Người sau lưng rảnh rang điều chỉnh tư thế, anh nghiêng người tì cằm lên vai cậu, thân mật hệt như dĩ vãng đã từng.

***

Giang Nhược lại ngẩn ngơ.

Ở trong bầu không khí hệt như hòn đảo biệt lập này và lắng nghe câu nói mập mờ ấy, rất khó để không nảy sinh một vài liên tưởng không thực tế.

Giang Nhược im lặng giây lát, đoạn cất giọng hỏi: "Đợi em có việc gì à?"

Cậu lại xa cách như thuở ban đầu.

Tuy nhiên vừa rồi cậu nổi cáu và lỡ lời ra sao Tịch Dữ Phong đều đã nhìn tỏ tường, lúc này phá vỡ sự khách sáo ngoài mặt lại có lợi cho việc thúc đẩy quá trình đạt được mục đích.

"Không có gì." Ánh mắt Tịch Dữ Phong vẫn còn ngậm ý cười: "Chỉ là không muốn cứ phải nghe tin tức của em từ miệng người khác."

Giang Nhược lại mím môi.

Không phải cậu không hiểu được hàm ý trong câu nói đó... Không muốn nghe từ người khác mà muốn nhìn tận mắt, nghe tận tai em nói.

Dẫu sao trước đây cũng thế, không cần anh hỏi Giang Nhược đã chủ động kể hết những chuyện liên quan đến mình, kể sạch sành sanh không giấu giếm.

Tâm trạng hiện giờ rất khó tả, nói chung Giang Nhược cảm thấy mình hơi nực cười.

Cười bản thân trong một khoảnh khắc nào đó, ở một góc khuất không ai hay biết, đã thật sự manh nha cảm giác mong đợi.

Giang Nhược nhanh chóng nhìn thấu tình hình, ngước mắt đối diện Tịch Dữ Phong. Những giận hờn hoang mang ban nãy đều biến mất rốt ráo, giờ phút này cậu đang thật sự bày ra nét mặt thờ ơ.

"Vậy thì khỏi nghe." Giang Nhược nói: "Em cũng sẽ cố hết sức để tránh xuất hiện trong phạm vi giao tiếp của Tổng giám đốc Tịch, cố hết sức bớt làm phiền anh."

Ngày 5 tháng 8, bộ phim Vực thẳm chính thức công chiếu.

Có buổi chiếu thử và các buổi chiếu nhỏ lẻ trước đó làm nền móng, điểm trung bình cao cùng lời khen của vô số nhà phê bình điện ảnh đã kéo sự háo hức của khán giả lên mức cao nhất.

Vì vậy doanh thu phòng vé ngày đầu tương đối khả quan, khán giả cũng khen không ngớt miệng, Douban mở điểm đánh giá là 8.5, cao hơn hầu hết các bộ phim trong nước. Sau năm ngày công chiếu, có chuyên gia trong nghề dự đoán doanh thu cuối cùng ắt vượt 1 tỷ. (≈3.477 tỷ VNĐ)

Thế là đạo diễn Lưu lại bày tiệc ăn mừng, còn chuẩn bị một bức chạm băng hình con số để đập vỡ trong bữa tiệc, ngụ ý xô đổ kỷ lục.

Dĩ nhiên Giang Nhược cũng nằm trong danh sách được mời, nhưng cậu kiếm cớ phải diễn tập nên không đi.

Trên thực tế cậu cũng không có thời gian, vòng ba Hoa lộ diễn viên hoàn tất ghi hình, Giang Nhược thành công tiến vào bán kết.

Những thứ phải chuẩn bị quá nhiều, sau mấy đêm liền thức trắng quyết định kịch bản với biên kịch, Giang Nhược lập thức lao vào tập dượt.

Sân khấu lần này đan xen với múa nên cực kỳ tốn sức.

Hôm nay từ phòng tập đi ra, Giang Nhược cả người rệu rạo ngồi dí trên xe, nghe tiểu Thẩm nhắc vụ bao rạp chiếu phim mới gắng gượng nghển đầu dậy: "Bao rạp gì?"

Tiểu Thẩm đáp: "Chị Trịnh liên hệ với nhóm fan bàn việc tổ chức bao một phòng chiếu ở rạp chiếu phim chỗ quảng trường thời đại phía đông thành phố, fan trúng thưởng trên tài khoản chính thức đều có thể xem Vực thẳm miễn phí."

"Cần tôi góp mặt không?"

