ, “Sầm Tuyết Minh để lại một chiếc hộp cũ trong hang động, ngoài một chiếc túi gấm ra thì toàn bộ thứ bên trong đều đang ở đây, cậu cầm đi, túi gấm rơi trong hang, được tiểu huynh đệ họ Chương nhặt rồi, nhưng hiện tại không biết cậu ta thế nào, cậu cho người đi xem đi.”

Tạ Dung Dữ biết ông đang nói Chương Đình, y nhìn Kỳ Minh, Kỳ Minh chắp tay, lập tức dẫn theo vài Huyền Ưng vệ lên núi.

Liền sau đó Nhạc Ngư Thất chụp lấy cổ tay Thanh Duy: “Ta đi thôi.”

Thanh Duy ngạc nhiên, theo bản năng muốn vùng ra.

Nhạc Ngư Thất thấy thế, hạ giọng nói: “Đoàn quân núi Bách Dương đã tới, trên núi còn có khâm sai trong kinh thành, mọi sự trong ngọn núi này đã vỡ lở, tội danh trọng phạm của con và ta vẫn chưa được rửa sạch, không cần ta phải nhắc con lúc này nên làm gì chứ?”

Thanh Duy mím môi không đáp, Nhạc Ngư Thất nhìn Tạ Dung Dữ, “Nó không biết chừng mực, đến cả cậu cũng không hiểu?”

Không đợi Tạ Dung Dữ trả lời, Nhạc Ngư Thất đã nói: “Được, dù có một ngày cậu có thể rửa sạch tội danh cho ta và Tiểu Dã, nhưng vụ án này được điều tra trong núi hả? Không phải, vẫn phải đợi cậu đưa bằng chứng về kinh an toàn mới tính tiếp. Ta và Tiểu Dã là trọng phạm chính là sự thật rành rành, bọn ta theo quân đội của cậu, dù có Quan gia che chở thì cũng sẽ có kẻ lấy đó làm lý do khiến triều đình mất lòng tin vào cậu, nếu chỉ vì ta và nó mà cậu không thể đưa số tội chứng vất vả lắm mới tìm được về kinh, trên đường đi còn bị đánh tráo hay thậm chí là phá hủy, vậy khác gì dã tràng se cát? Chiêu Vương điện hạ, chứng cứ đã có, ta và Tiểu Dã ở lại chỉ tổ liên lụy đến mọi người.”

Thực ra Nhạc Ngư Thất nói rất có lý, không phải Tạ Dung Dữ không hiểu, nhưng…

Tạ Dung Dữ khép mắt, “Vậy xin nhờ tiền bối chăm sóc cho Tiểu Dã.”

“Cậu còn không biết tính nó hả, nó tự do quen rồi, cũng biết tự bảo vệ bản thân, đợi sóng gió qua đi, cậu bình an về tới kinh thành, nó muốn đi đâu thì sẽ có mặt ở đó.” Nói xong, Nhạc Ngư Thất kéo Thanh Duy chạy đến lối mòn bên cạnh.

Thanh Duy loạng choạng chạy theo ông, không phải không lường đến chuyện chia ly, chỉ là xảy ra quá nhanh, nhanh tới nỗi Thanh Duy không biết phải nói gì với Tạ Dung Dữ, gió thổi bay tóc nàng phất phới, thổi lên vẻ mơ màng trong mắt nàng, trong vội vã, nàng há miệng, song lại chỉ gọi một tiếng: “Quan nhân…”

Tiếng gọi “quan nhân” như mũi nhọn đâm thẳng vào tim Tạ Dung Dữ, Tạ Dung Dữ không kìm được rút gươm đuổi theo, nhưng Thanh Duy đã xoay người lại, nhảy lên ngựa chạy đến con đường khác.

Làn sương mù lướt qua người nàng, thổi bay chiếc áo chùng đen che đi thân phận của nàng, nhưng nàng chẳng hề ngoảnh lại. Đoàn quân trú đóng đang đến gần, người của Phong Nguyên cũng đang tìm kiếm “trọng phạm”, mà Ôn Tiểu Dã mãi là Ôn Tiểu Dã, tỉnh táo biết phải làm gì, luôn dứt khoát rời đi.

