"Em không muốn đến lúc đấy tin đồn lan ra mình trở thành kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác."

"Em không phải."

***

Món cuối cùng là canh miso ăn không quen, Giang Nhược nhặt cá thái lát và củ cải ăn hết rồi buông đũa.

Tịch Dữ Phong đang nhận một cuộc gọi, không biết là ai mà có vẻ không phải việc công, cuối cùng anh bảo "Thế để bà ta tới" và cúp máy.

Trên đường về nhà, Giang Nhược tiếp tục tìm chuyện để nói, hỏi Tịch Dữ Phong lưu mấy bức ảnh, anh nửa đùa nửa thật đáp không lưu ảnh, Giang Nhược nhún vai: "Dù sao em cũng xóa hết rồi, dung lượng bộ nhớ không đủ, bó tay thôi."

Câu này nhắc nhở Tịch Dữ Phong, anh lấy trong ngăn chứa đồ ra một chiếc hộp vuông vức, đưa cho Giang Nhược.

Đến khi nhìn rõ là điện thoại đời mới còn chưa khui hộp, Giang Nhược chần chừ xong vẫn nhận, cố hết sức làm giọng điệu nghe thật thản nhiên: "Sao anh biết em định đổi điện thoại."

"Thấy màn hình điện thoại của em vỡ rồi." Tịch Dữ Phong nói.

Lý do rất chính đáng, không phải ý nghĩ bất chợt mà là cảm thấy cậu cần nên mua cho cậu.

Giống như dẫn cậu đi ăn vậy, ban nãy Giang Nhược nhớ ra lần trước trên đường xã giao trở về mình từng phàn nàn rằng chưa ăn no với Tịch Dữ Phong.

Trong lòng cậu bỗng thấy đau nhói, hệt như dư âm kéo dài sau khi gảy dây đàn. Giang Nhược vừa bóc hộp điện thoại mới vừa nói: "Cái này trừ vào tiền thù lao đóng phim của em nhé."

"Không cần."

"Thế em cũng mua điện thoại cho anh."

"Của tôi chưa hỏng."

"Không phải anh không lưu bức ảnh nào à? Em mua cái mới cho anh lưu."

Tịch Dữ Phong bật cười: "Có lưu."

"Thật hả?" Giang Nhược nhướn mày: "Em không tin."

Tịch Dữ Phong móc điện thoại ném lên đùi Giang Nhược, nói sáu chữ số.

Giang Nhược nửa tin nửa ngờ cầm lên, nhập mật khẩu mở khóa, ấn vào album ảnh, đúng là có vài bức chiều nay mình gửi sang.

Anh không lưu độc ảnh ăn mặc mát mẻ mà phong cách rất đa dạng, có chính diện có góc nghiêng. Kỳ lạ là hầu như đây đều là những bức ảnh Giang Nhược cũng rất thích, lúc chọn ảnh cậu đã lựa riêng chúng ra để làm tiêu chuẩn tham chiếu.

Xem xong ném máy trả về, Giang Nhược cầm điện thoại mới của mình, cụp mắt như đang che giấu gì đó: "Tiểu Thẩm bảo nên gửi anh xem nên em mới gửi."

Tịch Dữ Phong đáp "ừm".

"Nếu sau này còn chụp kiểu như vậy, anh có muốn qua thẳng..."

Đang nói thì chiếc xe vốn chạy ổn định đột nhiên phanh gấp, cơ thể Giang Nhược bỗng chúi về trước rồi lại ngả về sau, ý thức nhất thời trống rỗng, lời chưa nói hết cũng im bặt.

Cậu xoay người, đang định xem thử người bên cạnh sao không thì có tiếng gõ cửa xe thùm thụp vang lên bên mạn phải, xen lẫn cả tiếng mắng chửi của một người phụ nữ: "Tịch Dữ Phong, cậu ra đây nói rõ cho tôi!"

Giang Nhược nhận ra nguy hiểm, vô thức cản Tịch Dữ Phong: "Đừng ra."

Đối lập với sự hoảng sợ của cậu, Tịch Dữ Phong lại cực kỳ điềm tĩnh, mở cửa nhấc chân sải bước xuống xe.

Giang Nhược bèn đi theo.

Đã tới cổng khu chung cư, rõ ràng bảo vệ cũng sợ xảy ra chuyện, tốp năm tốp ba vây quanh quan sát động thái.

Giữa cảnh hỗn loạn, Giang Nhược nghe thấy tiếng chửi bới tru tréo "Thu hồi vốn không thể thực hiện tiếp hạng mục cậu đã hài lòng chưa", "Tôi biết ngay cậu không có ý tốt", "Ngoài mặt thì ăn chơi đàng đi3m, sau lưng thì ngấm ngầm hại tôi".

Tịch Dữ Phong phản ứng khá qua quýt trước lời hạch hỏi hăm dọa, "Vậy sao", "Có việc này à", "Sao có thể, bà nghĩ nhiều rồi"... rặt vẻ hời hợt khéo léo.

Cậu trợ lý họ Thi cũng có mặt, lúc Giang Nhược đi sang hắn còn tranh thủ cười chào cậu, Giang Nhược cũng gật đầu với hắn, sau đó tìm một chỗ không gây vướng víu đứng bên ngoài đám người.

Chẳng qua cậu không yên tâm mới theo xuống xem, không ngờ hai người đang đứng song song đều nhìn về phía cậu.

Ngoài Tịch Dữ Phong còn có ánh mắt đến từ một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc váy búi tóc, chân đi giày cao gót, viên đá quý rất to giống trái tim của đại dương [1] trên cổ bà ta sáng chói dưới đèn đường.

[1] Dây truyền Trái tim của đại dương:

Chắc là quý bà nhà giàu nào đó.

Lúc này quý bà nhà giàu đánh giá Giang Nhược bằng ánh mắt ngập ngừng: "Người tình cậu nuôi bên ngoài đấy à?"

Tịch Dữ Phong đáp "phải".

Người phụ nữ bật cười: "Năm ngoái còn chơi ngôi sao nữ cơ mà?"

"Đổi gu." Tịch Dữ Phong nói.

"Gu của cậu thay đổi dữ ha." Người phụ nữ vẫn nghi ngờ: "Đừng bảo là đứa cậu kéo đại ở vệ đường tới diễn với cậu nhé?"

Giang Nhược nghe như hiểu mà không phải hiểu, nhìn thấy Tịch Dữ Phong sải bước đi sang, giơ tay giữ sau đầu cậu, đặt một nụ hôn không hề báo trước.

Nụ hôn này khác hoàn toàn những nụ hôn trước đó, Giang Nhược chỉ cảm môi anh rất lạnh, lạnh hệt như đá, mắt cũng không nhắm, đồng tử sẫm màu tỏ rõ anh đang vô cùng tỉnh táo.

Sau khi tách ra, giọng nói lạnh nhạt của Tịch Dữ Phong vang lên bên tai cậu: "Nhưng tôi không chờ nổi rồi, hay là bà theo tôi lên trên? Tôi không ngại truyền hình trực tiếp đâu."

Vào nhà, cánh cửa đóng "sầm" sau lưng, Giang Nhược run người theo bản năng.

Tịch Dữ Phong không phát hiện ra, anh cởi áo khoác treo lên giá áo, ngoảnh đầu thấy Giang Nhược vẫn đứng ở cửa thì bảo: "Đi tắm trước đi, lát nữa có chuyện nói với em."

Thế là Giang Nhược đi tắm.

Lúc cậu đi ra, Tịch Dữ Phong đang kẹp điếu thuốc trên tay trái, máy tính xách tay đặt trên bàn ăn, bên trong vẳng ra giọng nói của Trịnh Y Đình.

Tịch Dữ Phong nghe tiếng bèn quay đầu, ra hiệu Giang Nhược đi sang.

Giang Nhược lại gần, kéo ghế ngồi xuống.

Trịnh Y Đình xin lỗi, nói có việc đột xuất phải đi công tác, không kịp đích thân tới một chuyến nên chỉ có thể gọi thoại, làm lỡ thời gian của hai người.

Giang Nhược: "Không sao, em có thời gian mà."

"Đúng lúc cậu với Tổng giám đốc Tịch ở cùng nhau, chị đỡ phải chạy hai chuyến." Trịnh Y Đình nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề: "Chủ yếu là tiền án trước đây của cậu Giang, mình phải bàn xem xử lý ra sao."

Nghe đến hai chữ "tiền án", Giang Nhược ngây người, đoạn nói: "Đấy là phán quyết sai, em không..."

Cậu chưa dứt câu đã bị Tịch Dữ Phong chen ngang.

Nhưng anh không tiếp lời Giang Nhược mà là hỏi Trịnh Y Đình: "Theo chị nên xử lý thế nào?"

Sự việc được giải quyết nhanh chóng.

Trịnh Y Đình đã chuẩn bị từ sớm, Tịch Dữ Phong đặt câu hỏi, chị lập tức đề xuất vài phương án giải quyết, cuối cùng cân nhắc lợi hại lựa chọn che giấu vụ tiền án và bỏ học. Dù sao những việc thế này người bình thường không điều tra được, mà dù có tra ra cũng rất khó gây nên xôn xao, bộ phận quan hệ công chúng cũng không phải bất tài.

Cả quá trình gần như Giang Nhược đều không xen vào, nghe hai ngươi anh một câu tôi một câu tàn nhẫn moi móc sự cố cậu chôn dưới đáy lòng rồi lại nhét trở về, phủ thêm một lớp cỏ dại là xem như không có gì xảy ra.

Gọi thoại xong, Giang Nhược vẫn hơi mờ mịt: "Có phải anh biết từ trước không..."

"Không." Tịch Dữ Phong đáp: "Đợt trước bận suốt, hôm qua xem mới phát hiện."

Đương nhiên là xem lý lịch của Giang Nhược, với bản lĩnh của Tịch Dữ Phong thì chưa biết chừng ngay cả mười tám đời tổ tông nhà cậu cũng đào ra kiểm tra một lượt rồi.

Vì vậy anh đã liên lạc ngay với Trịnh Y Đình yêu cầu phương án giải quyết, bởi đây là một biến số có thể ảnh hưởng tới lợi tức đầu tư [2], nhất thiết phải làm đánh giá rủi ro cẩn thận.

[2] Lợi tức đầu tư là lợi tức thu được từ vốn được đầu tư vào chứng khoán hoặc tài sản khác.

Giang Nhược vẫn không hiểu: "Thế sao anh không hỏi em?"

"Hỏi cái gì?"

"Tất nhiên là hỏi... vì sao."

Vì sao có tiền án, vì sao lại bỏ học... Chẳng phải người bình thường gặp chuyện này đều hỏi nguyên nhân trước tiên ư?

Tịch Dữ Phong không có biểu cảm gì: "Vì sao phải hỏi?"

Giang Nhược há miệng mãi, cuối cùng lại không nói nửa lời, cả những câu chuyện chưa từng giãi bày cùng ai cũng nuốt hết trở về.

"Cũng đúng, giải quyết được là được." Thậm chí Giang Nhược còn nở nụ cười: "Em còn sợ nó ảnh hưởng đến con đường làm ngôi sao của em."

Xác nhận sự mất mát vừa nhìn thấy trên gương mặt người kia chỉ là ảo giác, vẻ mặt Tịch Dữ Phong cũng thả lỏng hơn: "Không sao, tất cả đều có thể giải quyết."

Anh nói rồi dập tắt thuốc, đóng máy tính xách tay và đứng dậy, song chưa đi được bước nào thì tay đã bị kéo lại.

Tịch Dữ Phong ngoảnh đầu, Giang Nhược ngồi nguyên tại chỗ ngước lên nhìn anh: "Bảo em đi tắm, xong gọi em qua đây chỉ vì chuyện này à?"

"Em nói xem?" Tịch Dữ Phong vẫn giữ câu đó.

Giang Nhược đứng lên, chậm rãi ghé sát người anh. Khi cậu gác cằm trên vai Tịch Dữ Phong, mùi sữa tắm ẩm ướt thoảng qua mặt anh.

Cậu quá hiểu cách để khơi gợi h4m muốn sục sôi dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng của Tịch Dữ Phong.

"Ban nãy anh nói muốn truyền hình trực tiếp..." Hơi thở ấm nóng phả bên tai, giọng Giang Nhược phát ra từ tận sâu cuống họng: "Bây giờ không có ai rồi, anh vẫn cứng chứ hả?"

Có lẽ tâm trạng kém cộng thêm bị khiêu khích, đêm nay Tịch Dữ Phong cực kỳ thô bạo.

Sau cuộc yêu, cơ thể Giang Nhược gần như không còn chỗ lành lặn, khắp nơi đều là những vết đỏ nông sâu khác nhau, khóe miệng cũng bị cọ rách da.

Nhưng tính ra cũng vô cùng vui sướng. Làm xong Tịch Dữ Phong ngồi dậy, Giang Nhược nằm trên giường ghẹo anh bằng giọng mệt lừ: "Anh đối xử với trẻ con nhà anh theo kiểu dẫn lên giường thế này à?"

Tịch Dữ Phong bật cười, không đáp lại.

Đợi tiếng bước chân xa dần, khóe môi cong lên của Giang Nhược hạ xuống từng chút một, sau khi thu lại nụ cười, đôi mắt cũng dần mở to, đờ đẫn nhìn trần nhà.

Điện thoại đặt trên đầu giường rung lên, Giang Nhược nhấc cánh tay mềm nhũn với lấy xem, điện thoại mới mở khóa quá mượt khiến cậu không quen lắm.

An Hà gửi tin nhắn chia sẻ chuyện sống chung thú vị, nói mẹ của người họ Mạnh cũng từng làm phẫu thuật tim, đúng là rất có duyên.

Giang Nhược trả lời: Mắc cùng một bệnh mà mày coi là có duyên á?

An Hà gửi meme cười to: Vì sao lại không?

Giang Nhược nhìn chằm chằm chữ "vì sao" một lúc lâu, suy nghĩ lại quay về câu nói không lâu trước đó: Vì sao phải hỏi?

Đúng vậy, vì sao phải hỏi đây?

Đến giờ Giang Nhược mới thật sự nhận ra rằng mình chỉ là người tình được bao nuôi, đại gia không có nghĩa vụ quan tâm người tình, mọi cảm xúc về những điều trải qua trong quá khứ hay hiện tại đều không liên quan đến Tịch Dữ Phong.

Quả thực Tịch Dữ Phong luôn như vậy, dung túng nhưng không bao dung, cưng chiều nhưng không say đắm, cái chết mê chết mệt anh từng nói liệu thật lòng được bao nhiêu?

Có lẽ ở một khoảnh khắc nào đó anh cảm thấy cậu đặc biệt, cảm thấy cậu hay ho, nhưng chung quy tác dụng của cậu cũng chỉ là làm ấm giường, làm lá chắn, và thỉnh thoảng pha trò tạo niềm vui.

Chưa biết chừng những lời Trương Thiệu Nguyên nói hôm ấy, Tịch Dữ Phong cũng không hẳn không nghe thấy, chỉ là anh chẳng tò mò hay để ý nên không gặng hỏi, không nhắc tới sau khi sự việc xảy ra.

Chỉ mình Giang Nhược tâm huyết dâng trào, từ lưu luyến cảm giác bảo vệ mà đồng ý ký kết quan hệ đến bị hơi ấm thoáng qua làm lẫn lộn muốn kéo gần khoảng cách, tự tưởng rằng tỉnh táo nhưng vẫn cầm lòng chẳng đặng vượt khỏi quy tắc, hồn nhiên cho là anh giống mình, bởi khi hai người hòa vào nhau, cậu đã nghe thấy tiếng con tim đập rộn.

Hít một hơi thật sâu rồi thở ra thật mạnh, Giang Nhược có cảm giác như đang ngồi tàu lượn siêu tốc đến đỉnh dốc, run run chực lao xuống.

Đó là chiếc tàu lượn đáng lẽ không nên bước lên, hiện giờ tuy đã sớm trở về mặt đất nhưng nó vẫn gióng hồi chuông báo động, tránh cho cậu rơi vào kết cục ngã tan nương nát thịt.

*

Ngày làm việc cuối cùng trong tuần, Tịch Dữ Phong thức giấc đã thấy bữa sáng để trên bàn, Giang Nhược ngồi ở một đầu bàn ăn, đương lật thứ gì đó trông như tài liệu.

"Anh dậy rồi hả." Giang Nhược nhìn tài liệu: "Hôm nay em có buổi thử vai, phải về thay quần áo."

Mất một lúc Tịch Dữ Phong mới nhớ ra Giang Nhược có nơi ở của mình. Anh nói: "Chuyển hết đồ sang đây."

Động tác lật trang khựng lại, trước mệnh lệnh khá kiên quyết không thể chối từ, Giang Nhược gắng sức nói thật tự nhiên: "Thôi, đồ đạc của em vừa nhiều vừa lộn xộn, còn cả mấy chậu hoa nữa, chắc anh không muốn ban công nhà anh gặp hoạ đâu, vả lại..."

Giang Nhược ngẩng đầu, nở nụ cười có phần tư lự: "Em không muốn sau này bị anh đuổi đi lại không có chỗ để về."

Tịch Dữ Phong không thích cậu nói như vậy bằng giọng điều ngả ngớn, ấn đường khẽ chua lại: "Tại sao tôi phải đuổi em đi?"

"Ai biết được." Giang Nhược nêu đại một vài ví dụ: "Chán này, tâm trạng không tốt, hoặc là chê em nấu bữa sáng không ngon? Em vẫn nên có nơi để đi chứ."

Tịch Dữ Phong nhìn Giang Nhược một chốc, không nói thêm gì.

Ăn xong bữa sáng, nhìn thấy bản thoả thuận đặt trước mặt, bấy giờ Tịch Dữ Phong mới để ý những thứ vừa nãy chỉ là làm nền, tiếp theo mới là chủ đề chính.

"Anh từng bảo có ý kiến khác có thể sửa đổi bổ sung." Giang Nhược dùng bút chỉ vào một chỗ: "Em muốn thêm một điều vào trường hợp thoả thuận mất hiệu lực."

"Sao?"

"Nếu bên A ký kết quan hệ hôn nhân với người khác, thoả thuận này sẽ tự động mất hiệu lực."

"Người khác là ai?"

"Tất cả mọi người trừ em."

Tịch Dữ Phong cân nhắc giây lát: "Tạm thời tôi không có ý định kết hôn."

"Bây giờ không có không có nghĩa là sau này không có, người giàu bọn anh rồi cũng phải kết hôn mà."

"Đối với tôi kết hôn chỉ là tên gọi của hợp tác kinh doanh."

"Nhưng người ngoài không biết." Giang Nhược luôn có cách tiếp lời, hệt như đã nghĩ sẵn trong đầu: "Em không muốn đến lúc đấy tin đồn lan ra mình trở thành kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác."

Tịch Dữ Phong ác cảm với từ "kẻ thứ ba", phủ nhận: "Em không phải."

Giang Nhược ngớ ra, đoạn cười nói: "Em cũng không mong mình thành như thế... Vậy nên thêm điều này đi, dù sao hai đứa mình cũng không mất mát gì."

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Tịch Dữ Phong ngồi đó với sắc mặt u ám, hô hấp như đóng băng.

Cậu có chuẩn bị sẵn sàng, sau cùng không tìm được lý do từ chối, Tịch Dữ Phong lạnh giọng đáp: "Vậy còn em, nếu em lấy người khác trước, thoả thuận cũng mất hiệu lực?"

"Đương nhiên không, nói thế khác nào chỉ có anh chịu tổn thất?" Giang Nhược cũng đã sớm nắm vững tâm lý người làm ăn: "Nếu em kết hôn trước tức là em phản bội, em sẽ bồi thường toàn bộ vốn đầu tư anh đổ vào em, hay gấp đôi, gấp ba, gấp bốn gấp năm cũng được."

Câu này khó tránh khỏi khoe khoang quá lời, Tịch Dữ Phong cũng chưa bao giờ tin tưởng cam kết ngoài miệng của bất cứ ai. Tuy nhiên anh vẫn thẫn thờ vì tội danh "phản bội" quá mức nghiêm trọng ấy, lát sau mới ngước mắt nhìn.

Cuối cùng Giang Nhược cong môi cười, khiến người ta không đoán ra lời cậu có mấy phần xuất phát từ nội tâm.

"Đấy chỉ là giả dụ, trên thực tế em cảm thấy mình không thể nào lấy vợ, càng đừng nói là lấy trước anh."

Giang Nhược nói rồi đưa bút cho anh, tựa như đang dùng hành động để chứng minh: Là anh lựa chọn bắt đầu, là anh cho em cơ hội, thế nên quyền lợi dừng lại cũng sẽ trao cho anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play