"Đợt trước công bố quy tắc bốc thăm trúng thưởng không nói anh sẽ tham gia, nhưng nếu chị Trịnh đã bảo tôi hỏi thì chắc là cũng muốn anh đến để tạo bất ngờ cho fan. Nhưng chuyện này không vội, tối mai mới tổ chức nên vẫn cân nhắc thêm được."

Giang Nhược nhấc tay vỗ bồm bộp lên mặt, ép mình lấy lại tinh thần.

Sau đó cậu nói như hô khẩu hiệu: "Không cần cân nhắc, đi!"

Hôm sau, Giang Nhược nghe được một việc khác trên đường đến rạp chiếu phim.

"Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là lại có phần tử phạm pháp tung tin đồn thất thiệt." Tiểu Thẩm nói: "Nhưng đã nhanh chóng d3 xuống trước khi kịp gây xôn xao dư luận, tài khoản marketing đặt điều cũng xoá bài và xin lỗi, anh không cần lo lắng đâu."

"Tin đồn" chẳng có gì ngoài video đánh người được phát tán lúc Giang Nhược vừa có chút tiếng tăm và chuyện thôi học tại Học viện Múa vì vụ việc ấy, cùng với tiền án sau này.

Giang Nhược đăng nhập tài khoản phụ tìm kiếm thử, quả tình không tìm thấy bất cứ nội dung tiêu cực nào liên quan đến mình, ngay cả vài lời bàn tán kêu cậu bỏ tiền để lấy vai được truyền ra hồi ở đoàn phim Vỏ bọc cũng không có tăm hơi.

Giang Nhược đặt điện thoại xuốn, hỏi: "Chị Trịnh xử lý à?"

Tiểu Thẩm đáp: "Chắc vậy ạ, không thì còn là ai được nữa?"

Giang Nhược gật đầu, không gặng hỏi tiếp.

Buổi bao rạp xem phim diễn ra rất suôn sẻ.

Các fan không ngờ Giang Nhược lại đến, tiếng reo hò ầm ĩ suýt lật tung cả nóc nhà.

"Suỵt..." Giang Nhược đặt ngón trỏ lên môi, nói với mọi người: "Mình lén chạy từ trường quay ra đấy, các bạn nhỏ giọng thôi chứ mình không muốn bị tóm về sớm quá đâu."

Các fan ngoan ngoãn gật đầu, bụm miệng cười trong yên lặng.

Xem xong phim, Giang Nhược lại kiên nhẫn ký tên cho các bạn fan có mặt.

Trong đó có một bạn nữ Giang Nhược thấy khá quen, không nhịn được ngó thêm mấy lần. Bạn nữ nháy mắt với cậu, Giang Nhược sực nhớ ra năm ngoái từng gặp bạn ấy khi đến Star Ferry ở Hong Kong.

"Trùng hợp nhỉ." Bạn nữ cười bảo: "Ở đây cũng gặp được cậu này."

Giang Nhược cũng cười rộ lên: "Đúng vậy, trùng hợp quá."

Bạn nữ bảo mình đã thực hiện lời hứa đóng góp cho doanh thu phòng vé, lần này trúng thưởng chính bạn ấy cũng cảm thấy bất ngờ.

Giang Nhược nói: "Vậy chứng tỏ là mình flop, ít người tham gia bốc thăm đó."

Bạn nữ lắc đầu: "Không đâu, điều này chứng tỏ trời định mình phải làm fan của cậu. Có thể thấy cậu tỏa sáng trên màn ảnh rộng thật sự quá tốt."

Câu từ giản dị mà chân thành, dễ dàng chạm đến trái tim Giang Nhược.

"Vậy mình sẽ tiếp tục cố gắng." Giang Nhược nói: "Để giữa bao người các cậu chỉ có thể nhìn thấy mình mình thôi."

Hoạt động kết thúc, Giang Nhược ở lại xác nhận lịch trình tiếp theo với Trịnh Y Đình.

Đối chiếu xong xuôi thấy không còn vấn đề gì, Giang Nhược bèn gọi Trịnh Y Đình đang toan đi lại: "Chị Trịnh, em hỏi chị chuyện này."

Trịnh Y Định gập máy tính xách tay cho vào túi xách: "Nói đi."

"Hoạt động bao rạp lần này không phải công ty bố trí đúng không?"

"Sao hỏi thế?"

Thấy Trịnh Y Đình không khẳng định hay phủ định ngay, trong lòng Giang Nhược đã nắm chắc.