Ngọn roi giơ cao vang lên tiếng *chát* lanh lảnh, Thanh Duy theo Nhạc Ngư Thất cưỡi ngựa đi về phía mặt trời mọc, dần biến mất trong làn sương sớm.

***

Khói mù trên núi vẫn chưa tan, đường thông lên núi đã bị cây cối đổ ngã và đá tảng chặn lối. Khúc Mậu không biết bản thân đang ở đâu, người hắn rất đau nhưng không rõ đau chỗ nào, trong cơn hoảng hốt, hắn chỉ nhớ vào chớp mắt ngọn lửa bùng lên, Vưu Thiệu lao đến bảo vệ hắn, mà lúc này, Vưu Thiệu đang nằm ngay bên cạnh.

Khúc Mậu chật vật bò dậy, đẩy Vưu Thiệu, “Thiệu tử…”

“Ngũ gia… Tiểu nhân không sao, để tiểu nhân từ từ…” Một lúc sau, Vưu Thiệu khàn giọng nói, “Mau đi… mau đi xem Tiểu Chương đại nhân…”

Khúc Mậu ngẩn ra.

Đúng rồi, Chương Lan Nhược ra sao rồi? Hắn nhớ khi đá tiêu nổ, hình như Chương Lan Nhược quay vào trong hang nhặt thứ gì đó, rồi vị tiền bối kia muốn vào cứu hắn, sau đó bọn họ bị sóng nhiệt đẩy ra khỏi hang.

Khúc Mậu nhìn quanh, phát hiện Chương Đình đang nằm trên tảng đá lớn cách hắn không xa, tảng đá khổng lồ ngăn hắn rơi xuống thung lũng, nhưng dường như hắn vẫn bất tỉnh, một vũng máu chảy dưới thân người.

Khúc Mậu ngơ ngác một lúc rất lâu, có chớp mắt hắn ngỡ rằng người trước mắt đã chết.

Hắn không phân rõ cảm xúc lúc này là gì, chỉ cảm thấy quạnh quẽ trống rỗng.

Hắn ghét hắn ta, bọn họ cùng nhau lớn lên, cũng chẳng ai hơn ai nhưng hắn ta cứ xem thường hắn, chỉ chơi với học trò thư sinh, chê bai hắn bất tài, suốt ngày trưng ra cái bản mặt ngông nghênh khinh đời.

Nhưng đó nào phải là thâm cừu đại hận, đúng là hắn hi vọng hắn ta bị xui xẻo, bị cha đánh, muốn hắn ta bị xấu mặt, nhưng hắn chưa bao giờ muốn hắn ta phải chết, hơn nữa lúc nãy, tốt xấu gì cả hai cũng đã trải qua hoạn nạn cùng nhau, hắn phát hiện ra, dường như hắn ta cũng không đáng ghét đến thế…

“Chương Lan Nhược…” Khúc Mậu cất tiếng gọi.

Nhưng Chương Đình không có phản ứng nào.

Khúc Mậu ngơ ngác, muốn đứng dậy đi tới kiểm tra xem thế nào, nhưng chẳng hay mắt cá chân bị trật hay đã gãy mà đau nhói kinh khủng, hắn khó nhọc lết tới gần, lại gọi tiếng nữa: “Chương Lan Nhược?”

Ở khoảng cách gần, Khúc Mậu mới phát hiện Chương Đình đang hít thở rất khẽ, thập chí hắn ta còn đáp lời – dù chỉ là một tiếng ngâm nhẹ phát ra từ cổ họng.

Khúc Mậu luống cuống đỡ hắn dậy, “Ngươi cố gắng gượng chút nữa, ta tìm đại phu cho ngươi.” Hắn sợ hãi nhìn quanh, bấy giờ mới nhận ra mình là người duy nhất có thể ngồi dậy ở bãi đất trống nơi này, các gia tướng và binh lính nằm ở xa không biết sống chết thế nào, sợ hãi gào to, “Có ai không, mau đi mời đại phu!”

