Tạ Dung Dữ trầm ngâm một lúc, hỏi: “Bao giờ Vệ Quyết mới tới?”

“Hiện Vệ đại nhân đã ở ngoài núi, sáng sớm mai sẽ tới nơi.” Kỳ Minh đáp.

Tạ Dung Dữ “ừ” một tiếng, sai một Huyền Ưng vệ: “Mời Lưu Chưởng sứ và Đào lại đến đây.”

Huyền Ưng vệ đáp vâng, rời khỏi phòng một lúc rồi quay trở lại bẩm báo, “Bẩm Ngu hầu, Lưu Chưởng sứ và Đào lại đã về thị trấn rồi.”

“Về rồi? Bọn họ đi lúc nào?”

“Bảo là trong thị trấn có việc, rời đi từ lúc trời còn chưa sáng.”

Thanh Duy nói: “Quan nhân cũng nghi ngờ trong khu mỏ có điều giấu giếm chúng ta nên định hỏi chuyện Lưu Chưởng sứ và Đào lại?” Nàng hấp tấp đề nghị, “Chi bằng Quan nhân đi tìm Đô giám giám sát khu mỏ đi, không thì hỏi thẳng phạm nhân luôn, bọn họ quanh năm làm việc tại khu mỏ, chắc chắn sẽ biết rõ hơn.”

Nhưng Tạ Dung Dữ lại lắc đầu, “Ai biết bọn họ có chịu tiết lộ hay không. Mọi người thử nghĩ xem, rốt cuộc vì lý do gì mà có thể khiến nhiều người trong mỏ cùng che giấu một sự việc?”

“Chỉ có một câu trả lời, bọn họ đang làm vì lợi ích tập thể. Nếu tiết lộ thì họ sẽ gặp bất lợi; nhưng ngược lại, biết giữ mồm giữ miệng, thậm chí sẵn sàng nói dối cả quan viên triều đình mới đạt được lợi ích tốt nhất. Từ đó có thể thấy, chắc chắn bọn họ đang giấu ta chuyện không tốt đẹp gì. Quan giám sát phụ trách toàn bộ khu mỏ, nếu ở đây xảy ra bất cứ bất trắc nào thì chắc chắn bọn họ phải chịu trách nhiệm. Nên nếu bị chúng ta tra hỏi, rất có khả năng quan giám sát sẽ rước họa sát thân, nhưng nếu im lặng thì có thể được bình an, như vậy liệu bọn họ có chịu tiết lộ không?

Thẩm vấn phạm nhân cũng được, nhưng chắc chắn cũng chẳng moi được gì. Thứ nhất, từ phản ứng của Đô giám lúc nãy có thể thấy bọn họ đã đề phòng, chưa hẳn phạm nhân được đưa tới đã biết chuyện, cho dù có biết thì cũng đã được nhắc nhở trước; thứ hai, phạm nhân ở đây cũng là bên được lợi, dù chúng ta có tra hỏi, không chắc bọn chúng sẽ tiết lộ. Đương nhiên thời điểm đặc biệt cần hành động đặc biệt, chỉ cần tiếp tục điều tra ắt có thể tìm ra điểm đột phá, nhưng chớ quên, Phong Nguyên cũng đang tìm tội chứng Sầm Tuyết Minh để lại, thời gian không đợi ai, chúng ta phải nhanh hơn ông ta một bước.”

“Mà biện pháp nhanh nhất là gì?” Tạ Dung Dữ đưa mắt nhìn núi non hoang sơ ngoài khung cửa, “Nếu khu mỏ này là cốt lõi của lợi ích, thì điều chúng ta cần tìm là những người ở rìa ngoài của lợi ích tập thể này. Nói một cách tương đối, họ nhận được lợi ích ít nhất, nhưng phải trả giá nhiều nhất để che giấu. Từ khi chúng ta bắt đầu vào núi, chỉ có hai người có dao động về thái độ, chính là Lưu Chưởng sứ và Đào lại.”

Đầu tiên là che giấu dốc vịt, sau đó lại tiết lộ; đang dẫn bọn họ vào núi thì giữa chừng bảo phải đi đón Phong Nguyên; và cả hiện tại nữa, rõ ràng Tiểu Chiêu vương, Huyền Ưng Ti, binh mã của Phong Nguyên, thậm chí là Chương Đình lẫn Khúc Mậu đều đã vào trong núi, nhưng Đào lại và Lưu chưởng sứ lại rời đi, việc này chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ bọn họ đang sợ, càng nhiều người tới thì bọn họ càng sợ, nên muốn nhanh chóng trốn khỏi nơi thị phi này.

“Sợ là điều tốt, chỉ cần biết sợ tức có điểm đột phá, hơn nữa ta nghĩ việc che giấu bí mật ở khu mỏ cũng không có ý nghĩa lớn với bọn họ, lập tức truy bắt bọn họ về, chỉ cần vặn hỏi, chúng ta tất sẽ biết rốt cuộc thứ gì đang được che giấu sau màn sương trong ngọn núi này.”

Sẽ biết được Thạch Lương mất tích thế nào, có phải Sầm Tuyết Minh thực sự bị chết rét không, và sau khi gã chết… tội chứng được gã đem vào trong núi đang cất giữ ở đâu.

Nghe Tạ Dung Dữ giải thích xong, Chương Lộc Chi bừng tỉnh, “Ngu hầu nói chí phải, thuộc hạ sẽ lập tức truy bắt hai người Đào Lưu về!”

“Ngươi mà đi, không phải phía lão ngốc Phong Nguyên sẽ biết ngay à?” Nhạc Ngư Thất đứng dậy, lướt qua người Chương Lộc Chi như một cơn gió, chưa gì người đã ra khỏi sở quan, nói một câu, “Ngươi ở lại, để ta đi!”

***

Bấy giờ đã quá trưa, sau khi Phong Nguyên kể rõ mọi chuyện, ông ta tu hết ấm trà rồi ngồi phịch xuống ghế, giữa chừng vệ binh thuộc hạ ra vào ba lần, không những không tra hỏi phạm nhận được gì mà phía Tiểu Chiêu vương cũng không có động tĩnh.

Phong Nguyên càng lúc càng sốt ruột, ông ta không quan tâm Sầm Tuyết Minh sống chết ra sao, chỉ cần khắc nào còn chưa tìm được tội chứng gã ta để lại thì khắc đó càng cận kề nguy hiểm.

Ông ta cảm thấy như bị treo trên cành cây mọc chìa từ vách đá, dưới chân là vực sâu vạn trượng, cành cây trong tay đang chầm chậm nứt gãy, không biết sẽ gãy lúc nào!

Phong Nguyên nhìn Chương Đình, thấy hắn ta vẫn dáng vẻ điềm tĩnh, tuy chân mày hơi chau nhưng ánh mắt như đang cân nhắc suy xét, không giống sẽ chìa tay giúp đỡ. Phong Nguyên thầm bất mãn, nếu đã không giúp được gì thì cuốn xéo vào lêu đi ngủ như tên phế vật Khúc Đình Lam đi! Nhưng ông ta không dám nổi giận – ngộ nhỡ gặp chuyện thật, tất cả còn phải trông cậy vào phụ thân của Chương Đình – đành phải nhẫn nhịn gọi người vào châm trà.

May thay một lúc sau, Tham tướng vén rèm vào, “Tướng quân, đã thu xếp ổn thỏa cho Khúc Ngũ gia rồi ạ, nhưng lều ở ngay đầu đường vào núi, ngài ấy chê nóng, nói là sáng sớm mai muốn lên núi tìm chỗ mát mẻ…”

Phong Nguyên mất kiên nhẫn khoát tay, ý là cứ tùy hắn ta, sau đó nói với Chương Đình: “Tiểu Chương đại nhân đi đường nhiều ngày chắc mệt lắm rồi, chi bằng vào lều nghỉ ngơi trước đi.”

Trong lòng Chương Đình đang chất chứa tâm sự nặng nề, biết Phong Nguyên đang đuổi mình nhưng cũng chẳng buồn để ý, đặt tách trà xuống bàn rồi đi theo vệ binh dẫn đường.

Đợi Chương Đình đi xa, Phong Nguyên sốt ruột hỏi: “Sao rồi?”

Tham tướng đáp: “Bẩm tướng quân, phía Tiểu Chiêu vương vẫn không có động tĩnh gì, nhưng… chậm nhất sáng mai Vệ đại nhân sẽ đến.”

Phong Nguyên nhắm hai mắt.

Vệ Quyết mà tới, trong tay Tiểu Chiêu vương lập tức có thêm hai trăm Huyền Ưng vệ, tuy đội ngũ của ông ta đông gấp đôi Huyền Ưng Ti, nhưng nếu giao tranh thật thì chỉ tổ bất lợi mà thôi.

Phong Nguyên tin chắc Tiểu Chiêu vương đã biết gì đó khi có được hồ sơ, chắc chắn bọn họ đã hành động, chẳng qua có cao nhân ở phe Tiểu Chiêu vương, hành tung bí mật qua được mắt ông ta.

Phong Nguyên chắp tay, lo lắng đi qua đi lại, “Chỉ vì di vật của một kẻ đã chết ba năm mà tất cả mọi người ở đây đều kín miệng như bưng vậy sao, đúng là kỳ quặc, dùng cách nào cũng không hỏi được!”

Tham tướng chần chừ, đoạn nói: “Tướng quân, thuộc hạ có một kế sách.”

“Nói!”

“Cũng không phải kế gì hay ho, chẳng phải trong mỏ đang giam giữ rất nhiều phạm nhân sao, chi bằng…” Hắn ghé vào tai Phong Nguyên xì xầm mấy câu, sau đó giơ tay lên, rạch một đường ở cổ.

“Không được!” Phong Nguyên quát: “Triều đình đã hạ lệnh cấm rồi, phạm nhân lưu đày cũng là người, nếu gia tăng cực hình hay thậm chí là giết phạm nhân thì sẽ bị khép vào tội giết người, quan võ triều đình như ta tội càng nặng hơn, Tiểu Chiêu vương còn ở bên kia kìa, ta mà động đao dưới mí mắt hắn, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho ta!”

“Tướng quân à ngài hồ đồ quá! Tình hình bây giờ thế nào rồi mà còn so đo nhiều như thế? Hơn nữa cũng không phải giết thật, chỉ là giam giữ dụng hình tra hỏi thôi, bao giờ không hỏi được gì thì động đao cũng chưa muộn, ngài nói rồi đấy, phạm nhân lưu đày cũng là người, mà người ắt sẽ biết sợ, phạm nhân sau thấy người trước chết, kiểu gì cũng có kẻ khai ra. Dù triều đình có hạ lệnh nghiêm tới đâu thì bọn chúng vẫn chỉ là phạm nhân, nếu sau này quan phủ truy cứu nguyên nhân cái chết, chỉ cần chúng ta hành động bí mật, bảo là chết mệt chết bệnh chết cháy gì đó là được rồi.”

“Còn quan giám sát? Quan giám sát đâu phải ngồi không, ngươi không thấy mỗi lần chúng ta thẩm vấn phạm nhân là tên Đô giám kia lại cảnh giác thấy rõ hả, làm như sợ chúng ta ăn mất phạm nhân của hắn không bằng! Nếu phạm nhân chết, hắn sẽ lập tức phát hiện ra ngay, rất có khả năng sẽ tố giác chúng ta với Huyền Ưng Ti, đến lúc đó chúng ta lấp liếm thế nào?”

Tham tướng biết không phải Phong Nguyên lo lắng vì nhân từ, chẳng qua lo hậu quả sau đó mà thôi, hắn nghĩ ngợi một lúc, nói: “Nếu tướng quân không muốn bị quan giám sát phát hiện, thuộc hạ có cách để cầm chân bọn họ.”

Hắn dừng lại, sau đó thốt ra ba chữ, “Khúc Ngũ gia.”

“Khúc Đình Lam?”

“Khúc Ngũ gia vừa vào khu mỏ đã than nóng còn gì, nói muốn lên núi tìm nơi mát mẻ, đợi sáng mai Khúc Ngũ gia dậy, tướng quân cứ nhờ Đô giám dẫn Ngũ gia lên núi, thuộc hạ biết quan giám sát đã đào không ít hang động để chứa đá tiêu thùng dầu, tới lúc ấy để Đô giám dẫn Khúc Ngũ gia đi xem từng nơi một, với tính cách bắt bẻ của Ngũ gia, chí ít cũng sẽ kéo dài một ngày, mà Đô giám là người đứng đầu khu mỏ, chỉ cần vắng mặt hắn, dựa vào bản lĩnh cao cường của tướng quân, đám phạm nhân có gặp chuyện gì cũng rửa tay sạch được mà?”

“Tướng quân,” Tham tướng gọi lần hai, “Chỉ cần qua được ải trước mắt, dù sau này Tiểu Chiêu vương có truy cứu thì cứ đối phó là được, lẽ nào giết mấy gã phạm nhân nghiêm trọng hơn vụ án Tiển Khâm Đài?”

Phong Nguyên nghe thế, tay chắp sau lưng siết chặt thành đấm, “Được! Cứ làm vậy đi!”

Ông ta nhìn ra bên ngoài, trời đã nhá nhem rồi, “Nhưng dụ Đô giám đi rất quan trọng, giao cho người khác ta lại lo, thế này đi, ta giao cho ngươi việc này, giờ hãy tới ngoài lều Khúc Đình Lam đợi, hắn dậy lúc nào, bao giờ lên núi, nhớ phải để hắn nghỉ ngơi đủ, nếu không tên thiếu gia phế vật này không chịu nhấc chân đi đâu.”

Ông ta đi đi lại lại hai bước, đoạn dặn tiếp, “Tốt nhất là kéo cả Chương Lan Nhược đi cùng, trì hoãn càng lâu càng tốt!”

***

Khi màn đêm buông, trong khu mỏ lần lượt tắt đuốc, ngoại trừ ánh lửa mơ hồ ở tháp gác thì sở quan giám sát, doanh trại, tù ngục đều tối om om, thể như Huyền Ưng Ti và binh mã của Phong Nguyên trải qua hai ngày đối mặt vô hình, cuối cùng cũng mệt mỏi, trong khu mỏ chẳng còn âm thanh nào ngoài tiếng gió thét gào.

Nhưng nương theo tiếng gió đi ra ngoài núi, lướt qua trấn Chi Khê, sẽ thấy một đội binh mã đang tiến đến.

Ánh trăng trên núi sáng lạ thường, từ trên sườn núi bên trấn nhìn xuống, không khó để nhận ra hoa văn chim ưng sẫm màu trên viền quân phục của quan binh.

“Công tử, là Huyền Ưng vệ.”

Trên sườn đồi bên cạnh thị trấn, Bạch Tuyền thấy rõ người tới, thấp giọng báo với Trương Viễn Tụ.

“Huyền Ưng vệ cũng đến rồi à.” Trương Viễn Tụ vẫn giữ vẻ điềm nhiên như thường, hòa cùng sự thanh mát của trăng non, dường như chẳng hề bị ảnh hưởng bởi cái nóng cuối thu.

“Vệ đại nhân làm việc luôn nhanh như gió, rõ ràng lần này xuất phát cùng Tiểu Chiêu vương nhưng giờ mới dẫn binh tới, có vẻ hơi chậm.”

“Chậm ư?” Trương Viễn Tụ khẽ nhíu mày, “Trước khi đến đây Vệ Quyết còn đi vòng tới núi Bách Dương, thế mà nay đã đến nơi, đâu phải chỉ nhanh như gió?”

Bạch Tuyền ngạc nhiên: “Vệ đại nhân đến núi Bách Dương làm gì?”

Núi Bách Dương đang xây lại Tiển Khâm Đài, ở đó đâu có gì ngoài công nhân và quan binh trú đóng.

Đúng rồi, là quan binh trú đóng!

“Ý công tử là…”

Trương Viễn Tụ nhìn những ngọn núi nơi xa, trong màn đêm, núi kề núi kéo dài vô tận, “Nếu yêu ma quỷ quái đã tập hợp đủ, vậy chúng ta cũng vào núi thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play