"Em đâu phải diễn viên chính, kẻ hèn mọn này chỉ là nam phụ thứ tư, nào đến mức bày vẽ thế ạ." Giang Nhược nhoẻn miệng cười: "Vả lại hoạt động bao rạp tổ chức quá khiêm tốn, hiển nhiên không phải để tuyên truyền, không lý nào công ty lại vung tiền mà không cần thu về cái gì."

Cậu đã nói vậy thì Trịnh Y Đình cũng không giấu tiếp: "Có nhà đầu tư giấu tên chi tiền thầu trọn hoạt động."

"Hai hôm trước có tin xấu liên quan đến em, cũng là người này đè giúp ạ?"

"Cái đấy chị không rõ lắm. Nhưng theo chị được biết, khi bộ phận quan hệ công chúng nghe tin định đi xử lý thì vụ việc đã gần như lắng xuống rồi."

Giang Nhược ngừng giây lát, đoạn nói: "Cảm ơn chị nhé, em biết rồi."

Nếu bảo hai chuyện này đã reo rắc sự nghi ngờ trong lòng Giang Nhược, thì không nghi ngờ gì chuyện xảy ra sau đó đã chứng thực suy đoán của cậu.

Một ngày nào đó chừng hai tuần sau, Giang Nhược nhận được điện thoại từ quê nhà.

Người gọi cho cậu tự xưng là hàng xóm sống ở nhà bên, nói rằng Triệu Dũng Cương bị công an bắt, người thân liên lạc được chỉ có mỗi đứa con riêng là Giang Nhược, hỏi cậu có muốn về quê mời luật sư bào chữa cho lão hay không.

Dĩ nhiên là không thể về, Giang Nhược chỉ tò mò nguyên nhân Triệu Dũng Cương bị công an bắt.

Thím hàng xóm không biết nhiều về việc này, chỉ nói qua loa là "chắc chắn có người muốn trị lão", "nội tình bị phanh phui hết rồi", còn kêu "e là phải ngồi nhiều năm lắm đây".

Gác máy, câu hỏi vì sao Triệu Dũng Cương bị bắt vẫn là một ẩn số, chỉ có thể khẳng định rằng ngoài người đó ra thì không còn ai có bản lĩnh phi thường làm được cả việc mà mười mấy năm trời Giang Nhược không sao làm nổi.

Mỗi thứ hai hàng tuần, dì Phương đều đến nơi ở của Tịch Dữ Phong bổ sung thực phẩm, tiện thể quét tước phòng ốc.

Thứ hai tuần này cũng như vậy, song có lẽ khác ở chỗ Tịch Dữ Phong vừa hay về nhà đưa đồ, mà Giang Nhược cũng đúng lúc gọi điện thoại cho bà vào khung giờ ấy.

"Dì Phương ơi, con tiểu Giang đây ạ." Giang Nhược cất giọng vui vẻ: "Lâu lắm không gọi cho dì, dạo này dì thế nào rồi?"

Dì Phương nghe giọng cậu thì phấn khởi lắm: "Khỏe, dì khỏe lắm. Con thì sao? Vẫn bận đóng phim hả?"

"Cũng tạm, bận liên miên mà đủ ăn dì ạ."

"Chuyện ăn uống không ham linh tinh được đâu, phải ăn no ăn khỏe mới có sức làm việc."

"Vâng vâng, con đi mua cái gì ngon ngon tự thưởng cho bản thân đã làm việc chăm chỉ ngay đây."

...

Hai dì con tán dóc một lúc, lát sau Giang Nhược hỏi: "Dì Phương này, dì có biết gần đây Tịch Dữ... Tổng giám đốc Tịch bận gì không?"

Dì Phương dùng điện thoại cho người lớn tuổi, không bật loa ngoài cũng có thể vang xa mấy mét.

Vì thế dì Phương và Tịch Dữ Phong đứng chỗ cửa sổ không xa liếc mắt nhìn nhau, đoạn lúng túng đáp: "Nó ở ngay đây đấy, hay là con hỏi thẳng nó nhé?"

Giang Nhược ở đầu bên kia điện thoại định bụng nghe ngóng tình hình không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, điện thoại vang lên giọng của Tịch Dữ Phong: "Alo."

Giang Nhược đã lỡ mất thời cơ cúp máy hợp lý, đâm lao thì phải theo lao, cậu đành "ừm" một tiếng.

"Dạo này tôi đang vướng một dự án đầu tư xây dựng thành phố." Tịch Dữ Phong cất giọng bình bình: "Chắc cần cỡ một tháng nữa."

Giang Nhược siết chặt bàn tay đang cầm điện thoại, thái độ báo cáo công việc của người đối diện chỉ khiến cậu cảm thấy câm nín.

Nhưng gọi cũng gọi rồi, muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi vậy.

Giang Nhược lấy lại tinh thần: "Hoạt động bao rạp, còn cả chuyện đè tin xấu là do anh làm à?"

Tịch Dữ Phong trả lời không chút ngập ngừng: "Ừ."

"Triệu Dũng Cương... Bố dượng của em ấy, cũng là anh xử lý sao?"

"Ừ."

Giây lát sau Giang Nhược nói: "Cảm ơn anh." Cậu ngừng một chốc rồi lại hỏi: "Em nên cảm ơn anh thế nào?"

"Tôi làm những việc này không phải để bảo em cảm ơn tôi." Tịch Dữ Phong đáp.

Không phải là cậu không nhận ra được những thứ gần như đã rõ mười mươi, nhưng anh chỉ nói tới đấy, chẳng bảo Giang Nhược lý do mình làm thế là vì gì.

Cảm giác bị dắt đi lại lần nữa ập đến, Giang Nhược tự biết lần này không trốn tránh được. Cậu hít sâu một hơi: "Vậy em mời anh ăn cơm nhé, đúng lúc em muốn hỏi vài chuyện về Triệu Dũng Cương."

Dường như Tịch Dữ Phong chỉ chờ Giang Nhược đưa ra lời mời gặp mặt nên cậu vừa dứt câu là anh nói ngay: "Được."

Ban đầu cậu hẹn vào tối cuối tuần, chừa bữa trưa cho Trần Mộc Tân mới từ vùng Tây Bắc trở về.

Hai người đến nhà hàng đồ chay đã nói lần trước, vừa ngồi vào bàn không lâu thì Giang Nhược nhận được cuộc gọi của dì Phương, hỏi cậu bây giờ có tới một chuyến được không.

"Bây giờ ạ?" Giang Nhược hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao dì?"

"Cũng không có gì, chỉ là tiểu Phong điên rồi, e là tối nay không đến nơi hẹn được."

"... Điên là sao ạ?"

"Nó ấy chẳng bao giờ coi sức khoẻ bản thân ra gì, suốt ngày c4m mặt vào công việc không về nhà, mấy hôm trước dì đã thấy sắc mặt nó không tốt, hôm nay lăn đùng ra sốt rồi, may mà dì rỗi rãi chạy qua ngó."

Giang Nhược ngẫm nghĩ, đoạn nói: "Thế ngày khác con mời anh ấy dùng bữa sau vậy."

Dì Phương lưỡng lự: "Tiểu Phong vẫn đang ngủ, nó không biết dì gọi điện cho con, nhỡ đâu chốc nữa nó tỉnh lại trách dì tự làm theo ý mình..."

Giang Nhược không muốn dì Phương khó xử, cũng muốn mau chóng hỏi rõ sự tình. Cậu suy nghĩ giây lát rồi bảo: "Thế lát con sang, dì bảo anh ấy ở nhà thôi đừng ra ngoài."

"Được, con chịu tới là may rồi." Dì Phương mừng húm: "Dì đi chuẩn bị cơm tối đây."

Vì cuộc điện thoại ấy mà cả bữa trưa tâm hồn Giang Nhược đều treo ngược cành cây.

Món cuối cùng là đậu phụ ép mỏng [1], Giang Nhược gắp một miếng cho vào bát rồi vừa chọc đũa vừa thừ người, lúc sau Trần Mộc Tân gọi cậu cậu mới hoàn hồn.

[1] Gốc là 豆腐片 (tạm dịch: đậu phụ ép mỏng), được làm bằng cách ép mỏng đậu, đậu này gần giống đậu bình thường nhưng mỏng và khô hơn, vị cũng khác đậu bình thường (theo Baidu)

"Ăn không hợp miệng à?" Trần Mộc Tân hỏi.

"Không, đồ ăn ở đây ngon mà." Giang Nhược đút miếng đậu đã bị chọc nát bét vào miệng, nhai vài ba nhát đã nuốt luôn: "Sáng ăn nhiều quá, giờ vẫn chưa đói lắm."

Ăn xong Trần Mộc Tân nói muốn đi loanh quanh gần đây, hỏi Giang Nhược có rảnh không. Giang Nhược đáp: "Tôi còn có việc, đi trước đây nhé."

Trần Mộc Tân như còn có điều muốn nói, định mở lời mà cứ ngập ngừng mãi, cuối cùng lại im re.

"Thế anh đi trước đi." Hắn cười bảo: "Mình hẹn lần sau ha."

Giang Nhược rời nhà hàng thì sang thẳng nơi ở của Tịch Dữ Phong ngay trung tâm thành phố.

Từ cổng khu chung cư đi lên tầng không gặp trở ngại gì, có vẻ thông tin cá nhân của cậu chưa bị xoá. 

Dì Phương ra mở cửa, chỉ phòng ngủ chính và nói nhỏ: "Nó vẫn đang ngủ, con vào trước đi."

Hơn nửa năm không đặt chân đến, cách bày trí trong nhà hầu như không thay đổi.

Giang Nhược rón rén đi vào, mắt không kìm được ngó về bên tay trái. Cửa căn phòng được cải tạo thành phòng múa đang để mở, gương, sàn nhà chống trượt, tay vịn bằng gỗ vẫn y nguyên như trước lúc cậu rời đi.

Dì Phương nấu ăn trong bếp, Giang Nhược vốn định giúp nhưng dì Phương bảo: "Hiếm lắm mới có dịp con ghé chơi, ngồi đấy chờ ăn là được."

Giang Nhược nghĩ thấy có lý. Hiện giờ cậu chỉ là khách, khách theo ý chủ nhà cũng là phải phép.

Cậu bèn ngồi xuống sô pha, tiện tay cần quyển tạp chí trên bàn.

Giang Nhược lật ra mới biết đó không phải tạp chí mà là kịch bản phim Vỏ bọc cậu để quên ở đây.

Nói chính xác thì đây là bản sao của cuốn kịch bản kia.

Nhìn những vết tích mình viết lên và chi chít chú thích, trái tim vừa thả lỏng của Giang Nhược lại thắt vào.

Cậu vẫn nhớ khi ấy Tịch Dữ Phong đã bảo "không tiện lắm" để kêu cậu tự về lấy kịch bản, lẽ nào anh có thời gian cầm đi photo mà không có thời gian gửi kịch bản cho cậu?

Không thể nghĩ sâu xa.

Giang Nhược đặt cuốn kịch bản về chỗ cũ, đứng dậy bước về phía cửa sổ.

Tịch Dữ Phong tỉnh dậy lúc bốn giờ chiều. Anh mở cửa phòng đi ra, bắt gặp bóng lưng Giang Nhược đứng trước cửa sổ sát đất.

Những ngày không có lịch trình cậu đều mặc quần áo thoải mái, áo phông trắng quần bò xanh, hình như tóc vừa mới cắt, đường chân tóc gọn gàng để lộ cái gáy trắng trẻo thon gầy.

Người học múa luôn đứng nghiêm và thẳng, Giang Nhược cũng không ngoại lệ. Vóc dáng mảnh khảnh cùng cách ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái khiến cậu trông giống hệt nhóc học sinh vừa tan trường được hoàng hôn ngày hè ôm trọn.

Tịch Dữ Phong cách cậu một khoảng, trong chốc lát không tiến lên.

Anh chỉ yên lặng ngắm nhìn.

Mà thực ra nhà cao tầng trong thành phố không có cảnh gì đáng để thưởng thức, Giang Nhược đứng trước cửa sổ, tầm mắt dần mất tiêu cự, tâm hồn không biết đã bay tới tận đẩu tận đâu.

Vì thế cậu không hề nghe thấy tiếng bước chân lại gần, dù anh đã đi rất chậm như chỉ lo doạ cậu chạy mất.

Động tác ôm cậu từ phía sau của anh cũng khẽ khàng chậm rãi, lồng nguc kề sát lưng, hai tay đặt trên eo. Anh dùng sức rất nhẹ, chỉ đơn thuần là một cái ôm.

Cũng chính bởi động tác có chừng có mực, Giang Nhược mới nhất thời không phản ứng gì mà chỉ hơi sững người, lại vì quá quen thuộc mà tuồng như cơ thể vẫn kẹt trong quá khứ, ngay cả vùng ra cũng quên tiệt.

Người sau lưng rảnh rang điều chỉnh tư thế, anh nghiêng người tì cằm lên vai cậu, thân mật hệt như dĩ vãng đã từng.

Hơi thở nóng bừng do cơn sốt phả vào tai như nỗi quyến luyến ẩn chứa sự yếu mềm.

Chẳng hay bắt đầu tự bao giờ, Tịch Dữ Phong cũng quen với việc gọi tên cậu.

"Giang Nhược." Anh nói câu y hệt ngày này năm ngoái bằng giọng điệu khác hẳn: "Sinh nhật vui vẻ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play