Chương Đình nhìn Khúc Mậu, hắn không diễn tả nổi cảm giác của mình lúc này, chỉ cảm thấy rất yếu, mỗi hít thở thôi cũng khiến hắn mệt mỏi. Hắn rất muốn thiếp đi, nhưng hình như có chuyện gì đó chưa hoàn thành, cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo, một lúc lâu sau, Chương Đình mới sực nhớ ra, hắn cố gắng giơ tay lên, đưa túi gấm siết chặt trong tay cho Khúc Mậu, “Ngươi cầm… thứ này… giao cho, giao cho Tiểu Chiêu vương…”

Khúc Mậu hồ đồ nhận lấy.

Một lúc sau, Chương Đình hít thật sâu rồi nói: “Và cả… tờ quân lệnh ngươi điểm chỉ… nó có, vấn đề, ngươi phải đề phòng…”

Khúc Mậu chẳng biết hắn đang nói gì mà cũng không có tâm trạng để nghe, bất lực nhìn gương mặt mỗi lúc một tái nhợt của hắn, thế là nóng ruột ném túi gấm sang bên, “Ngươi đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi, đợi, đợi người đến, Phong thúc hay Thanh Chấp cũng được, bọn họ sẽ đi mời đại phu…”

Thực ra Khúc Mậu không để ý là đã có người đang đến.

Người này đã đợi ở trong núi từ rạng sáng nên đến sớm hơn mọi người một bước. Có vẻ y không bị ảnh hưởng bởi trận lở đất vừa rồi, cũng không bị cuốn vào trận chiến hỗn loạn, y phục sạch sẽ, bước chân nhẹ nhàng tiến về phía trước, cúi xuống nhặt chiếc túi gấm bị Khúc Mậu đã ném sang một bên.

Thấy Khúc Mậu ném túi gấm đi, Chương Đình mở miệng toan mắng, túi gấm này có thể cứu mạng hắn, sao hắn lại hồ đồ như vậy? Nhưng lời vừa đến cổ thì lại bị sặc một ngụm máu, Chương Đình ho dữ dội, mặc máu rỉ ra từ khóe miệng, ngẩng đầu nhìn ngọn núi phủ đầy khói xám, “Được rồi, ta lo cho ngươi làm gì… Ngươi thường hồ đồ như vậy, hồ đồ… cũng hay…”

Lúc này người nhặt túi gấm đã ngồi xổm xuống cạnh Khúc Mậu, khẽ nói: “Lúc nãy lên núi ta đã cho người đi thăm dò rồi, trong Huyền Ưng vệ, Trấn Bắc Quân hay quân trú đóng đều có đại phu đi theo, chẳng qua đường lên núi tạm thời bị đá chặn, Lan Nhược, huynh cố kiên trì chốc nữa.”

Chương Đình nhìn Trương Viễn Tụ, ánh mắt rơi vào túi gấm trong tay y.

Trương Viễn Tụ hiểu ý hắn, im lặng một lúc rồi trả túi gấm lại cho Khúc Mậu.

Chương Đình cứ dán mắt nhìn túi gấm, cuối cùng, hắn nở nụ cười hoang hoải: “Vong Trần, trong mắt huynh, Tiển Khâm Đài… là gì?”

Nắng mai chiếu lên mí mắt mỏng của Trương Viễn Tụ, y cụp mắt: “Sao Lan Nhược lại hỏi vậy?”

“Ít nhất, ít nhất là trong mắt ta…” Chương Đình thốt từng câu từng chữ, “Chỉ thấy vạt áo sạch sẽ, không thấy mây xanh…”

Nghe hai chữ “mây xanh”, Trương Viễn Tụ khẽ nhíu mày, không khỏi nhìn Chương Đình.

Chương Đình đã chẳng còn sơi lực, nỗi đau sâu thẳm trong cơ thể hắn như một bàn tay vô hình kéo hắn xuống vực sâu, hắn còn rất nhiều điều muốn nói, còn rất nhiều chuyện đang dang dở, nhưng những hỗn loạn không thể giải thích ấy lại chỉ là khó khăn của người phàm trong tấm lưới bụi trần, cũng như mỗi một người bước lên Thanh Vân Đài đều ôm theo hi vọng mong chờ, mà một kẻ ngốc như hắn sao có thể phán đoán đúng sai.

Chương Đình nhắm nghiền mắt, hỏi nhỏ: “Vong Trần, huynh thật sự có thể vong trần sao?”

Đường núi bị chặn cuối cùng cũng được đả thông, khói mù đầy trời cũng dần tan biến, sau cơn chấn động ngọn núi để lộ vẻ không hoàn chỉnh, đoàn quân năm nghìn nhân lực đã lên núi, còn Huyền Ưng vệ đã có mặt tại bãi đất trống trước hang động. Trương Viễn Tụ nhìn Chương Đình mê man không biết sống chết ra sao, xoay người lại nói với Tạ Dung Dữ.

Có chốc lát, Trương Viễn Tụ gần như không nhận ra y.

Áo trắng tuốt gươm, toàn thân dính máu.

Như thể trải qua một kiếp này, y không còn là vị vương gia bị trói buộc tâm tình, phải tuân thủ cung quy nữa rồi.

Y đã trở thành Dung Dữ ngồi thuyền dạo sông, tiêu dao tự tại.

Là dáng vẻ mà Tạ Trinh hi vọng tiểu công tử Tạ gia nên có.

Đại phu trong quân Huyền Ưng Ti vội kiểm tra vết thương của Chương Đình, Tạ Dung Dữ nhìn Trương Viễn Tụ, “Sao Trương đại nhân lại đến đây?”

Trương Viễn Tụ từ tốn đáp, “Vụ án ở khu mỏ Chi Khê đã kinh động đến đội quân trú đóng núi Bách Dương, vừa khỏi bệnh là hạ quan phải đến núi Bách Dương đốc công, nhưng hay tin này nên cấp tốc chạy tới.”

Phong Nguyên cũng vội vã mang theo binh mã lên núi, ông ta tốn rất nhiều sức lực nhưng không tìm thấy Thanh Duy và Nhạc Ngư Thất trong núi, biết rằng mình đã mất tiên cơ, nay thấy thứ đồ trong tay Tạ Dung Dữ thì sắc mặt trở nên xám xịt. Năm nghìn quân dàn trận trong núi, thống lĩnh quân đoàn quỳ một gối trước mặt Tạ Dung Dữ: “Chiêu Vương điện hạ, mạt tướng gấp rút chi viện nhưng lại đến muộn…”

Tạ Dung Dữ nhìn Phong Nguyên chằm chằm, cao giọng nói: “Tướng quân tứ phẩm đương triều Phong Nguyên, nghi ngờ có dính dáng đến việc mua bán danh sách lên đài, tự ý điều động binh mã, lạm sát người vô tội, có ý đồ tiêu hủy bằng chứng. Nay bổn vương đã lấy được tội chứng, lập tức áp giải Phong Nguyên cùng toàn bộ binh lính dưới trướng lên kinh!”

Thống lĩnh đoàn quân đáp rõ, dưới sự dẫn đầu của Vệ Quyết và Chương Lộc Chi, từng người một trong đội quân tinh nhuệ của Trấn Bắc Quân lần lượt bị bắt trói. Rốt cuộc khói mù xám xịt trên núi cũng đã tan, trả lại cảnh núi rừng xanh ngắt, đại bàng trên những chiếc áo choàng màu đen nhuốm máu trợn trừng đôi mắt, như thể cuối cùng chúng cũng được tung cánh giữa núi non hùng vĩ, một lần nữa cố gắng vụt bay lên trời sau những tháng ngày đằng đẵng.

Trương Viễn Tụ vẫn đứng nơi cũ.

Xung quanh ồn ào huyên náo, dường như mỗi người đều có rất nhiều việc phải làm, còn có con đường để đi.

Chỉ có y dừng lại nơi đây, quanh quẩn tại chỗ.

Y đưa mắt nhìn về phương trời xa xăm.

Vong Trần, trong mắt huynh, Tiển Khâm Đài là gì?

Ít nhất trong mắt ta, chỉcó vạt áo sạch sẽ, không thấy mây xanh…

Tiển Khâm Đài ở núi Bạch Dương đã gần như sắp sửa xây xong, chỉ đáng tiếc, Tiển Khâm Đài cách đây quá xa, bọn họ không thể thấy được nó vào lúc này.

Khói lam khắp trời đã tản, theo dãy núi nhấp nhô nhìn ra xa, nơi nắng mai tỏa khắp chỉ có đỉnh mây xanh.

– HẾT QUYỂN 2 –

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play