Phim điện ảnh Vực thẳm lấy bối cảnh tại một thị trấn nhỏ ấm áp và ẩm ướt ở miền Nam.
Tuy trời đã vào thu nhưng thời tiết miền Nam vẫn ôn hòa. Chu Hân Dao mặc váy liền màu đen và sơ mi mỏng khoác ngoài, tôn lên vóc dáng cao gầy mảnh dẻ, vừa ngồi xuống đã hấp dẫn các anh bàn khác nhao nhao nhìn sang.
Giang Nhược lấy khẩu trang y tế trong balo mang theo đưa cho Chu Hân Dao, cô mỉm cười nhận lấy và đeo lên: "Thằng nhóc nhà em cũng cẩn thận nhỉ."
Đã lâu không được ai gọi là nhóc con, Giang Nhược ngớ người: "Em không nhỏ nữa rồi."
"Nhỏ hơn chị hai tuổi."
Chu Hân Dao vừa nói vừa giơ hai ngón tay, Giang Nhược thấy ngón áp út bàn tay trái của cô đeo nhẫn.
Quán cà phê nơi hai người đang ngồi nằm đối diện nhà tập thể đoàn phim thuê. Bình thường những cửa tiệm đặt tại ngõ sâu như thế này thì một là ông chủ tự tin đồ nhà mình ngon tuyệt cú mèo, hai là ông chủ cũng là dạng kệ đời không quan trọng chuyện buôn bán phát đạt hay ế ẩm.
Có lẽ ông chủ quán cà phê này có đủ hai điều trên, ngày đầu tiên Giang Nhược tới đây đã đến uống cà phê với đồng nghiệp cùng đoàn phim, thế nên biết vị nào ngon, giới thiệu cappuccino cho Chu Hân Dao, còn mình gọi americano đá.
Cả hai cốc đều lên nhanh, Chu Hân Dao cầm thìa nhỏ khuấy cốc, thấy hơi nóng bốc lên thì lại bắt đầu thèm cái mát mẻ của đồ uống lạnh. Nếu không phải Giang Nhược cho rằng nóng lạnh luân phiên có hại cho cơ thể, xém chút cô đã gọi thêm một ly đá uống cùng.
"Chú em chu đáo thật đấy." Chu Hân Dao cảm thán: "Nếu lão Lưu thối tha EQ thấp nhà chị được bằng một nửa em thì cũng đủ dùng rồi."
Giang Nhược nhạy cảm nhận ra lão Lưu mà cô nói là đạo diễn Lưu của phim Vực thẳm.
Cậu không chắc lắm, hỏi dò: "Đạo diễn Lưu là..."
"Chồng chưa cưới của chị." Chu Hân Dao vừa nói vừa úp mu bàn tay khoe nhẫn kim cương: "Ngày cưới vào năm sau, đến khi ấy mời em với Tổng giám đốc Tịch tới uống rượu mừng."
Câu này hơi nhiều thông tin, trong chốc lát Giang Nhược khó mà tiêu hóa.
Chu Hân Dao thấy biểu cảm một lời khó nói hết của cậu thì không nhịn được lại cười rộ lên, đoạn tháo một bên khẩu trang, nhấp cà phê mà nóng le lưỡi.
"Để chị đoán nhé, có phải em đang cảm thấy chị lạ đời, lại đi mời đại gia cũ tham dự đám cưới của mình không?"
Mặc dù hơi bất lịch sự nhưng đúng là Giang Nhược nghĩ như vậy thật. Cậu không giỏi nói dối, máy móc đáp "vâng".
Chu Hân Dao cười to hơn: "Em thẳng thắn quá đó."
Cũng chẳng phải Giang Nhược thẳng thắn với mọi đối tượng, chỉ là trực giác cảm thấy người trước mặt không xấu bụng, có thể nói thật lòng.
"Thật ra ấy, quan hệ giữa chị với anh ta..." Chu Hân Dao cười xong bèn sáp lại nói nhỏ: "Có tiếng mà không có miếng thôi."
Giang Nhược chớp mắt.
"Chính là cái kiểu bề ngoài chị sắm vai người tình của anh ta, trên thực tế lúc riêng tư hai bọn chị chỉ là quan hệ gặp nhau có thể chào hỏi, nhà anh ta ở đâu chị còn chẳng biết."
Giang Nhược - người đã ở nhà Tịch Dữ Phong nhiều tháng - càng mù mờ hơn.
Chu Hân Dao lại buồn cười: "Kiểu đàn ông không có tí tẹo hơi thở thế tục như anh ta không phải gu của chị, nếu không phải ban đầu anh ta hứa cho chị tài nguyên thì chị lười làm lá chắn cho anh ta luôn á."
Nói đến đây Giang Nhược mới hiểu sơ sơ rằng giữa Chu Hân Dao và Tịch Dữ Phong hoàn toàn là một cuộc giao dịch.
Ngờ vực quá nhiều, Giang Nhược chọn câu muốn hỏi nhất: "Thế sau này hai bọn chị..."
"Sau này chị quay phim điện ảnh xong ở bên lão Lưu, anh ta bèn để chị đi."
"Trước đó hai người thỏa thuận rồi ạ?"
"Đâu có đâu, chị bảo chị gặp được tình yêu đích thực, muốn lấy chồng, anh ta mới bảo "Thế cô đi đi.""
Chu Hân Dao dùng vẻ mặt hờ hững nói câu "Thế cô đi đi", học trọn vẹn điệu bộ hời hợt chẳng để ý gì của Tịch Dữ Phong, trông vô cùng thuyết phục nên Giang Nhược lập tức tin răm rắp.
"Vậy chị tới tìm em là vì..." Giang Nhược thực sự không biết nên hỏi kiểu gì.
May mà Chu Hân Dao hiểu, nháy mắt với cậu: "Chị tò mò người có thể khiến Tịch Dữ Phong chết mê chết mệt trông thế nào ấy mà."
Nhớ đến một tối nào đó nghe trộm cuộc đối thoại ở đoàn phim Oanh bay, Giang Nhược khó chịu cụp mắt: "Em giống chị mà, anh ấy cũng lấy em làm lá chắn thôi."
"Không thể nào, chị tin tưởng trực giác của mình." Chu Hân Dao uống hết cốc cà phê rồi ngả người về sau, điệu bộ vung tay toát lên nét ngang ngược như bà hoàng bàn chuyện quốc gia đại sự: "Nếu không tin thì bây giờ em nói y hệt với anh ta xem, nói em tìm được tình yêu đích thực, coi anh ta phản ứng ra sao."
Chuyện này ba hoa chích chòe còn được chứ Giang Nhược vẫn chưa to gan tới mức đi thực hiện thật.
Vả lại cậu và Tịch Dữ Phong vẫn đang chiến tranh lạnh, chẳng nói với nhau nổi một câu.
Nhưng từ chiến tranh lạnh này... Giang Nhược xem đi xem lại, cảm thấy bất kể cãi nhau hay chiến tranh lạnh thì cũng là một tay vỗ không kêu, mà rõ ràng tình hình mấy ngày nay là Tịch Dữ Phong đơn phương không đếm đến tới cậu.
Hôm nào đó Giang Nhược chụp được một con mèo Ba Tư lông trắng muốt, mắt màu xanh, hai hàng ria mép cong xuống trước lối vào ngõ nhỏ, cái mặt rặt vẻ sếp lớn bá đạo kiêu căng.
Giang Nhược nhìn con mèo thì nghĩ ngay đến Tịch Dữ Phong, chụp lại gửi cho anh rồi định nhắn "Mau xem có giống anh không?".
Cậu gửi xong mới nhớ ra vốn dĩ Tịch Dữ Phong đã không hay trả lời tin nhắn của mình, đoán chừng lúc này cũng chẳng buồn ngó ngàng ấy chứ.
Nhân vật phụ của Chu Hân Dao ít đất diễn, quay hai ngày là xong.
Trước khi đi, cô mời toàn thể diễn viên và nhân viên đoàn phim ăn bữa cơm.
Địa điểm ở khu vực thành thị của Quảng Đông cách phim trường hơn hai mươi cây số. Lần đầu Giang Nhược đặt chân tới thành phố phía Nam này nên cảm thấy rất mới lạ, đi đến đâu chụp đến đó, Chu Hân Dao dứt khoát phân cho cậu chân chụp ảnh cho mọi người, nói rằng lát nữa đăng Weibo cần dùng.
Giang Nhược chụp cảnh đêm sông Châu Giang, chụp mặt tiền nhà hàng phong cách cổ xưa trang nhã, chụp đủ loại đồ ăn ngon trên bàn, chụp cả biết bao tiếng nói cười rộn rã.
Nhất là cảnh Chu Hân Dao và đạo diễn Lưu sóng đôi, ấm áp tự nhiên hệt như vợ chồng già đã kết hôn nhiều năm, nào là gắp thức ăn cho nhau, rót rượu, thủ thỉ bên tai, mỗi cái cười mỉm hay ánh mắt chạm nhau đều ngập tràn ăn ý.
Tuồng như xung quanh không có ai, quang minh chính đại.
Rất xứng với bốn chữ "tình yêu đích thực", Giang Nhược cầm lòng chẳng đặng chụp nhiều ảnh của hai người họ.
Bữa tiệc trôi qua hơn nửa, Chu Hân Dao bỗng đứng dậy, nói là ra ngoài đón một người.
Trước khi cô trở lại, ai đó trên bàn trêu đạo diễn Lưu: "Chị dâu có nhiều cậu em idol trẻ trung bô giai thế, đạo diễn Lưu không thấy bất an thật à?"
Đạo diễn Lưu trút bỏ thái độ nghiêm túc khi quay phim, cười to đáp: "Chị dâu chú thích kiểu đàn ông đứng tuổi như tôi cơ, có bao nhiêu cậu em thì chồng vẫn là duy nhất."
Quần chúng: "Ui..."
Chưa đầy hai phút người đã quay về.
"Nói gì vui thế, xa lắc xa lơ cũng nghe thấy tiếng mọi người cười." Chu Hân Dao cười tươi như hoa đẩy người theo sau lên trước: "Đây là Trần Mộc Tân, chắc mọi người đều biết nên tôi không giới thiệu nhiều nữa. Quê cậu ta ở Quảng Đông, sống ngay gần đây này."
Mọi người hỏi han một chặp, Trần Mộc Tân ngồi xuống.
Giang Nhược đang cúi đầu nghịch ảnh trong điện thoại, vừa ngước mắt đã đối diện ánh nhìn của Trần Mộc Tân. Cậu mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi.
Xong tiệc là hơn chín giờ tối, Giang Nhược giúp Chu Hân Dao gọi taxi, đưa từng người uống say mèm trở về.
Cuối cùng Chu Hân Dao và hai cô nhân viên công tác ngồi cùng một xe, sau khi nhìn theo bóng ô tô lái đi, lề đường chỉ còn lại Giang Nhược và Trần Mộc Tân.
Trực giác mách bảo Trần Mộc Tân có điều muốn nói, Giang Nhược cướp lời trước: "Ở kia có xe trống, tôi cũng đi trước đây."
"Em đang định tới đoàn phim của đạo diễn Lưu quan sát học hỏi." Trần Mộc Tân giơ tay vẫy xe: "Em đi chung với anh."
Trên đường hai người không giao lưu.
Cả hành trình Giang Nhược đều nhìn ra ngoài ô cửa, tựa như say sưa cảnh đẹp nhưng thật ra trong lòng đang thầm bấm giờ tính giây, mong tài xế lái nhanh chút nữa.
Đến nơi xuống xe, Giang Nhược chỉ nhà khách gần con ngõ nhỏ trước mặt: "Đoàn phim thuê trọn đấy, nếu tối nay cậu muốn ở thì bảo chị Chu sắp xếp cho cậu."
Cậu nói xong bèn xoay người dợm bước.
Trần Mộc Tân đứng sau gọi cậu: "Anh Giang, em có vài lời muốn nói với anh, có thể chiếm chút thời gian của anh không?"
Người ta lịch sự như vậy, lại là người cùng ngành, sau này ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, Giang Nhược hết cách đành dừng chân, cùng Trần Mộc Tân đi đến dưới ngọn đèn đường.
Chiều nay vừa đổ cơn mưa, không khí buổi đêm lành lạnh, ngay cả gió cũng ẩm ướt.
Trần Mộc Tân đi thẳng vào vấn đề: "Mãi sau em mới biết chị họ tìm anh, chắc chị ấy đã nói những lời khó nghe, em thay mặt chị ấy xin lỗi anh trước."
"Không sao." Giang Nhược đáp cực kỳ thẳng thắn: "Chị ấy cũng không nói gì sai hết."
Nhưng Trần Mộc Tân không thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra, mặt mày ỉu xìu: "Em biết anh không phải loại người ấy, lúc đóng phim anh rất nghiêm túc..."
"Vì đấy là công việc, là cần câu cơm, không nghiêm túc không được."
"Mấy chuyện lan truyền ngoài kia em cũng nghe được một ít... Có phải vì nó anh mới bỏ múa không?"
Giang Nhược giật thót, cơn buồn bực do bị nhắc sự việc xảy ra xưa kia mà cậu khó lòng chịu nổi theo đó mà đến.
"Phải thì làm sao?" Giọng cậu không mấy thân thiện: "Đây là chuyện của tôi, tôi cho rằng không cần thiết phải bô bô việc riêng với thiên hạ."
"Em không có ý đó." Trần Mộc Tân vội giải thích: "Em chỉ cảm thấy đáng tiếc, anh rất tài hoa, nên toả sáng ở trên sân khấu."
Giang Nhược bật cười: "Trên đời làm gì có nên thế này không nên thế kia, toàn là hoàn cảnh đưa đẩy con người ta tiến về phía trước thôi."
Cậu chẳng hề có cái năng lực kiểm soát số phận của mình.
Trần Mộc Tân lại nói: "Em tin anh có thể. Em từng xem sân khấu trước đây của anh, tràn đầy sức sống và tự do, sao lại cam lòng bị vây hãm một chỗ được?"
Giang Nhược ngỡ ngàng, rồi cậu cười rộ lên: "Cậu là fan tôi à, quan tâm tôi thế."
"Bắt đầu từ giờ phút này thì đúng là như vậy." Trần Mộc Tân nhìn cậu, nụ cười rạng rỡ trong trẻo chỉ có riêng ở chàng trai cởi mở: "Em vẫn là người theo đuổi anh."
"Vậy có thể cho em cơ hội tìm hiểu anh không?" Trần Mộc Tân bày tỏ: "Quá khứ đã qua không được tận mắt chứng kiến, thế nên em chỉ muốn tìm hiểu anh ngay từ bây giờ."
Giang Nhược không nhớ mình từ chối thế nào, đại khái là thẳng thừng quẳng lại một câu "Nhưng tôi không muốn cho cậu tìm hiểu" rồi xoay người bước đi.
Có lẽ đã ở trong chốn tăm tối quá lâu, bây giờ đối diện với nhiệt huyết thẳng thắn, sự tiếp cận hệt như ánh nắng mặt trời khiến người ta chẳng chỗ náu thân, cậu phản xạ có điều kiện chỉ muốn chạy trốn.
Bước chân gấp gáp giẫm trên con đường lát đá xanh, lúc ngoặt ở bờ tường phủ kín dây leo xanh lá dẫn vào con ngõ, cậu chợt trông thấy một chiếc xe công vụ màu đen đỗ tại ngã rẽ.
Xe sáng đèn, có người đứng kế bên.
Dáng hình cao lớn rắn rỏi tựa tùng bách, áo trắng quần đen trước sau như một, tay phải đút túi, đốm lửa đỏ rực nơi ngón tay trái đang lập loè giữa không khí ẩm ướt đẫm sương.
Giang Nhược khựng lại giây lát mới tiến lên: "Sao anh đến đây?"
Tịch Dữ Phong không trả lời mà nhìn cậu, sau đó quay người mở cửa ghế sau, mình thì vòng sang bên kia.
Giang Nhược ngồi lên xe mới có cảm giác chân thực gặp được Tịch Dữ Phong bằng xương bằng thịt. Không phải trước đó cậu chưa từng nghĩ anh sẽ đến thăm, nhưng chỗ này cách Phong Thành xa tít tắp, mà Tịch Dữ Phong lại cực kỳ bận, thế nên cậu chỉ dám nghĩ thôi.
Tịch Dữ Phong đứng ngoài xe một lát, hút xong điếu thuốc mới vào.
Cửa xe đóng cái "rầm", mùi khói thuốc len lỏi vào trong xe, trung hoà bầu không khí quá mức vắng lặng.
"Xe này anh thuê à? Hay ở Quảng Đông anh cũng có xe?" Giờ phút này Giang Nhược đã quên béng hai người vẫn đang "chiến tranh lạnh", vui vẻ dạt dào nói: "Anh đi máy bay rồi lái xe tới đây hả? Chuyến bay buổi chiều hay sao mà nhanh thế..."
Giang Nhược sững sờ, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Tịch Dữ Phong cũng đang nhìn cậu, nét mặt lạnh nhạt như mọi khi, song Giang Nhược trông thấy con ngươi sâu thẳm của anh lờ mờ ẩn chứa nỗi khinh miệt không dễ nhận ra.
Cậu chưa kịp hỏi thì bên tai vang lên tiếng cười khẩy trầm thấp của Tịch Dữ Phong: "Mới mấy ngày mà đã tìm được đối tượng tiếp theo rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT