“Ta… ta hại chết Trù Trù bao giờ hả?” Lý thị tái mét mặt mày, “Con nhỏ Trù Trù có tính trộm vặt, nhiều lần trộm đồ trong nhà ta, ta đã muốn xử nó từ một năm trước rồi, từng nói qua với lão gia vài lần, nhưng lão gia cứ gạt phăng bảo chuyện nhỏ. Lão gia bảo ta rời đi mà giữ lại con chuột to như thế ở trong nhà à?! Nếu không có ta để mắt, chẳng phải đồ trong nhà sẽ bị cuỗm mất à? Sao không được xử lý nó hả! Ai mà ngờ… ai mà ngờ nó lại chết…”

Dư Hạm hừ lạnh, “Bà còn chống chế á! Lão gia đã nói với ta rồi, nói bà muốn xử lý Trù Trù, nhưng ông ấy không muốn làm hại tính mạng người ta, song không lay chuyển được bà nên mới phải tới chỗ ta trốn ít hôm. Ai dè bà lại độc ác đến vậy, gọi ma quỷ tới, còn hại chết Trù Trù!”

“Ta bảo xử lý Trù Trù cũng chỉ là muốn lão gia dẫn nó tới nha môn, dọa cho nó biết mặt chứ đâu phải muốn mạng của nó!” Lý thị nói, “Đúng… đúng là ta có trách nhiệm… trong cái chết của Trù Trù… Nhưng sáng hôm đó… ta chỉ để người nha môn dẫn nó đi, ta đâu biết nó sẽ chết…”

Nghe bà ta nói thế, Tạ Dung Dữ khẽ chau mày.

Chương Lộc Chi lập tức hỏi: “Người của nha môn dẫn Trù Trù đi lúc nào?”

“Là… là sáng hôm nó chết.” Lý thị run run đáp.

“Bà bảo xử lý Trù Trù chính là muốn kéo nàng ta đến nha môn?”

Lý thị gật đầu, rồi vội vàng giải thích, “Không phải cáo trạng thật, nói gì đi nữa nó cũng đi theo dân phụ mấy năm, nếu thực sự kéo nhau đến nha môn thì thanh danh hỏng mất, không tìm được việc nữa, về sau biết sống thế nào? Dân phụ chỉ muốn lão gia hù nó chút, để nó quỳ gối trên công đường nhận sai, không dám trộm đồ nữa là được. Cuối cùng hôm đó lão gia cũng đã đồng ý, để người ở nha môn tới dẫn nó đi, không ngờ…”

“Bà nói láo, tính nết lão gia thế nào hả, ông ấy chưa bao giờ để ý chuyện ở nha môn, sao có thể phí tâm vì một nha hoàn trong phủ được?” Dư Hạm nói, “Hơn nữa hôm ấy lão gia ở trang viên chỗ ta cả ngày, mãi tới lúc Trù Trù chết, Tần sư gia mới đến gọi ông ấy đi, bà nói lão gia để người nha môn dẫn Trù Trù đi, bộ ông ấy nằm mơ sai người đi chắc?!”

Lý thị mới lật đật nói: “Ta thực sự không nói láo, đúng là lão gia lệnh cho người tới dẫn Trù Trù đi mà. Ta còn tưởng… còn tưởng là lão gia giết Trù Trù, nên ta mới…”

Nói xong, bà ta ngơ ngác bảo: “Nếu không phải lão gia giết Trù Trù, vậy ai giết?”

Tạ Dung Dữ hỏi: “Hôm đó là ai đến nhà bà dẫn Trù Trù đi?”

“Là Lý bổ đầu ở nha môn.” Lý thị đáp, vội vàng giải thích, “Vương gia, dân phụ thực sự không nói dối, lúc Trù Trù bị Lý bổ đầu dẫn đi, hai đứa con nhỏ của dân phụ cũng có mặt, dân phụ còn bảo hai đứa lấy đó làm răn mà, trẻ con hẳn không nói dối, vương gia sai người đi hỏi là biết.”

Tạ Dung Dữ đưa mắt nhìn Kỳ Minh, Kỳ Minh gật đầu rời đi.

Tạ Dung Dữ bảo: “Nói thế tức là, những năm qua tuy chân tay Trù Trù không sạch sẽ, nhưng niệm tình cô ta đã hầu hạ nhiều năm nên bà vẫn bao dung với cô ta, tới tận một tháng trước, khi Tôn Nghị Niên đột ngột bảo bà rời khỏi Thượng Khê, bà mới lo sau khi mình đi, trong nhà không còn ai để mắt đến a hoàn Trù Trù, nên bà hi vọng Tôn Nghị Niên dẫn cô ta tới nha môn, dọa cô ta một trận. Nhưng Tôn Nghị Niên không chịu, thế là hai người cãi nhau, sau đó ông ta bỏ đến trang viên của Dư thị. Bà ở nhà đợi ít hôm, cho tới buổi sáng nọ, Lý bổ đầu ở nha môn bỗng tìm đến cửa, nói Tôn Huyện lệnh đã chịu xử lý Trù Trù, muốn dẫn cô ta đi, có đúng vậy không?”

Lý thị lúng túng gật đầu: “Đúng vậy…”

Tạ Dung Dữ lại hỏi Dư Hạm: “Trong mấy ngày Tôn Nghị Niên ở trang viên của cô, có phải ông ta đã nói với cô Lý thị muốn xử lý Trù Trù, nhưng ông ta không muốn hại tính mạng người ta?”

“Đúng ạ.”

“Ông ta có nói Lý thị muốn giết hại Trù Trù không?”

“Chuyện này… không có.”

“Vậy có phải Tôn Nghị Niên đã nóI, vì Lý thị muốn dẫn Trù Trù đến nha môn nên có khả năng Trù Trù sẽ chết?”

Dư Hạm ngẩn ra, chợt nhớ tới ánh mắt tuyệt vọng của Tôn Nghị Niên lúc đó, về sau nàng cũng đã từng nhìn thấy ánh mắt ấy một lần nữa, chính là lúc ông nói không mong rằng có thêm người sẽ mất mạng vì núi Trúc Cố.

Dư Hạm toan mở miệng, nhưng Tạ Dung Dữ đã có được đáp án từ biểu cảm của nàng ta, xoay sang hỏi Lý thị, “Bà đã nói với bao nhiêu người muốn đưa Trù Trù đến nha môn, để Tôn Nghị Niên dọa cô ta?”

“Bẩm vương gia, ngoài lão gia ra, dân phụ không nói với ai cả.” Lý thị nhíu mày nhớ lại, “Nhưng, nhưng có một lần, dân phụ bực mình lão gia không chịu giúp chuyện này, bèn đến nha môn tìm ông ấy, ép ông ấy bắt Trù Trù tới nha môn, lúc đó có vài người đang ở chỗ của lão gia, ắt hẳn đã nghe được.”

“Trong số những người đó có Lý bổ đầu không?”

Lý thị vắt óc nhớ lại, rồi chợt la lên: “Có, có.”

“Như thế có nghĩa, Lý bổ đầu biết chuyện bà muốn xử lý Trù Trù?” Tạ Dung Dữ ngừng một lúc, đoạn nói, “Vậy liệu có khả năng, người thực sự muốn dẫn a hoàn Trù Trù đi không phải là Tôn Nghị Niên, càng không liên quan đến ma quỷ, mà chính là Lý bổ đầu này, rồi người giết hại Trù Trù cũng là Lý bổ đầu.”

Lý thị nói: “Có thì có thể, nhưng, tại sao…”

“Đúng thế, Ngu hầu, tại vì sao?” Chương Lộc Chi đứng bên nghe Tạ Dung Dữ thẩm vấn, ban đầu còn theo kịp, nhưng tới khúc này lại lấy làm khó hiểu.

Tạ Dung Dữ đảo mắt nhìn mọi người, thấy ngoài Vệ Quyết ra Huyền Ưng vệ nào cũng có vẻ hoang mang, bèn nói: “Ta hỏi các ngươi, vì sao Thượng Khê lại bị phong tỏa?”

“Chuyện này… dĩ nhiên là vì vụ án ‘ma giết người’.”

Mà người bị hại trong vụ án ấy chính là Trù Trù.

“Vậy người chết vì ‘ma’ có thể là người khác không?”

Vệ Quyết đáp: “Không thể.”

“Tại sao?”

“Nếu như ngọn núi bị phong tỏa, thì người bị ‘ma’ hại chết tuyệt đối không thể là người bình thường, chí ít phải khiến cho vụ việc căng lên. Trù Trù là người trong phủ Huyện lệnh, tại sơn thành như Thượng Khê, nơi tôn quý nhất chính là phủ đệ của Huyện lệnh đại nhân, chỉ có người ở phủ Huyện lệnh chết gần nha huyện thì vụ án ‘ma giết người’ mới đủ gây chấn động, để rồi lúc nha huyện ban bổ lệnh phong tỏa núi, sẽ không một ai cảm thấy nghi ngờ, đó là lý do thứ nhất. Lý do thứ hai, cũng là lý do quan trọng nhất, chiếu theo tình hình lúc đó, chỉ có Trù Trù chết mới không khiến người ngoài nghi ngờ, khiến người ta thực sự tin rằng là bị ma giết.”

Vệ Quyết dừng một lúc, đoạn nói: “Làm sao để tin một người bị ma giết? Đầu tiên, tử trạng phải rất thê thảm, thứ hai, không hiểu được nguyên nhân cái chết, song hai điểm này có thể tạo ra, mấu chốt là ở điểm thứ ba, sau khi cô ta mất, không có ai nghi ngờ cũng không có ai báo quan, tất cả những người liên quan đều im lặng, thà tin rằng cô ta bị ma giết chứ không muốn hỏi nhiều về vụ án này nửa câu.”

“Người có liên quan đến Trù Trù bao gồm ai? Thứ nhất là Lý thị, dĩ nhiên Lý thị sẽ không gặng hỏi, vì bà ta tưởng Trù Trù do Tôn Nghị Niên sai người giết; thứ hai là Dư thị, Dư thị không tính là người liên quan, nàng ta chỉ là người biết chuyện, nhưng Lý thị là chủ mẫu của nàng ta, đúng như nàng ta nói, dù trong lòng có nghi ngờ thì nàng ta vẫn sẽ giấu giếm giúp Lý thị; thứ ba là Tôn Nghị Niên, vì sao Tôn Nghị Niên cũng không hỏi nhiều? Vì ông ta biết kiểu gì Trù Trù cũng sẽ chết, thậm chí còn biết có người muốn lợi dụng Trù Trù – người được chọn phù hợp nhất để gây ra vụ án ‘ma giết người’, phong tỏa cả tòa thành Thượng Khê, nên khi Lý thị muốn đưa Trù Trù tới nha môn, ông ta mới cực lực phản đối, vì ông ta biết Trù Trù có thể sẽ mất mạng, đó cũng là lý do về sau khi đến trang viên của Dư thị, ông ta đã nói ra câu không có lời đáp ‘Lý thị muốn xử lý Trù Trù, nhưng ông ta không muốn làm hại ai’.”

“Vậy câu hỏi cuối cùng.” Nói đến đây, Vệ Quyết hạ giọng, “Nếu Tôn Nghị Niên đã biết Trù Trù sẽ chết, vì sao lại không dám lên tiếng?”

“Vì ông ta không còn quyền hành ở nha huyện Thượng Khê nữa.” Đúng lúc này, Thanh Duy lên tiếng, “Mà kẻ thực sự thao túng chính là kẻ đã ra lệnh phong tỏa núi.”

“Tiền đề của việc hạ lệnh phong tỏa là vụ án ‘ma giết người’.” Tạ Dung Dữ tiếp lời Thanh Duy, “Do đó, kẻ tìm cách sát hại Trù Trù, mượn chuyện ấy để gây xôn xao dư luận chính là kẻ đang nấp trong nha môn, là kẻ thực sự chúng ta cần tìm.”

Trong chuyện này, bất luận là Tôn Nghị Niên, Tần Cảnh Sơn hay thậm chí là Cảnh Thường núi Trúc Cố, việc bọn họ bán danh sách lên Tiển Khâm Đài ít nhiều gì cũng là bị ép buộc.

Tuy về sau Cảnh Thường đã chết, Tôn Nghị Niên và Tần Cảnh Sơn sống tạm bợ, nhưng bọn họ biết nhiều chuyện như vậy, lẽ nào kẻ chủ mưu không phái người theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ sao?

Từ lâu kẻ chủ mưu đã cài tai mắt vào nha huyện Thượng Khê, vậy nên đấy mới là nguyên nhân Tôn Nghị Niên thường nói ông ta không thể làm chủ được nha môn.

Hiện Tôn Nghị Niên và Tần Cảnh Sơn đã chết, Tạ Dung Dữ không thể hỏi được thông tin về kẻ chủ mưu từ bọn họ.

Nhưng không sao, bắt được tai mắt của hắn là đủ rồi.

Chương Lộc Chi nghe xong, lập tức bừng hiểu, “Tức có nghĩa, kẻ này chính là Lý bổ đầu đã lấy cớ để dẫn Trù Trù đi vào ngày hôm ấy?”

Rồi như để chứng minh cho suy đoán này, Kỳ Minh nhanh chóng quay về, thưa: “Bẩm điện hạ, thuộc hạ vừa tới Quy Ninh Trang hỏi chuyện, hai đứa con nhà họ Tôn đã xác nhận, ngày hôm đó đúng là Lý bổ đầu đã bắt a hoàn Trù Trù đi, ngoài ra thuộc hạ còn hỏi vài nô bộc ở Tôn phủ và nha sai bị Tuần Kiểm Ti bắt về, bọn họ đều chứng thực hôm a hoàn Trù Trù chết, chỉ có Lý bổ đầu cùng một điển bạc ở nha môn, không có mặt Tôn Huyện lệnh và Tần sư gia.”

Tạ Dung Dữ gật đầu, rồi y không hỏi nhiều về Lý bổ đầu nữa, quay sang nhìn Lý thị và Dư thị: “Câu hỏi cuối cùng, ở Thượng Khê có chỗ nào không được đến không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play