Sẩm tối, lính gác nha môn ở cửa Xu Mật Viện vừa giao ban, thấy một người mặc giáp, mày rậm mắt hổ phóng ngựa đến, ghìm cương trước cửa nha môn, chính là Quân hậu tam phẩm đương triều Khúc Bất Duy.
Khúc Bất Duy đi thẳng vào nội nha, “Chương Phó sứ có ở nha môn không?”
“Có ạ, sau buổi chầu Chương đại nhân về thẳng nha môn, hiện vẫn chưa đi.” Lính gác đi theo sau Khúc Bất Duy, đáp. Đang nói chuyện thì thấy Chương Hạc Thư từ trong nha môn đi ra, lập tức bái lạy, “Chương đại nhân.”
Chương Hạc Thư thấy Khúc Bất Duy, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên, “Sao hôm nay Hầu gia lại đến Xu Mật Viện?”
“Bộ Hộ nói số lương thực năm ngoái khu vực Cật Bắc nạp lên không khớp với sổ sách của bọn họ, nên lão phu đến hỏi xem sổ sách đóng quân ở Cật Bắc.”
Từ sau chiến dịch sông Trường Độ, mười ba bộ Thương Nỗ lần lượt tan rã, hơn mười năm sau vẫn không đáng để tâm, cho nên biên giới phía Bắc Đại Chu trừ thỉnh thoảng có loạn dân vượt biên ra thì không có chiến sự. Để tổng chỉ huy đóng quân ở biên giới, các Quân hậu về kinh tập trung tinh lực ở biên giới Đại Chu, ngoài truy bắt thổ phỉ, điều họ bận tâm nhất chính là tích trữ lương thực, cho nên thường xuyên qua lại với bộ Hộ.
Chương Hạc Thư đáp không khéo, “Vì Chương mỗ muốn xem kỹ danh sách Cật Bắc nên tối qua đã đem về phủ mất rồi, Hầu gia gấp lắm không, nếu không gấp thì để mai, Chương mỗ cho người đem đến quân nha được không?”
“Cũng không hẳn gấp gáp, chỉ là sáng mai lão phu phải về Bắc đại doanh, đi đi về về khéo mất ba ngày.” Khúc Bất Duy nói, gọi lính gác lúc nãy tới, giao dây cương cho hắn để hắn buộc ngựa giúp mình, đoạn nói với Chương Hạc Thư, “Cũng được, dù gì hai ta thuận đường, ta đến nhà ông lấy là được.”
Chương Hạc Thư gật đầu, cười bảo, “Vậy làm phiền Hầu gia rồi.”
Mới quá giờ giao ban, người hầu nhà họ Chương đã kéo xe ngựa chờ sẵn bên ngoài, Chương Hạc Thư và Khúc Bất Duy nhường nhau lên xe, đến khi đi được một đoạn, Chương Hạc Thư mới hỏi: “Thượng Khê xảy ra sự cố?”
Trong xe đốt nhang xua muỗi, mùi hơi nồng, Khúc Bất Duy bèn vén rèm lên nhìn ra ngoài, chắc chắn không có ai bám theo mới nói: “Kế hoạch là để Khưu Minh theo Mậu nhi đến Lăng Xuyên, nhân lúc còn sớm mà chấm dứt Thượng Khê là xong. Chẳng ngờ trong đám sơn tặc núi Trúc Cố lại có một kẻ còn sống, là lão già sau núi, hình như họ Cát, nấp trong núi những sáu năm!”
Chương Hạc Thư “ừ” một tiếng, ông ta đã nghe về chuyện này rồi.
“Ông cũng biết đấy, chuyện bán danh sách năm đó là Sầm Tuyết Minh làm giúp ta. Hắn là kẻ rất thông minh, năm xưa hắn ta dùng một vụ án xử sai để nắm thóp Tôn Nghị Niên, bởi cảm thấy Tôn Huyện lệnh này có bản lĩnh, không chừng sẽ có ngày phát huy tác dụng. Lúc trước khi xây Tiển Khâm Đài, chẳng phải triều đình muốn dẹp loạn tặc sao, vừa hay trên núi Trúc Cố ở Thượng Khê có sơn tặc, Tôn Nghị Niên lại làm Huyện lệnh ở Thượng Khê, thế là Sầm Tuyết Minh mới nói với ta, không nơi nào tốt hơn Thượng Khê.”
Thứ nhất, Thượng Khê bị phong tỏa, chẳng ai ngờ trên tay của gã thủ lĩnh một ngọn núi phong tỏa lại có danh sách lên đài; thứ hai, triều đình đã hạ lệnh diệt phỉ, một khi xảy ra chuyện sẽ thuận lợi diệt khẩu.
“Rồi Tiển Khâm Đài sập, sau khi xử lý sạch núi Trúc Cố, ta tìm một bổ đầu đến Thượng Khê theo dõi đám Tôn Nghị Niên, Sầm Tuyết Minh quá thông minh, hắn biết có Lý bổ đầu rồi thì mình sẽ thành vô dụng, đoán ra ta sẽ xử hắn tiếp, thế là đột ngột biến mất, tới nay vẫn không chưa ra. Không biết có phải hắn cố ý để lại lão sơn tặc họ Cát ấy có không, hòng giữ cho mình một đường lui, nếu ta không phái Khưu Minh đi theo Mậu nhi đến Thượng Khê thì còn lâu mới phát hiện. Hơn nữa hắn còn cố ý để Tôn Nghị Niên biết kẻ đầu sỏ thực sự chính là ta.”
Thực ra không khó để Tôn Nghị Niên biết kẻ giật dây chính là Khúc Bất Duy, chưa chắc cần Sầm Tuyết Minh nói cho ông ta – ban đầu khi giao dịch danh sách Tiển Khâm Đài, Sầm Tuyết Minh vừa đến Thượng Khê đã tìm tới Tôn Nghị Niên, trong lúc nói có lẽ sẽ để lộ vài manh mối; sau đó sơn tặc núi Trúc Cố bị tiêu diệt, tướng quân được Khúc Bất Duy điều đi cũng do Tôn Nghị Niên dẫn lên núi; thậm chí sau khi Tiển Khâm Đài sập, Tưởng Vạn Khiêm đến Đông An đòi Sầm Tuyết Minh giải thích, cũng là Tôn Nghị Niên giúp ông ta.
Nhưng Khúc Bất Duy cố chấp cho rằng Sầm Tuyết Minh cố ý tiết lộ với Tôn Nghị Niên, Sầm Tuyết Minh hi vọng có người biết mình không phải chủ mưu, như thế nếu có ngày triều đình giáng tội thì không đến nỗi hắn ta phải một mình gánh tất.
“Sau khi dọn dẹp núi Trúc Cố, Tôn Nghị Niên đã suy sụp, nghe nói mấy năm nay còn không động đến công vụ, tìm một phòng ngoài sống mơ mơ màng màng, ta còn tưởng hắn là kẻ thư sinh yếu đuối, không chịu nổi đả kích, nhưng lần này khi Khưu Minh đến Thượng Khê lại cảm thấy hắn có thái độ lạ với Mậu nhi, thăm dò mới hay, hóa ra hắn biết hết cả rồi. Khưu Minh hành động rất nhanh, cho sĩ tử mai phục trước hòng kết liễu hắn, nhưng hiện không biết Tiểu Chiêu vương đã điều tra được bao nhiêu rồi.”
Chương Hạc Thư hỏi: “Khưu Minh đâu?”
Khúc Bất Duy nói, “Đang trên đường về kinh. Giờ đang cần dùng người, tạm thời không thể động đến hắn.”
Chương Hạc Thư nhắm mắt, dựa vào thành xe dưỡng thần, một lúc sau mới nói: “Ông không cần đoán nữa, nhất định Tạ Dung Dữ đã biết hết rồi.”
“Nói thế là có ý gì? Hắn đã biết chuyện Sầm Tuyết Minh giao dịch danh sách?”
“Không chỉ vậy.” Chương Hạc Thư mở mắt nhìn Khúc Bất Duy, “Chỉ là một thông phán bé nhỏ, lấy đâu ra danh sách? Hắn đã đoán được là ông rồi.”
Chương Hạc Thư có đôi mắt nhỏ dài, gờ mi cao, Chương Đình giống ông ta ở hai điểm này, cho nên ai cũng nói Tiểu Chương đại nhân lạnh lùng, nhưng thoạt nhìn Chương Hạc Thư không hề lạnh lùng, có lẽ vì đã ở tuổi tứ tuần, khóe mắt cụp xuống cho ông ta thêm nét hiền hòa, giọng nói cũng từ tốn, “Ông đã quên trong vụ án Hà thị, Tạ Dung Dữ phán đoán như thế nào hả? Hắn ta rất thông minh, có quyết đoán, lại nhạy bén, không uổng công năm xưa tiên đế dốc lòng bồi dưỡng, lần này hắn đến Thượng Khê, vừa điều tra được Tôn Nghị Niên thì Tôn Nghị Niên chết, tra ra Lý bổ đầu thì Lý bổ đầu mất tích. Chắc chắn hắn sẽ không tin đó là trùng hợp, tất đoán được ở Thượng Khê có người đang đối đầu với mình. Hắn sẽ không nghi ngờ Tả Kiêu Vệ, còn Tuần Kiểm Ti do chính hắn và Quan gia đích thân thanh trừng, tuy khó khăn, nhưng cuối cùng có thể hắn đã thông qua Khưu Minh tra đến ông, nói không chừng bây giờ hắn còn biết cả Sầm Tuyết Minh.”
Khúc Bất Duy nghe thế, không khỏi chặc lưỡi: “Nhưng không phải lúc trước ông nói Tiểu Chiêu vương thông minh quá tất bị thông minh hại à, nên mới không thể gượng dậy sau vụ Tiển Khâm Đài, năm năm sinh tâm bệnh, bây giờ dù hắn ta có đứng dậy được cũng không cần lo, vì sao chưa tới một năm mà hắn đã đột ngột khỏi bệnh?”
“… Là ta đã xem thường hắn.” Hai mắt Chương Hạc Thư tối đi.
Thực ra bản thân ông ta cũng không hiểu, vì sao mới nửa năm mà Tiểu Chiêu vương đã khỏi bệnh. Rõ ràng nửa năm trước khi y vừa tháo mặt nạ, còn từng nằm dài trên giường bệnh một thời gian.
Khúc Bất Duy không kìm được thở dài, “Ta nói rồi, ban đầu không nên nghe theo ông! Núi Trúc Cố đã chết nhiều như thế thì dứt khoát diệt tận luôn đi, chấm dứt Tôn Nghị Niên, Tưởng Vạn Khiêm, như thế hôm nay đã không có rắc rối, còn để bảng tên lọt vào tay Tiểu Chiêu vương!”
Chương Hạc Thư chậm rãi nói: “Tiển Khâm Đài sập, nhân sĩ phẫn nộ, Tưởng Vạn Khiêm là cha của sĩ tử mất mạng, ông mà diệt khẩu hắn ta lúc đó là do thấy mình bị phát hiện chưa đủ nhanh, muốn thêm mồi đuốc hả? Huống hồ sơn tặc núi Trúc Cố chết cũng đủ để Tạ Dung Dữ phát hiện ra điểm nghi hoặc, nếu ông diệt khẩu cả Huyện lệnh Thượng Khê, e rằng triều đình sẽ lập tức tra ra ông, thì hôm nay chưa biết có được phủ Khúc hầu hay không, mà trái lại đúng là không cần đau đầu vì chuyện trước mắt.”
Đoạn, Chương Hạc Thư đanh giọng: “Huống hồ năm đó ta chỉ nói với ông, trong tay ta có danh sách lên đài có thể do chúng ta tự quyết, là tự ông đem nó đi giao dịch, nếu không phải về sau ta phát hiện, ngăn chặn kịp thời, thì đợi ông bán thêm mấy suất nữa, liệu giấy có bọc được lửa không? Kế hoạch vốn nên thực hiện từ từ, nhưng ông lại bị cái lợi che mắt, muốn một bước lên trời, bây giờ chuyện xảy ra rắc rối, sắp bị người ta nhổ tận gốc, ông lại tới nói với ta năm đó ta không giúp ông đến nơi đến chốn?”
Khúc Bất Duy nghe thế, há miệng mấy lần nhưng không cất nổi thành lời. Chương Hạc Thư mắng đúng, chính ông ta đã gây họa, cũng là ông bị lợi che mắt, “Vậy ông nói đi, giờ chúng ta cần làm gì?”
Đung lúc này, người hầu trước xe kéo cương một cái, xe ngựa chạy chậm dần, cuối cùng dừng lại, Chương Hạc Thư nói: “Đến nơi rồi.” Sau đó vén rèm xuống xe.
Khúc Bất Duy cũng bỏ đi sự hốt hoảng trong mắt, điềm nhiên bước xuống xe, theo Chương Hạc Thư vào phủ đệ.
Hoàng hôn đã nồng, Chương Hạc Thư đến chính đường, vẫy lui hạ nhân, cầm trà nóng lên nhấp một ngụm, “Ông có chắc Lý bổ đầu đã chết không?”
“Chắc chắn.” Khúc Bất Duy nói, “Đích thân Khưu Minh ra tay, đã báo với ta rồi.”
Chương Hạc Thư nghĩ ngợi, “Vậy hiện tại vẫn chưa đến nỗi nguy cấp. Tuy trong tay Tạ Dung Dữ có thẻ bài trống của sĩ tử lên đài, nhưng thẻ bài đó do bộ Lễ đặc chế, có thể chỉ ra bất cứ ai, không điều tra ra ông đâu; bằng chứng của Tưởng Vạn Khiêm cùng lắm chỉ quy về Sầm Tuyết Minh, dựa vào một kẻ có vẻ như đã phục vụ ở Trấn Bắc Quân, cũng không thể nghi ngờ ông được. Hắn ta không có bằng chứng chính xác, Lý bổ đầu đả chết, hắn cũng không có nhân chứng trực tiếp, dù có tra ra ông thì cũng chỉ là suy đoán từng bước, nhưng suy đoán không được dùng làm bằng chứng, bây giờ hắn ta không thể động đến ông.”
“Mà bước tiếp theo của hắn,” Chương Hạc Thư dừng lại, “Chắc chắn sẽ điều tra trực tiếp về Sầm Tuyết Minh mất tích, vì rất có thể Sầm Tuyết Minh sẽ để lại vài manh mối hòng đề phòng, nên việc cần kíp trước mắt, ngoại trừ phái người theo dõi động tĩnh của Tạ Dung Dữ, quan trọng hơn cả là phái một kẻ nhạy bén đến Đông An, sớm tìm ra tung tích của Sầm Tuyết Minh, xóa đi trước một bước.”
Nhưng ai có thể theo dõi động tĩnh của Tạ Dung Dữ, ai có thể là kẻ nhạy bén này đây?
Khúc Mậu là phế vật thế nào, Khúc Bất Duy là cha ruột của hắn nên hiểu rõ hơn ai hết, hắn chỉ có phá gia là giỏi, còn hễ giao cho việc gì cũng xôi hỏng bỏng không. Để Khúc Mậu theo dõi Tạ Dung Dữ, không bị Tạ Dung Dữ chiếu ngược cũng hay, huống hồ những chuyện này, vốn Khúc Mậu cũng không biết.
Khúc Bất Duy nói: “Không phải Lan Nhược đang ở Đông An à? Chi bằng để cậu ta hỗ trợ theo dõi Tiểu Chiêu vương?”
Thượng Khê xảy ra bạo loạn, nha huyện để trống, rất nhiều chuyện đang chờ xử lý, mấy hôm trước Triệu Sơ đã hạ lệnh điều Chương Đình và Trương Viễn Tụ đến Đông An.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, Chương Hạc Thư lại không lên tiếng.
Khúc Bất Duy nói: “Ta biết tính của thằng bé Lan Nhược, làm gì cũng chú trọng chính trực, nhưng không phải đang gấp lắm sao? Tiểu Chiêu vương không dễ để kẻ khác theo dõi đâu, hiện chỉ có Lan Nhược là danh ngôn chính thuận cùng hắn cộng sự, cùng lắm ông lấy cớ gạt Lan Nhược, để cậu ta chú ý giúp chúng ta tạm ít hôm, rồi ta sẽ tìm người đến. Năm ngoái ông nói muốn mượn chuyện tháo dỡ tửu xá hòng thử xem Giang Từ Chu có phải là Tiểu Chiêu vương hay không, tuy Lan Nhược không tình nguyện, nhưng chẳng phải vẫn làm theo đấy sao?”
Khúc Bất Duy thấy Chương Hạc Thư vẫn im lặng, không khỏi nói, “Không thì, ông tìm Trương Viễn Tụ đi! Không phải hắn luôn muốn xây lại Tiển Khâm Đài à, nếu Tiểu Chiêu vương vạch trần tất cả thì Tiển Khâm Đài xây lại thế nào?”
“Vong Trần không được, hắn không chung đường với chúng ta.” Chương Hạc Thư nói. Dừng một lúc, ông ta mới hạ giọng, “Để ta nghĩ thêm đã, ông cũng nghĩ xem năm đó có để lại manh mối gì ở chỗ Sầm Tuyết Minh không, trước mắt rất có thể Tạ Dung Dữ sẽ điều tra thông phán này.”
Khúc Bất Duy nghe ông ta nói thế, thở phào một hơi.
Bọn họ là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, dù cho ngày trước chính ông ta là kẻ gây họa, nhưng nếu ông ta gặp chuyện thì Chương Hạc Thư cũng không thoát được.
“Ông nói đúng, chỗ Sầm Tuyết Minh…”
Nhưng còn chưa dứt lời, ngoài nhà bỗng vọng đến tiếng gõ cửa dồn dập, lão bộc trong phủ bẩm báo: “Lão gia, không xong rồi, trong cung xảy ra chuyện.”
Chương Hạc Thư kéo cửa ra, “Đã có chuyện gì?”
“Là người của Hoàng hậu nương nương trong cung truyền tin, nói mấy hôm nay nương nương thường xuyên khó chịu, tối hôm nay bỗng ngất xỉu, mới rồi Quan gia có đến thăm ngài ấy, không hiểu sao đùng đùng nổi giận, ngay cả… ngay cả ly ngọc hoa văn cây liền cành trên tủ của Hoàng hậu nương nương, cũng bị Quan gia đập vỡ.”
Chương Hạc Thư ngạc nhiên.
Ông biết Triệu Sơ quan tâm Nguyên Gia đến mức nào.
Hai người họ thân thiết nhau từ nhỏ, chớ nói nổi giận, Triệu Sơ còn chưa từng lớn tiếng nói chuyện với Nguyên Gia bao giờ.
“Lão gia, có cần để phu nhân vào cung xem sao không?”
Chương Hạc Thư nghĩ ngợi, lại hỏi: “Hiện trong cung có ai đến điện Nguyên Đức khuyên nhủ không?”
“Hình như không ạ, gần đây trưởng công chúa đã đến chùa Đại Từ Ân, còn Thái hậu…”
Hà thị vừa ngã, tuy không dính dáng đến Thái hậu nhưng sau chuyện đó bà cũng đã nản chí, ngày ngày bầu bạn cùng đèn xanh tượng phật, lâu lắm rồi không hỏi chuyện trong cung.
Chương Hạc Thư suy nghĩ: “Để phu nhân đến phủ Dụ Thân vương tìm Nhân Dục Quận chúa.”
“Nhân Dục Quận chúa?”
“Nói gần đây có vẻ Hoàng hậu không khỏe, phu nhân lo lắng, muốn vào cung thăm nhưng mấy ngày nay trong phủ lại có nhiều chuyện, không thể đi được.”
Quan gia muốn tránh xa Chương thị, sao Chương Hạc Thư có thể không phát hiện. Bây giờ Quan gia và Hoàng hậu xảy ra tranh chấp, mẫu thân của Hoàng hậu mà vào cung, Quan gia sẽ nghi ngờ là làm sao Chương gia biết được tin nhanh như thế, khác nào thêm dầu vào lửa. May mà gần đây Hoàng hậu có lo liệu hôn sự cho Nhân Dục Quận chúa, nên Quận chúa vào cung làm lễ với Hoàng hậu cũng bình thường.
***
Đêm đã khuya, Triệu Vĩnh Nghiên giao thẻ bài ở cửa cung, theo tiểu hoàng môn đến điện Nguyên Đức.
Nàng biết gần đây Chương Nguyên Gia không khỏe, vốn nghĩ Hoàng hậu còn trẻ, nghỉ ngơi ít hôm sẽ hết bệnh, ai dè lại nghe biểu thẩm ở Chương gia nói, Hoàng hậu không những không khỏe mà càng thêm suy nhược.
Triệu Vĩnh Nghiên vô cùng lo lắng, chân rảo bước càng nhanh, ngờ đâu vừa tới ngoài điện Nguyên Đức thì lại thấy thị tì quỳ khắp sân, còn chưa lại gần đã nghe thấy tiếng ly cốc rơi vỡ, sau đó là giọng nói đầy phẫn nộ của Triệu Sơ, “Chuyện lớn như thế mà nàng cũng dám gạt trẫm!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT